- Chào cậu, tớ là Dương Tử Mi, học lớp 9/5.
- Tớ tên… Lam Nha Nha.
Thấy Dương Tử Mi nhiệt tình như vậy, Lam Nha Nha có chút bối rối.
- Lam Nha Nha, tên cậu rất hay đấy.
Dương Tử Mi cười và bắt tay Lam Nha Nha.
Vì dương khí không đủ nên tay của Lam Nha Nha khá lạnh đồng thời khẽ run vì hồi hộp.
Lam Nha Nha phát hiện khi bắt tay với Dương Tử Mi, tâm trạng lúc nào cũng lo lắng, bất an của cô phút chốc tan biến, cứ như là cô đã tìm thấy được một chỗ dựa vững chắc vậy.
Đó cũng là điều dễ hiểu bởi vì khi bắt tay Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cũng không quên đọc thầm an thần chú để Lam Nha Nha cảm thấy yên tâm.
Lam Nha Nha bẽn lẽn nhìn Dương Tử Mi cười, sau đó lại mím môi, cúi thấp đầu xuống vẻ xấu hổ.
Từ nhỏ, Lam Nha Nha đã không có ai chơi cùng, cũng không tiếp xúc với những người khác thế nên lúc này đây cô hoàn toàn không biết cư xử thế nào với một người thân thiện, nhiệt tình và xinh xắn như Dương Tử Mi đây.
Dương Tử Mi đưa tay vuốt nhẹ tóc Lam Nha Nha. Vừa vuốt vừa niệm chân tâm chú.
- Nha Nha, tớ hỏi cậu vài chuyện, cậu có thể trả lời giúp tớ không?
Dương Tử Mi dịu dàng hỏi.
- Ừm.
Lam Nha Nha gật đầu. Lam Nha Nha vốn là một cô bé hiền lành, lương thiện nên cũng không nghĩ là Dương Tử Mi đang cố ý nói những lời khách sáo đó với mình.
- Nha Nha, lúc nãy có phải cậu nhìn thấy ma quỷ trên người tớ không?
Dương Tử Mi bắt đầu vào vấn đề.
Lam Nha Nha bỗng nhiên rụt người lại, mặt biến sắc vẻ khiếp sợ.
Dương Tử Mi tiếp tục tăng sức mạnh lên an thần chú để có thể thúc đẩy an thần chú vào lòng bàn tay của Lam Nha Nha.
Sau khi cảm giác sợ hãi biến mất, Lam Nha Nha mới khẽ gật đầu.
- Hồn ma đó là hồn ma như thế nào?
Dương Tử Mi lại hỏi tiếp.
Lam Nha Nha khẽ cắn môi, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Dương Tử Mi rồi lại lập tức cúi đầu nói:
- Là một phụ nữ rất giống cậu, nhưng tuổi có vẻ lớn hơn cậu một chút, khoảng ba mươi thì phải. Gương mặt toàn máu của cô ta cứ ẩn hiện trên mặt cậu…
Nghe thế, Dương Tử Mi bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng.
“Hồn ma đang ám trên người mình kia sao lại giống mình được? Hơn nữa còn khoảng ba mươi tuổi nữa? Tại sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc đó là ma quỷ phương nào?”
Thấy Dương Tử Mi trầm ngâm im lặng như thế, Lam Nha Nha cũng đánh gan ngước mắt lên nhìn thẳng mặt cô nói tiếp:
- Cậu đừng sợ, giờ cô ta không ở đây.
“Quả là một cô bé hiền lành, tốt bụng!”
Dương Tử Mi quay sang nhìn Lam Nha Nha nói:
- Nha Nha, ma quỷ thường không làm hại người đâu. Dù cậu có nhìn thấy họ thì cũng đừng sợ, cứ xem như họ là người bình thường thôi.
Lam Nha Nha lại cúi đầu, lí nhí nói:
- Lúc trước pháp sư cũng nói với tớ như thế. Ông ấy còn nói đây là số mạng của tớ và bảo tớ hãy làm quen với nó. Nhưng… tớ vẫn rất sợ vì dáng vẻ của họ rất khủng khiếp.
“Trời!”
Thông thường thì những ma quỷ bình thường sẽ vào luân hồi tam giới rất nhanh còn những âm hồn, du hồn phiêu bạt, lang thang trên trần gian hầu hết đều là hồn ma của những người chết vì những nguyên nhân không rõ ràng hoặc có gì đó khuất tất nên hồn của họ mới vất vưởng khắp nơi và cũng không thể đầu thai. Vì vất vưởng, vạ vật như thế nên những hồn ma đó mới có dáng vẻ đáng sợ như thế.
Tuy nhiên, chỉ là dáng vẻ đáng sợ thế thôi chứ họ cũng không gây hại gì. Trừ những âm hồn oán khí quá nặng ra, đa số âm hồn đều không thể gây hại gì cho con người được. Họ hoàn toàn không có sức mạnh gì cả, họa hồ chỉ có thể phát ra một số phản ứng từ trường thôi.
Cho nên, ma quỷ không đáng sợ mà thứ đáng sợ chính là lòng người.