Cố Cơ Uyển ngẩn người, nhưng cũng không phản bác.
Bây giờ chuyện gì cũng không còn quan trọng, quan trọng nhất chính là phải làm như thế nào để níu kéo lại được hạng mục lớn này giúp cho anh ta.
Nhìn thấy cậu hai Giang, sắc mặt của Trịnh tống càng trở nên không dễ nhìn.
Nhất là nguyên nhân mà anh ta đến trễ cũng chỉ là do đưa bạn gái nhỏ đến bệnh viện, cái này khiến cho người ta khó mà tiếp nhận được.
Không phải chỉ là bạn gái không thoải mái hay sao? Vậy mà lại để anh ta chờ cho đến trưa bởi vì một chuyện nhỏ như vậy.
Cậu hai Giang như thế này, làm việc hoàn toàn không đáng tin cậy, sau này sao có thể hợp tác với anh ta được đây.
Ai cũng có thể nhìn ra được Trịnh tổng đang tức giận.
Ngoại trừ cậu hai Giang, quả nhiên không có một người nào có thể cười được.
Bạn gái vừa mới khó chịu một chút thì làm chậm trễ cuộc họp, sau này hợp tác rồi ai biết được có càng hỏng hơn hay không.
Cố Cơ Uyển thật sự rất sợ hạng mục lớn này bởi vì chính mình mà hỏng bét.
Suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên che miệng lại nôn khan ở trước mặt của mọi người.
Thân thể không thoải mái, đi bệnh viện, nôn khan...
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chỉ cần là người đã có tuổi, sao lại không nhìn ra được đây là có chuyện gì.
Ý cười của Giang Nam có chút cứng ngắc, cô nhóc này... nhưng mà anh ta liền khôi phục lại sự tỉnh táo rất nhanh.
Kéo Cố Cơ Uyển thật vất vả mới dừng nôn khan tới, cười nói với Trịnh tống: “Thật sự rất xin lỗi, một chút chuyện ngoài ý muốn...”
Chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn đó, anh ta cũng không nói rõ ràng là cái gì.
Chỉ là ý cười nơi khóe môi có một tia không được tự nhiên, càng nhiều hơn là hạnh phúc.
Ánh mắt nhìn cô nhóc cũng vô cùng cưng chiều.
Bộ dạng này, mọi người còn có thể không hiểu được hay sao.
Thân thể không thoải mái quả thật chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng mà cô mang thai, đây mới chính là chuyện lớn.
“Trịnh tổng, thật sự xin lỗi, tôi không phải là cố ý, Giang Nam cũng không phải... ưm!”
“Tiểu Đỗ, mau dẫn cô Cố vào phòng nghỉ ngơi đi.” Vince lập tức ra lệnh.
Tiểu Đỗ nhanh chóng đi đến, rất cung kính nói với Cố Cơ Uyển: “Cô Cố, để tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi”
Cố Cơ Uyển gật đầu, trước khi đi vẫn không quên nhận lỗi với Trịnh tổng.
“Thật sự rất xin lỗi, Trịnh tổng, đều là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi.”
*... Không sao cả, không sao cả, sức khỏe quan trọng hơn.”
Người ta là một cô nhóc nhỏ, rõ ràng bản thân nói không thoải mái, nhưng mà lại xoay người lại nhận lỗi anh ta. Là một người đàn ông, còn có thể tính toán không tha với cô làm gì.
Trịnh tổng có tức giận bao nhiêu đi nữa, dưới bộ dạng của cô nhóc đáng thương như Cố Cơ Uyển cũng đều tiêu tán đi không ít.
Giang Nam mỉm cười yếu ớt nói: *ÐĐều đã đến giờ này rồi, Trịnh tổng, không bằng chúng ta đến nhà ăn đi, ăn một bữa cơm trước rồi lại nói.”
Trịnh tổng nhìn thấy anh ta như vậy, thật ra thì hợp tác với Giang thị đối với bọn họ mà nói đương nhiên cũng có chỗ tốt.
