Còn người nói lại không mặc trang phục cảnh sát, người này khoảng 50 tuổi, bụng phệ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, mặc trên người bộ Âu phục Armani, đầu tóc chải vuốt ngược về phía sau gọn gàng, để lộ ra cái trán hói bóng loáng, ruồi bọ đứng trên đó cũng phải ngã.
Thấy người kia ra mặt, Trâu Hải Bằng trong đáy mắt đầy lửa giận xẹt qua một tia hưng phấn.
Bởi vì ông ta biết người ra mặt, người đó là một vị Phó cục trưởng Cục Công an thành phố, tên là Trình Nhất Kỳ, là người thân cận mới đây của Trâu Hải Bằng.
Về phần tại sao Trình Nhất Kỳ lại đứng ra vào lúc này, Trâu Hải Bằng thấy rất rõ. Trình Nhất Kỳ muốn lợi dụng cơ hội này giành công trạng với mình, hiển nhiên, đây là một người vô cùng thích đầu cơ. Nhưng không thể phủ nhận, lúc này, Trình Nhất Kỳ đã đầu cơ đúng lúc rồi, hiện tại chính là lúc Trâu Hải Bằng đầy lửa giận không chỗ giải tỏa, ông ta ra mặt dạy dỗ Liễu Kình Vũ một trận rất hợp tâm ý của Trâu Hải Bằng. Dù sao hiện tại dưới tình huống này, Trâu Hải Bằng tự biết thân biết phận không thích hợp để đích thân ra mặt dạy dỗ Liễu Kình Vũ.
Cho nên, nhìn thấy Trình Nhất Kỳ ra mặt, Trâu Hải Bằng liền cười lạnh, khoanh tay đứng nhìn.
Lần này, trước khi Trình Nhất Kỳ tới tham gia buổi tiệc, cũng mang theo vài thân tín của mình trong Cục, cấp bậc cũng đều là cấp Phó phòng trở lên. Mọi người nghe thấy Trình Nhất Kỳ nói ra tay, tất nhiên không chút do dự dựa theo chỉ thị của lãnh đạo mà làm. Bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, mối quan hệ giữa Bí thư Đảng ủy Công an Đổng Hạo và Cục trưởng Công an thành phố Chung Hải Đào rất gay gắt, có tin đồn nói Chung Hải Đào có thể sẽ bị điều đi. Nếu Chung Hải Đào bị điều đi, như vậy quyền lực của Cục Công an thành phố nhất định phải quyết định lại một lần nữa. Nghe nói Trình Nhất Kỳ rất có thể sẽ lên làm Phó cục trưởng thường trực, lúc này vuốt mông ngựa chính là thời cơ tốt nhất.
Trên quan trường, khắp nơi đều là cơ hội, chỉ là xem anh có thể bắt lấy hay không mà thôi. Tuy nhiên, khắp nơi cũng đều là cạm bẫy, cơ hội và cạm bẫy thường chuyển hóa lẫn nhau trong khoảng khắc. Cho nên, hễ là người có thể đi đến vị trí nhất định, đều đã trải qua sóng to gió lớn, tuyệt đối là người đầy trí tuệ chính trị cả đấy.
Trình Nhất Kỳ dân theo vài tên cảnh quan đi đến trước mặt Liễu Kình Vũ, sắc mặt hết sức nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, hiện tại anh bị tình nghi dụ dỗ cô gái này. Mời anh cùng chúng tôi tới Cục Công an thành phố một chuyến.
Trong lúc nói chuyện, mấy tên cảnh quan bên cạnh Trình Nhất Kỳ liền đi qua bên cạnh Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trình Nhất Kỳ, thản nhiên cười, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Vị cảnh quan này, tôi không biết ông rốt cuộc có điếc hay không, hay là không có não, có phải điên rồi hay sao. Chẳng lẽ quá trình vừa rồi ông không nhìn thấy sao? Dụ dỗ? Tôi dụ dỗ bà ngoại ông ấy. Cho dù ông muốn nịnh bợ Phó bí thư Trâu cũng không cần phải lộ liễu như vật chứ. Chẳng lẽ ông cho rằng tất cả mọi người ở đây đều là đồ ngốc. Chẳng lẽ ông cho rằng mọi người ở đây cũng nhìn không ra ông đang vuốt mông ngựa sao.
