Khi cô để cái tháp đó xuống đất thì kỳ lạ thay, mặc dù cô vẫn chưa bày Tụ Linh Trận nhưng âm sát khí ở xung quanh đã hoảng sợ chạy biến đâu mất hết.
Thấy luồng sát khí màu đen tỏa ra từ cái tháp đó, Dương Tử Mi cảm thấy rất kỳ lạ. Cô bèn để Càn Khôn Kiếm lên trên tháp để hút sát khí.
Kết quả là những đồng tiền xu trên kiếm lại rung lên, cứ như là gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức vậy.
Dương Tử Mi vội vàng lấy kiếm xuống thì kiếm mới trở lại bình thường.
Cô càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Đoạn, cô để tay lên cái tháp đó...
Cô cảm nhận được là có hơi thở đặc biệt nào đó đang truyền vào người cô sau đó hòa cùng với hơi thở của cô.
Dương Tử Mi nhanh chóng ngồi xếp bằng lại, một tay để lên tháp, một tay bắt ấn và bắt đầu đọc khẩu quyết để vào trạng thái tu luyện.
Lập tức, một nguồn năng lượng mạnh mẽ bắt đầu xâm nhập vào người cô và hòa cùng nguyên khí của cô, giúp cô tu lyện được nhanh chóng hơn.
Tuy nhiên, đối với nguồn năng lượng bí ẩn này, cô cũng không dám dùng nhiều. Được một lúc, cô liền lấy tay xuống.
Khi đứng dậy, cô phát hiện cơ thể mình nhẹ nhàng, bay bổng, tràn đầy sinh lực.
Cô nhìn chăm chú vào cái tháp được gia công thô kệch kia và thử dùng phép để triệu hồi vài âm hồn, nhưng khi các âm hồn nọ còn cách cô khoảng ba mét thì chúng liền trốn mất, cứ như là thấy gì đáng sợ vậy.
Đang đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên ở phía xa có một bóng đen đang tiến nhanh về phía cô.
Khi bóng đen đó còn cách cô khoảng năm mét thì cô đã biết được người đó là ai rồi.
Cô vô cùng vui mừng. Cùng với tốc độ tiến đến ngày càng nhanh của người kia, tim cô cũng bắt đầu loạn nhịp. Cô vừa khấp khởi hi vọng và cũng vừa cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Tuy cô vẫn đứng yên để chờ đợi Long Trục Thiên đến, nhưng tim cô đã sớm chạy đến bên anh rồi.
Trong chớp mắt, Long Trục Thiên đã đứng trước mặt cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. Ánh mắt đó cứ như muốn cuốn lấy linh hồn và thân thể cô vào trong đó vậy.
Dương Tử Mi bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hơi thở của cô như tạm ngưng lại, còn các giác quan thì lại vô cùng nhạy cảm. Cô nghe thấy rất rõ tiếng dế kêu, tiếng gió thổi nhè nhẹ và cả tiếng côn trùng đang chuyển động trong từng lùm cây.
Và... hơi thở gấp gáp của Long Trục Thiên đang đứng trước mặt cô kia!
Một lúc lâu sau, cô chủ động lên tiếng hỏi:
- Sao anh biết em ở đây?
Long Trục Thiên không trả lời mà chỉ đưa tay kéo cô ôm vào lòng, dịu dàng nói:
- Anh đã không ngủ liên tục ba ngày rồi.
Dương Tử Mi khá bất ngờ. Cô vốn tưởng anh sẽ nói những lời yêu thương, ngọt ngào với mình, ví dụ như anh yêu em... đại loại vậy nhưng không ngờ là anh lại nói một câu cứ như là tủi thân lắm vậy.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh và phát hiện mắt anh khá đỏ, hốc mắt hơi lõm xuống, râu cũng bắt đầu mọc lỏm chỏm, tóc hơi rối, dáng vẻ chẳng khác nào như vừa trở về từ chiến trường vậy.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Long Trục Thiên, tim cô thắt lại.
Phát hiện ánh mắt đau lòng của cô nhìn mình, Long Trục Thiên khẽ nhếch môi mỉm cười. Ánh mắt anh càng lấp lánh hơn và nhìn cô với vẻ yêu thương vô hạn...