Chỉ là cục tức vào buổi sáng này quả thật kiêm nén có chút vất vả.
Nếu như không phải bởi vì Giang thị là một đối tượng tốt để hợp tác, anh ta cũng sẽ không chờ đến bây giờ.
Đều là người có địa vị có thân phận, cũng vẫn nên kìm nén xuống cục tức này.
Suy nghĩ một lát, Trịnh tổng mới gật gật đầu.
Vince thở dài một hơi, lập tức nói: “Để tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho mọi người, xin mời.”
Cố Cơ Uyển chờ đợi trong tòa nhà chính một hồi, chờ đến lúc sau khi Giang Nam và Trịnh tổng rời khỏi phòng họp lớn, cô liên lén lút chạy về Cửu Nguyệt của mình.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, vừa vặn gặp bọn người Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi đang nhanh chóng trở về từ trường học.
Nhìn thấy Cố Cơ Uyển, hai mắt của Tô Tử Lạp tỏa sáng, cô ấy và Hạ Lăng Chi một trái một phải lôi kéo cô đi vào trong góc, thiếu chút nữa đã nghiêm hình bức cung.
“Đừng đừng đừng, không nên quá kích động, cẩn thận một chút."
Hạ Lăng Chi đúng lúc nhắc nhở Tô Tử Lạp, sợ là cô nhóc thô lỗ này không cẩn thận đụng phải bụng của người ta.
Tô Tử Lạp cũng bị hành động mới vừa rồi của mình làm cho giật nảy cả mình, cuống quýt cúi đầu xuống nhìn bụng Cố Cơ Uyển, gấp gáp nói: “Không đụng tới đó chứ?”
Bộ dạng cứ luôn thận trọng của hai người bọn họ làm cho Cố Cơ Uyển lập tức dở khóc dở cười.
“Đã nghe được chuyện linh tỉnh gì vậy?” Cô hỏi, việc này chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
“Cậu mang thai đó, bây giờ toàn bộ người của công ty ai mà không biết ”
“Đúng vậy đó cậu hai cũng đã dẫn cậu đi khám bác sĩ rồi, ngay cả Trịnh tổng cũng vứt bỏ được, công ty có hạng mục lớn như thế, thiếu chút nữa là bởi vì cậu mà thua lỗ vài nghìn tỷ”
“Đúng vậy đúng vậy, tất cả mọi người đều biết rồi, cậu còn nói là không có quan hệ gì với anh ta”
Cố Cơ Uyển bị bọn họ ép vào trong góc tường, lui cũng không thể lui được nữa.
Cô vừa bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có liên quan mà, tớ giả vờ đó, tớ cũng chỉ là muốn giúp anh ấy cứu vớt lại được dự án này, cho nên giả vờ nôn khan làm cho đối phương nghĩ rằng anh ấy thật sự có chuyện quan trọng cho nên mới đến trễ, chuyện này mà cũng không hiểu hả?”
“Vậy cứ coi như là giả vờ, trước đó hai người đi làm cái gì?”
Tô Tử Lạp bán tính bán nghi nhìn cô.
Hạ Lăng Chi còn vạch trần trực tiếp hơn: “Mọi người đều nhìn thấy được hai người trở về cùng với nhau, nói cách khác, cậu hai Giang vì cậu mà ngay cả Trịnh tổng cũng bỏ rơi.”
Cho dù không phải thật sự mang thai thì chuyện đó cũng có liên quan đến cô.
Vì cô, một hạng mục có giá trị mấy nghìn tỷ cũng có thể tùy tiện không muốn.
Đổi lại là một người đàn ông khác, có vì vợ của mình cũng không thể làm được, vì một người phụ nữ không có quan hệ mà làm vậy.
Có ai tin không? Tin được không?
Vấn đề bén nhọn này của Hạ Lăng Chi quả thật làm cho Cố Cơ Uyển không có cách nào trả lời được.
