“
Lần này, Dương Tử Mi không lên sân thượng luyện công nữa.
Do thân thể cô hiện tại có thể hút âm sát khí nên từ trường của cô càng ngày càng loạn.
Nếu như cô vẫn lên sân thượng luyện công như trước thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các hộ dân ở trong tòa nhà.
Thế nên, để không ảnh hưởng đến người khác, cô đành tìm đến khu đất mà cô đã chọn xây nhà do Hạ Quốc huy sở hữu để luyện công.
Âm sát khí ở khu đất rất mạnh, hơn nữa lại có thể tiếp cận được nguyên khí của đất trời nên khi vừa đến và tiếp xúc với nơi đó, máu huyết trong cơ thể cô bắt đầu sôi lên sùng sục.
Hiện tại, Dương Tử Mi cũng không lo là mình sẽ biến thành quái vật khi cơ thể cứ không ngừng hút âm sát khí như vậy nữa. Bởi vì khi hút âm sát khí, cô không cảm nhận được sự lạnh lẽo vốn có của luồng âm sát khí kia mà ngược lại việc tu luyện gần đây của cô lại tiến bộ rất nhanh. Giờ, cô đang sắp hoàn thành cảnh giới Đạo Thần Quy Nguyên rồi.
Có thể nói đây là cảnh giới khó vượt qua nhất. Ngay cả Ngọc Thanh sư phụ, người đã hơn trăm tuổi cũng chỉ mới luyện được đến giai đoạn đầu tiên của cảnh giới này.
Cô vốn là thiên tài nên chuyện tu luyện tiến bộ vượt bậc như thế cũng là điều dễ hiểu. Lúc năm tuổi, cô đã bắt đầu tu luyện và đã cảm nhận được nguyên khí của đất trời. Vì có thể chất đặc biệt nên tiến độ tu luyện của cô cũng nhanh hơn rất nhiều so với những người bình thường khác. Đến năm mười ba tuổi, cô đã hoàn thành cảnh giới Đạo Khí Nhập Thể và bắt đầu chuyển sang cảnh giới Đạo Thần Quy Nguyên. Lúc đó, sư phụ cô đã không ngừng cảm thán và một mực cho rằng cô hoàn toàn có khả năng tu luyện đến cảnh giới Đạo Nguyên Hóa Cảnh, cao hơn cảnh giới tu luyện của các vị sư tổ trước đó nữa.
Dương Tử Mi bày Thất Tinh Tụ Linh Trận ở xung quanh, sau đó ngồi xếp bằng ở ngay chính giữa khu đất. Dưới sự trợ giúp của phỉ thúy đen, cô bắt đầu tiến hành tu luyện.
Nếu lúc này có người đi ngang qua, bằng mắt thường của mình, họ sẽ thấy nguyên khí lấp lánh sáng như ánh sáng của đom đóm xung quanh đang không ngừng dồn về thiếu nữ xinh xắn như tiên nữ đang ngồi ở chỗ kia.
Nếu có thiên nhãn thì họ còn có thể nhìn thấy hầu như tất cả âm sát khí, oán khí từ khắp nơi cũng đổ dồn về phía cô.
Hai luồng khí trái ngược nhau lại cùng hòa vào một nơi tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc biệt. Hai luồng khí nọ không ngừng tề tựu khiến cho làn da của cô càng trở nên trắng sáng hơn bình thường.
Lúc này đây, Dương Tử Mi chưa bao giờ thấy thân tâm mình nhẹ nhàng và rõ ràng đến thế. Các luồng khí không ngừng tuôn chảy trong cơ thể cô. Những nơi mà chúng đi qua đều trở nên ấm áp và vô cùng thoải mái. Theo đó, thân thể cô cũng dần nhẹ hơn, nhẹ như tơ vậy.
Ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được rằng thân người mình đang bay lơ lửng giữa không trung và cách mặt đất khoảng một centimet.
Tuy nhiên, hiện tượng đó cũng chỉ thoáng qua thôi.
Thành phố B.
Trên sân thượng của một tòa lầu nọ, một ông lão lớn tuổi mặc Đường phục màu trắng lại lấy la bàn ra để xem thiên văn.
Khi la bàn hướng về hướng đông thì nó lại bắt đầu chạy loạn xạ cả lên. Kim la bàn như bị trúng tà vậy, cứ chạy mãi, chạy mãi không ngừng...
Ông ra vẻ nghĩ ngợi!
Đây là lần thứ hai xảy ra hiện tượng như thế này!
Ông ngước mắt nhìn về hướng của thành phố A.
“
Ông lại ngẩng mặt lên nhìn trời.
Bầu trời phía trên thành phố A có một màu xám xịt như đang bị thứ gì đó bao trùm, trông rất đáng sợ. Ngay cả các ngôi sao trên trời cũng bị vầng xám u ám đó che lấp mất.
Tuy nhiên, hiện tượng đó chỉ kéo dài trong khoảng một phút mà thôi.
Chờ sau khi ông định thần lại, thì bầu trời xám xịt kia cũng biến mất, các vì sao cũng lấp lánh, kim la bàn trên tay ông cũng dần ổn định trở lại như không có gì xảy ra vậy.
Ông lấy điện thoại gọi cho người nào đó ở nước ngoài:
- Sư huynh, thành phố A hình như đang thay đổi!
- Ừm, huynh cũng cảm nhận được ít nhiều. Mấy ngày nay huynh cũng xem quẻ nhưng lại không xem được gì cả.
- Khi nào huynh trở về?
- Tạm thời chưa quyết định. Đệ tiếp tục quan sát và cố gắng tìm nguyên nhân khiến thiên cơ đảo lộn nhé. Nếu không được thì huynh sẽ sắp xếp trở về.
- Dạ được.