Cảnh quan, kẻ làm người như ông hẳn là thiếu một điểm mấu chốt rồi. Chẳng lẽ vừa rồi ông không nghe thấy Phó Chủ tịch thành phố Tô đích thân nói với Tô Lạc Tuyết là cho cô ấy cùng tôi rời khỏi đây sao? Chẳng lẽ ông cho rằng Phó Chủ tịch thành phố Tô sẽ giao con gái của ông ấy cho một tên lừa gạt sao? Chẳng lẽ ông cho rằng Tô Lạc Tuyết đường đường là sinh viên tốt nghiệp Đại học y khoa hệ chính quy ngay cả kiến thức cơ bản nhất là tự bảo về mình cũng không có sao? Cảnh quan, tôi thật sự hoài nghi đầu của ông có phải bị lừa đá trúng rồi hay không? Vừa rồi có nhắc tới có người phái vệ sĩ đi theo Tô Lạc Tuyết, giam cầm cô ấy, tại sao ông không đứng ra? Sao vậy, chẳng lẽ ông cho rằng Liễu Kình Vũ tôi dễ bắt nạt, không có hậu thuẫn, ông muốn dạy dỗ tôi thay cả nhà Phó bí thư Trâu để lập công trạng, để nịnh nọt. Được, ông có thể vô liêm sỉ đến mức này. Nhưng ông đã từng nghĩ qua, ông đại biểu cho hình tượng của Cục Công an thành phố Thương Sơn, chẳng lẽ Cục Công an thành phố Thương Sơn các ông chính là phá án như vậy, chẳng lẽ Cục Công an thành phố Thương Sơn các ông chính là trắng đen lẫn lộn như vậy.
Liễu Kình Vũ chưa nói xong, Trình Nhất Kỳ đã bị Liễu Kình Vũ chọc tức đến sắp hộc máu. Ông ta thật không ngờ, lời nói của Liễu Kình Vũ lại sắc bén như vậy. Những câu đó trực tiếp đánh trúng tim đen của ông ta, những đều ông ta không muốn bại lộ ở trước mắt mọi người, những câu đó trực tiếp đánh trúng yếu điểm của ông ta. Những thứ này, nhiều khi người bình thường sẽ không vạch ra ngay trước mặt, nhưng, Liễu Kình Vũ lại cố tình không nể mặt ông ta. Những câu đó chọc thẳng vào chỗ đau của ông ta, khiến ông ta tức giận đến đỏ bừng cả mặt, hai mắt bốc hỏa.
Cho nên, không có đợi Liễu Kình Vũ nói xong, lập tức vung tay lên nói:
- Ăn nói hàm hồ, Liễu Kình Vũ anh đừng ăn nói hàm hồ, anh nói gì cũng không thể che dấu được ý đồ bất chính của anh đâu. Người đâu, bắt Liễu Kình Vũ lại cho tôi, đưa tới Cục thẩm vấn. Thật quá buồn cười, buồn cười.
Vài tên thuộc hạ khác nghe thấy mệnh lệnh của lãnh đạo, lập tức không chút do dự bao vây Liễu Kình Vũ, muốn tóm lấy tay Liễu Kình Vũ.
Nhưng, Liễu Kình Vũ đột nhiên trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Tôi cảnh cáo các anh, tốt nhất đừng đánh tôi, bởi vì con người tôi, tính tình không tốt, thật sự, tính tình của tôi thật sự không tốt.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn bốn phía, một luồng sát khí lạnh lùng toát ra từ trên người hắn.
Liễu Kình Vũ kỳ thật cũng không biết, ngay khi hắn nói tính tình hắn không tốt, ở một tòa nhà nào đó cách xa thành phố ngàn dặm, một người đàn ông tên Lưu Tiểu Phi cũng nói với người khác nhưng lời giống như vậy. Hơn nữa, khi người khác không nghe theo lời cảnh cáo của ông ta mà động thủ, những người này đều bị Lưu Tiểu Phi đánh ngã sấp trên mặt đất, sau đó bị Lưu Tiểu Phi đấm vào mặt.
Nhưng, lãnh đạo có lệnh, bọn thuộc hạ này sao dám làm trái chứ. Cho nên, bọn họ trực tiếp bao vây lại, hai người một tổ lần lượt tóm lấy cánh tay của Liễu Kình Vũ, muốn dùng sức bẻ ra sau.
Nhưng, bọn họ bẻ cả nửa ngày, liền phát hiện bốn người bọn họ cộng lại, cũng không thể di chuyển Liễu Kình Vũ chút nào.
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng ngày càng âm trầm, ánh mắt cũng càng ngày càng sắc bén.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Trình Nhất Kỳ trầm giọng nói:
- Các vị cảnh quan, tôi vừa nói rồi, con người của tôi tính tình không tốt. Các anh bất chấp trình tự pháp luật, không đưa ra bất kỳ giấy chứng nhận nào, muốn bắt giữ tôi trái phép. Như vậy tôi có thể coi hành vi của các anh là công kích người khác. Cho nên, tôi phải phòng vệ chính đáng.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên lại lên giọng:
- Các vị bằng hữu ở đây, mọi người xin làm chứng cho Liễu Kình Vũ tôi, tôi thật sự là đang phòng vệ chính đáng.
