Chương 235: Bị Âm Hồn Của Kiếp Trước Nhập?
Cập nhật 3 năm trước
Dương Tử Mi chân thành nhìn Lam Nha Nha nói.
Lam Nha Nha vốn tốt bụng, hiền lành, trước giờ cũng không có bạn bè gì nên khi nghe Dương Tử Mi nói thế cô không những không từ chối mà còn nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kỳ vọng, cứ như là lần đầu tiên có cơ hội giúp đỡ người khác vậy.
Một người nào đó khi không còn động lực và dũng khí để tồn tại trên đời này nữa thường là những lúc họ cảm thấy mình bị thế giới bỏ rơi, bị lãng quên và không ai cần họ nữa.
- Nha Nha, tớ muốn nhờ cậu nhìn rõ hơn xem hồn ma đang nhập trên người tớ kia là hồn ma như thế nào. Cậu đừng sợ, có tớ ở đây, không gì có thể làm hại cậu đâu.
Mắt của Lam Nha Nha thoáng lên vẻ kinh hãi và sợ sệt. Cô chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nắm chặt tay Lam Nha Nha, nhỏ nhẹ nói:
- Nha Nha, tớ cần cậu giúp. Cậu phải nhìn kỹ xem là trên người tớ có gì, nếu không tớ sẽ rất đau khổ đấy.
Nghe Dương Tử Mi nói vậy, Lam Nha Nha cũng đau lòng và cảm thấy cô đáng thương. Thế nên, cô lại lấy hết dũng khí ngẩng mặt lên nhìn Dương Tử Mi bằng đôi mắt đen láy, chân thành. Cô khẽ cắn môi vẻ do dự nhưng sau đó lại kiên định gật đầu nói với Dương Tử Mi:
- Nhưng mà… giờ tớ không thấy gì trên người cậu cả.
- À, là do tớ che lại rồi. Giờ tớ lại cho nó xuất hiện. Cậu hãy nhìn thật kỹ giúp tớ nhé. Sau đó hãy cho tớ biết nó thế nào nhé, được không? Đừng sợ, sẽ ổn cả thôi.
Dương Tử Mi vừa nói vừa tiếp tục truyền an thần chú vào cho Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha tuy gật đầu đồng ý nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sợ sệt.
Dương Tử Mi thu phép che mắt lại…
Phút chốc, cả người Lam Nha Nha run lên vẻ căng thẳng. Cô nắm chặt tay Dương Tử Mi, ánh mắt e dè, sợ hãi nửa muốn xem nửa không muốn xem. Tâm trí cô không ngừng tranh đấu.
- Nha Nha, đừng sợ. Không sao đâu, cậu hãy nhìn cho kỹ vào!
Dương Tử Mi tiếp tục an ủi.
Môi dưới của Lam Nha Nha suýt nữa là bị cô cắn chảy máu. Tuy nhiên, nhờ tác dụng của an thần chú nên cô cũng khắc phục nỗi sợ của mình và mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Dương Tử Mi.
Lam Nha Nha khẽ kêu lên một tiếng thảng tốt, tuy nhiên cô vẫn không nhắm mắt hay quay mặt sang chỗ khác mà vẫn tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tử Mi, sau đó mới lật đật cúi đầu xuống.
Dương Tử Mi lại dùng phép che mắt để che hồn ma kia lại.
- Nha Nha, giờ nó đã biến mất rồi, cậu nhìn tớ này.
Dương Tử Mi đưa tay xoa đầu Nha Nha dịu dàng nói.
Nghe Dương Tử Mi nói thế, Lam Nha Nha mới từ từ ngẩng mặt lên. Thấy mọi thứ đã trở lại bình thường cô mới thở phào một cái. Mắt cũng dần hồi phục lại trạng thái bình thường.
- Cậu nhìn rõ nó chưa?
Dương Tử Mi hỏi.
Lam Nha Nha gật đầu.
- Vậy cậu có thể cho tớ biết nó như thế nào không?
Dương Tử Mi sốt ruột hỏi.
Lam Nha Nha chăm chú nhìn Dương Tử Mi một hồi, sau đó mới nói:
- Rất giống cậu, tóc xõa dài. Chỉ là già dặn hơn cậu và không xinh như cậu. Đuôi chân mày của cô ta cũng có một nốt ruồi nhỏ, chỉ là giữa trán không có vết bớt đỏ như cậu thôi.
“Giống mình y hệt, có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi chân mày sao?”
Dương Tử Mi nghĩ ngợi một hồi. Sau đó cô lấy giấy bút ra bắt đầu phát họa chân dung của hồn ma nọ.
Kiếp trước, Dương Tử Mi vốn có năng khiếu hội họa. Tranh, ảnh cô vẽ đều rất đẹp và sinh động. Chỉ tiếc là cô không có cơ hội được học qua trường lớp thôi. Nếu không cô cũng đã không phải bày hàng làm thầy bói đầu đường xó chợ rồi.
Cô vẽ chân dung của mình vào kiếp trước, lúc cô hai mươi tám tuổi lên giấy.
Vừa nhìn thấy bức chân dung đó, Lam Nha Nha lập tức kêu lên:
- Đúng rồi, đúng là như vầy. Chỉ là đầu cô ta toàn là máu, hình như là chết rất thương tâm.
“Chết rất thương tâm sao?”
Dương Tử Mi lại nhớ lại giây phút cuối cùng của bản thân mình vào kiếp trước.
“Kiếp trước, không phải là mình bị đánh chết sao? Không lẽ, hồn ma đang nhập trên người mình kia lại chính là âm linh của mình vào kiếp trước?”