Người phụ nữ nọ cũng hét lên.
- Dù gì thì... con bé cũng chữa bệnh cho tôi mà.
Chồng của người phụ nữ nọ chống chế.
- Lúc nãy tôi đã nói với ông rồi. Nếu chúng ta có nhiều tiền như vậy thì cho dù là đến bệnh viện hàng đầu ở Bắc Kinh chúng ta cũng có thừa tiền để đi.
Người phụ nữ nọ lại tiếp tục lớn tiếng nói.
- Thôi được rồi. Nếu như mọi người cho rằng một trăm triệu kia đáng giá hơn một mạng người thì tôi sẽ trả lại một trăm triệu đó vậy!
Dương Tử Mi lúc này mới lên tiếng nói.
Nghe thế, hai mắt của người phụ nữ nọ sáng lên.
Một trăm triệu là số tiền mà trước giờ bà chưa từng thấy qua.
Đoạn, Dương Tử Mi ra ngân hàng, chuyển ngay một trăm triệu do Tống Huyền trả cho mình vào tài khoản của người phụ nữ nọ.
Thấy một trăm triệu đó chỉ vừa mới đây thôi lại phải chuyển sang cho người khác, Dương Tử Mi chỉ biết dở khóc dở cười.
Có câu thầy tướng số, thầy bói thường bị tam tật ngũ khuyết. Chẳng lẽ cô cũng không thoát khỏi quy luật đó sao?
“
Nghĩ thông như thế nên trong lòng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Còn về chuyện người phụ nữ kia sau khi nhận tiền xong không biết có gặp tai họa gì nữa không thì cô cũng không quan tâm. Bởi vì trên đời này có nhiều người tham lam, thấy lợi mà quên đi ơn nghĩa của người khác. Hạng người này không đáng để cô giúp.
Giải quyết xong chuyện bộ khay đồng kia, Dương Tử Mi cũng nhận được điện thoại của Hạ Quốc Huy. Ông hỏi cô là bản thiết kế nhà đã xong chưa. Nếu xong rồi thì ông có thể cho người chuẩn bị khởi công.
Đúng lúc Dương Tử Mi cũng có mang theo bản thiết kế đó nên cô đi thẳng đến nhà Hạ Quốc Huy.
Thấy cô đến, Hạ Muội mừng rỡ chạy ra đón và dẫn cô vào nhà. Vừa đi hai người vừa trò chuyện rôm rả. Hạ Muội còn mời cô cùng đi xem phim vào ngày mai.
Trước giờ, Dương Tử Mi vẫn chưa từng vào rạp chiếu phim lần nào.
Kiếp trước, vé xem phim một trăm đồng đối với cô mà nói là một thứ rất xa xỉ.
Lúc đó, cô không hiểu được là rõ ràng có thể mua đĩa chép về nhà xem nhưng tại sao lại có nhiều người thích tiêu tiền để vào rạp chiếu phim xem phim như thế?
Cho nên, cô thường cười họ là đồ ngốc.
Nhưng giờ, trong ví của cô cũng có kha khá tiền. Một trăm đồng đối với cô mà nói cũng không phải là lớn lao gì, nên rạp chiếu phim cũng trở thành một thứ thu hút cô.
Cô gật đầu nhận lời đi xem phim với Hạ Muội vào tám giờ tối mai.
Hẹn với Hạ Muội xong, Dương Tử Mi liền đưa bản thiết kế nhà cho Hạ Quốc Huy xem.
Sau khi xem qua bản thiết kế nọ, Hạ Quốc Huy phát hiện căn nhà chủ yếu được thiết kế theo Thái Cực, Lưỡng Nghi. Trong đó còn có một hình vẽ mà ông không hiểu là hình gì.
- Tiểu Mi, con đang bày trận phong thủy à?
Hạ Quốc Huy hiếu kỳ hỏi.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Dùng để hóa giải âm khí ở đó sao?
- Cũng có thể nói là vậy ạ.
Dương Tử Mi cũng không giải thích nhiều với ông, vì có giải thích thì ông cũng không hiểu. Điều mà cô cần ông làm là mong ông có thể xây nhà dựa vào bản thiết kế của cô. Ngay cả một cục gạch, một cọng cỏ cũng phải hoàn toàn giống với bản thiết kế.
Thấy cô không muốn giải thích nhiều nên Hạ Quốc Huy cũng không hỏi gì thêm nữa. Ông cũng bảo đảm là sẽ cho đội thi công tốt nhất phụ trách xây nhà cho cô và trong vòng một tháng sẽ hoàn công căn nhà.
Tuy Hạ Quốc Huy không hối thúc gì về tiền xây nhà nhưng Dương Tử Mi vẫn chủ động đề cập đến chuyện đó và lập tức chuyển mười triệu từ tài khoản của mình sang cho ông.
Mười triệu đó cũng chính là số tiền cuối cùng mà cô tích cóp được bấy lâu nay. Giờ trả tiền xây nhà xong, cô lại trở nên trắng tay.
Tuy nhiên, cô cũng không lo lắng gì. Bởi vì mỗi ngày cô cũng kiếm được ít nhất là một trăm ngàn từ việc xem quẻ, bói toán, phong thủy nên cô cũng chẳng sợ sẽ lại túng quẫn như kiếp trước.
Ngoài ra, nghe nói Mộ Dung Vân Thanh đã đến Myanmar mua đá thô nên cô cũng định là chờ sau khi anh ta quay lại thì cô sẽ tiếp tục đến Ngọc Thạch Hiên thử vận may.
Dựa vào thiên nhãn đặc biệt có thể thấy được các loại ngọc, đá quý, Dương Tử Mi cũng không sợ không kiếm được tiền.
Sau khi từ nhà Hạ Quốc Huy về đến nhà, Dương Tử Mi cũng không quên lấy cái tháp nhỏ mới mua lúc chiều ra nghiên cứu. Tuy nhiên, xem đi xem lại cô vẫn không thấy được thứ gì đặc biệt cả mà chỉ cảm thấy mình và nó có một cảm ứng nhất định nào đó. Cảm giác như thân thể mình và nó như tương thông với nhau vậy.