Còn chưa nói xong, Liễu Kình Vũ đột nhiên xuất thủ, hai tay của hắn đột nhiên vung lên phía trước. Bốn gã cảnh sát bắt lấy cánh tay hắn lập tức bị hắn ném về phía trước hai bước. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Liễu Kình Vũ liền mạnh mẽ giơ chân lên, một đá ngang, đánh ngã một người, trực tiếp đập vào gáy một người. Anh bạn này thấy trước mắt toàn sao, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất. Sau đó, Liễu Kình Vũ đá một cú về phía sau, đạp trúng bụng một tên khác, khiến anh ta văng xa hơn ba mét rồi rơi xuống đất. Sau đó, hai khuỷu tay Liễu Kình Vũ mạnh mẽ vung về phía trước, hung hăng đánh trúng cằm hai người đứng bên cạnh tóm tay hắn. Hai người kia trong chớp mắt, sùi bọt mép té trên mặt đất.
Trong khoảng khắc, bốn người đều bị đánh gục.
Xong xuôi, Liễu Kình Vũ liền cất bước đi thẳng đến trước mặt Trình Nhất Kỳ, tóm lấy cổ áo Trình Nhất Kỳ nhấc cả người ông ta lên không trung. Lần này, Trình Nhất Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, giọng nói có chút run rẩy nói:
- Liễu Kình Vũ, anh rốt cuộc muốn làm gì, anh đang đánh cảnh sát, anh có biết hay không? Buông tôi xuống mau.
Liễu Kình Vũ ha hả một trận cười lạnh:
- Thả ông xuống, dựa vào đâu tôi phải thả ông xuống? Đánh cảnh sát, tập kích con bà nó chứ! Ông là cảnh sát phải không, ông mặc cảnh phục sao? Mấy người kia tuy rằng mặc cảnh phục, nhưng bọn họ có trình giấy chứng nhận với tôi sao? Bọn họ dựa theo trình tự pháp luật chấp pháp sao? Chẳng lẽ mặc cảnh phục chính là cảnh sát sao? Hiện tại hàng giả nhiều như vậy, tôi và những thị dân bình thường để bảo vệ quyền lợi mình phải cảnh giác cao độ. Ông lại dám phái người tập kích tôi, bây giờ tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng ông biết không. Vừa rồi tôi đã sớm nói với ông rồi, Liễu Kình Vũ tôi tính tình không tốt, thật sự không tốt, nhưng ông cố tình không nghe. Vì muốn nịnh nọt, mà coi pháp luật như cặn bã, không để ý trình tự công tác, coi mọi người ở đây là đồ ngốc. Con bà nó chứ, ông thật sự chọc giận lão tử rồi.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ tát một cái thô bao vào mặt Trình Nhất Kỳ.
Bộp bộp, liên tiếp 10 cái, tát đến độ Trình Nhất Kỳ nổ đom đóm mắt, mặt nóng đỏ đau đớn, gần như sưng thành đầu heo.
Khiếp sợ, người ở đây đều kinh hãi.
Liễu Kình Vũ thật sự là rất vạm vỡ. Vị này đường đường là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố, tuy rằng người ta không mặc cảnh phục, nhưng tốt xấu gì người này cũng có thể ra lệnh cho bốn người mặc cảnh phục kia, sao có thể không có thân phận chứ? Liễu Kình Vũ không ngờ dám đánh cả ông ta, trận đòn này cũng không vừa đâu.
Hơn nữa khiến người ta không nói được lời nào chính là, trong cả chuyện này nếu cẩn thận suy xét lời nói của người đàn ông hói đầu kia mọi người sẽ phát hiện, Liễu Kình Vũ tuy rằng đánh người, nhưng lại không làm sai bất cứ chuyện gì. Người ta chỉ thấy người sai chính là Trình Nhất Kỳ và bốn tên thuộc hạ kia. Bọn họ không có dựa theo trình tự pháp luật để làm việc trước. Bọn họ muốn vu oan hãm hại Liễu Kình Vũ, nhưng lại bị Liễu Kình Vũ nắm được sơ hở, đánh cho tơi bời.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Đánh Trình Nhất Kỳ xong, Liễu Kình Vũ lúc này mới mạnh mẽ vung tay ném thân thể mập mạp của Trình Nhất Kỳ ra ngoài, bộp một tiếng ngã lăn trên mặt đất.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trình Nhất Kỳ nói:
- Đồ mập, ông nghe rõ đây, trong phạm vi pháp luật cho phép, ông muốn trả thù tôi thì tùy ông. Nhưng ông nhớ rõ, chứng cớ, làm bất cứ chuyện gì đều cần chứng cớ. Hôm nay là Liễu Kình Vũ tôi, nếu đổi lại là một dân chúng bình thường ở đây, chỉ sợ đã bị mấy người trắng đen lẫn lộn định sẵn tội rồi. Thân là cảnh sát, việc ông cần phải làm chính là đảm bảo quyền lợi của dân chúng, chứ không phải vì tiền đồ cá nhân của ông, vì nịnh nọt, làm chuyện bậy bạ. Tôi thật khó tưởng tượng, ông sao có thể làm đến chức quan này vậy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nắm chặt tay Tô Lạc Tuyết xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng nhìn Trâu Hải Bằng lớn tiếng nói:
- Chúng tôi muốn đi, ai dám ngăn cản tôi.