Nói là bởi vì tâm trạng của cô không tốt, cho nên tìm Giang Nam đi ra ngoài.
Mà cậu hai Giang vì đi theo khuyên bảo cô, biết rõ là có một cuộc họp quan trọng như vậy, vậy mà ngay cả điện thoại cũng tắt máy.
Giải thích như thế này không phải là càng thêm giấu đầu lòi đuôi à?
Nói bọn họ không có quan hệ, có tin được không?
Giống như ngay cả cô cũng không có cách nào thuyết phục chính mình.
“Cậu nhìn xem, cậu đỏ mặt rồi kìa” Đôi mắt sắc bén của Tô Tử Lạp phát hiện điểm này.
Cố Cơ Uyển sững sờ, vô thức đưa tay lên khẽ vuốt gương mặt của mình.
Thế mà thật sự rất nóng.
“Rốt cuộc cũng không tránh né được nữa, muốn thừa nhận rồi à?” Hạ Lăng Chỉ cười giống như là một tên trộm.
Lúc đầu những người đó ăn không nói có, nói là Cơ Uyển của bọn họ có mối quan hệ riêng với cậu hai Giang, cho nên mới có thể giành được giải thưởng trong cuộc thi manga.
Lúc đó cô ấy còn không tin là thật, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại hình như là từ lúc mới bắt đầu, cậu hai Giang đã đang tiếp cận với Cố Cơ Uyển.
Đương nhiên bọn họ là dựa vào thực lực của bản thân mới lấy được giải quán quân, nhưng mà điều này cũng không ngăn cản được cậu hai nhà người ta thích Cơ Uyển của bọn họ.
“Không được, hai người phải mời khách ăn cơm mới được.”
“Yêu đương thì phải muốn bạn trai mời khách, đây là luật lệ.”
“Đúng vậy đó, nhất định phải đến nhà hàng tốt nhất ở Bắc Lăng, ăn đồ ăn quý giá nhất.”
“Không sai, cứ quyết định như vậy đi. Muốn theo đuổi Cơ Uyển của chúng ta, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải ăn ở nơi ngon nhất”
“Để tớ gửi tin nhắn cho cậu Giang ngay”
“Nè, các cậu làm gì vậy hả?” Cố Cơ Uyển giật mình, lập tức giật lấy điện thoại của Tô Tử Lạp.
Tô Tử Lạp lại cầm điện thoại bước nhanh đi xa: “Tớ chính là muốn nói cho anh ta biết tin tức, nếu như muốn theo đuổi được cậu thì không dễ dàng như vậy đâu.”
“Đúng vậy đó Tử Lạp, nhất định phải làm cho anh ta bỏ ra thật nhiều thật nhiều.”
“Tô Tử Lạp, tớ với anh ấy thật sự không có quan hệ, đừng có làm loạn.”
May mắn ở đây là lâu tám, mấy người bọn họ chủ yếu đều đang ở chỗ làm việc, tạm thời không có nhiều người đến đây.
Nếu không mà nhìn thấy mấy người quản lý đuổi nhau âm ï thì nhất định sẽ rất mất mặt.
“Cậu đi hỏi thử xem, người khác có tin là hai người không có quan hệ với nhau hay không, cả một buổi sáng cũng không biết là đi nơi nào Tô Tử Lạp mới không chịu bỏ qua như vậy: “Chúng ta đã có quy định này rồi, yêu đương thì nhất định phải ra mắt, cậu hai Giang không mời bọn tớ ăn cơm, tuyệt đối không thể để cho cậu đi cùng với anh ta được.”
Lúc mọi người đang âm ï với nhau, ai cũng không chú ý đến cửa thang máy đang mở ra, một bóng dáng thon dài bước ra từ bên trong.
Lời nói này của Tô Tử Lạp rơi vào lỗ tai của anh ta không sót một chữ nào.
Người đàn ông ho khan một tiếng, cười nói: “Không phải là hôm qua đã mời mọi người ăn cơm rồi sao?”