Chương 214: Long Trục Thiên Không Đến
Cập nhật 3 năm trước
Vì vừa mới tu luyện xong nên các giác quan của cô đặc biệt nhạy cảm. Tưởng như tất cả mọi thay đổi gì, dù nhỏ nhất, cô cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Tuy nhiên, sự nhạy cảm của các giác quan kia cũng kéo dài không lâu. Chỉ vài giây thôi.
Cô phóng tầm mắt ra các làn sương mù lãng đãng xung quanh, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn về hướng đông đang tờ mờ sáng, nhớ đến thanh kiếm nọ, cô liền rút kiếm ra, niệm bùa chú và lại truyền pháp lực vào cho nó.
Các đồng tiền xu trên thanh kiếm không ngừng rung lên.
Âm sát khí xung quanh như bị thứ gì đó tấn công, lập tức tìm nơi lẩn trốn.
Dương Tử Mi vừa vung kiếm vừa bắt ấn, miệng lầm rầm niệm Cửu Tự Chân Ngôn:
- Lâm, binh, đấu, giả, hiệp, trận, liệt, tại, tiền.
Lập tức, các đồng tiền trên thanh kiếm kia phát ra một luồng sáng màu vàng chói mắt.
Các luồng âm sát khí xung quanh lập tức tan biến hoặc trốn chạy đâu mất hết.
Dương Tử Mi thu kiếm lại, khẽ mỉm cười hài lòng.
Pháp lực của cô lại tiến bộ thêm một bậc.
“
Lúc này, trời dần sáng hơn. Những tia nắng yếu ớt bắt đầu chiếu rọi xuống khắp nơi. Dưới ánh nắng ban mai, bộ đầm trắng cô đang mặc trên người như lấp lánh ánh vàng.
Dương Tử Mi nhẹ bước dưới ánh bình minh tươi tắn đó để trở về nhà...
Về đến nhà, cô lập tức đi thẳng vào phòng mình.
Mảnh giấy để trên bàn vẫn còn nguyên. Chăn, gối ngăn nắp, gọn gàng. Cô đưa tay sờ vào chúng thì thấy không có chút hơi ấm nào. Điều này chứng tỏ, tối qua không ai đến.
“
Nghĩ đến Long Trục Thiên, tim cô bất giác bồi hồi, xao xuyến không thôi.
Cô thở dài một cái và tiện tay ném mảnh giấy nọ vào sọt rác, mở tủ lấy đồ chuẩn bị đi tắm.
Thấy ba bộ đồ ngủ dành cho nam đang treo trong tủ, cô bèn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Lụa tơ tằm mềm mại, dễ chịu như làn da của anh vậy.
Đoạn, cô để lên mũi ngửi nhẹ một cái. Chỉ tiếc là bộ đồ ngủ kia cô đã đem đi giặt nên chỉ ngửi thấy mùi của bột giặt còn lưu lại trên áo mà thôi.
Sau giây phút ảo tưởng, cô vội vàng gấp chúng lại và để qua một góc tủ, sau đó lấy đồng phục đi học ra và đi thẳng vào nhà tắm.
Vừa tắm xong, đã nghe bà nội gõ cửa gọi cô dậy đi học.
Cô vừa dùng khăn lau tóc vừa mở cửa bước ra ngoài.
- Con đó, sao mới sáng sớm đã gội đầu rồi? Nếu cứ vậy hoài, sau này già rồi sẽ rất dễ bị nhức đầu đấy.
Bà nội cô quở trách.
- Nội ơi, không sao đâu. Đầu con dơ quá nên con mới gội thôi. Lần sau con không dám nữa đâu.
Dương Tử Mi chạy lại nắm tay nội mình, nũng nịu nói.
- Tránh ra đi, con suốt ngày chỉ biết lừa nội thôi. Lần nào cũng nói lần sau lần sau nhưng có lần nào giữ lời đâu.
Bà nội cô trừng cô một cái.
Dương Tử Mi le lưỡi ra vẻ sợ hãi.
Cô cũng không còn cách nào khác. Mỗi ngày, nửa đêm cô đều phải luyện công. Khi luyện công, tất cả những thứ dơ bẩn trong cơ thể đều thải ra hết nên không tắm gội không được.
Tuy nhiên, cô là người luyện công nên cũng không sợ gội đầu buổi sáng thì sau này về già sẽ bị chứng nhức đầu như những người bình thường khác.
Tuy ngày nào cũng nghe những lời cằn nhằn của bà nội như thế, nhưng cô lại chẳng thấy buồn phiền tí nào. Đối với người đã trải qua sự mất mát người thân và gặp vô vàn bất hạnh của một kiếp người như cô thì những lời phàn nàn nhắc nhở chứa chan tình yêu thương đó chỉ càng khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn thôi.
- Chị, ngày mai em phải thi rồi! Đây là kỳ thi đầu tiên của em ở trường tiểu học Nam Thành, em sợ thi không tốt sẽ bị bạn bè chê cười.
Thấy cô, Dương Tử Hi rầu rĩ nói.