Một câu hỏi rung động lòng người.
Sau khi hỏi xong, Liễu Kình Vũ liền dẫn theo Tô Lạc Tuyết, thản nhiên rời khỏi.
Toàn bộ hội trường buổi tiệc lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều nhìn theo bóng lưng của Liễu Kình Vũ và Tô Lạc Tuyết, nhưng không ai dám đứng ra lần nữa.
Ở đây không có ai là đồ ngốc cả, ngược lại, tất cả mọi người đều là người thông minh.
Tất cả mọi người đã nhìn ra, hôm nay thể diện của cha con Trâu Hải Bằng và cả Tô Hạo Đông xem như hoàn toàn mất hết, muốn xoay chuyển cũng không được nữa rồi.
Người mất mặt nhất chính là Trình Nhất Kỳ.
Vốn dĩ, nếu lần này ông ta vu oan hãm hại thành công, có lẽ mọi người cũng sẽ không cười nhạo ông ta. Dù sao thắng làm vua thua làm giặc trước giờ đều vậy. Nhưng, Trình Nhất Kỳ dẫn bốn người lên, muốn định cho Liễu Kình Vũ một tội danh, nhưng, lại bị Liễu Kình Vũ đánh cho một trận, không chỉ đánh cho tơi bời, mà còn bị Liễu Kình Vũ đánh danh chính ngôn thuận, hiên ngang lẫm liệt quở trách ông ta một trận. Hơn nữa những lời Liễu Kình Vũ nói đều có lý, mặc dù tìm những cảnh sát khác đến đây, chỉ cần đối phương công chính chấp pháp, Liễu Kình Vũ sẽ không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm nào. Bởi vì Trình Nhất Kỳ bọn họ trước thì vu oan hãm hại, sau thì vi phạm quy định chấp pháp, bị Liễu Kình Vũ nắm được sơ hở, bọn họ một chút thể diện cũng không còn.
Mà thông qua chuyện này, chuyện Trình Nhất Kỳ nịnh bợ Trâu Hải Bằng bị Liễu Kình Vũ nói ra, xem như chính thức bị đưa ra ngoài ánh sáng, thể diện của Trình Nhất Kỳ đều mất con mẹ nó hết rồi.
Liễu Kình Vũ cứ như vậy mà đi, Trâu Hải Bằng hai mắt bốc hỏa, trợn mắt nhìn cũng không có tác dụng gì, ngay cả Trình Nhất Kỳ Liễu Kình Vũ chớp mắt một cái đã xử xong, đành xoay người phẫn nộ rời đi.
Cùng lúc rời đi còn có Tô Hạo Đông cùng với các Ủy viên thường vụ Thành ủy khác. Lúc rời đi, sắc mặt của mọi người đều có vẻ hết sức khó coi.
Nhất là Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, ông ta biết Liễu Kình Vũ từng hành hung Tiết Văn Long, biết tính tình của hắn không tốt. Nhưng thật không ngờ, tính tình của Liễu Kình Vũ không ngờ lại quá đáng đến như vậy. Không ngờ trước mặt nhiều người như vậy dám đánh cả đám người Trình Nhất Kỳ một trận tơi bời. Mà khiến cho ông ta tức giận chính là, Phó cục trưởng Trình Nhất Kỳ này thật là một cái bình nước, làm việc cũng quá lỗ mãng, không có trình tự gì cả, lại để Liễu Kình Vũ nắm được sơ hở lớn như thế. Bởi vậy đó có thể thấy được trình độ của người này thật sự là không ổn.
Cho nên, Trình Nhất Kỳ nằm mơ cũng không ngờ tới, ông ta vốn dĩ muốn nịnh bợ Trâu Hải Bằng, không ngờ không chỉ có Trâu Hải Bằng vô cùng thất vọng với ông ta, mà ngay cả Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cũng thầm quyết định, sau khi trở về sẽ cắt chức Phó cục trưởng của ông ta.
Lần này, Trình Nhất Kỳ xem như vuốt mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Liễu Kình Vũ dẫn theo Tô Lạc Tuyết không chút hoang mang, tiêu sái ra khỏi đại sảnh. Lúc này, Đường Trí Dũng đã lái xe chờ ở ngoài khách sạn rồi, Liễu Kình Vũ và Tô Lạc Tuyết cùng nhau lên ô tô, nói với Đường Trí Dũng:
- Đến khách sạn Tân Nguyên. Tối nay chúng ta đến đó ăn cơm, tôi dẫn mọi người đến gặp các anh em của tôi một lần.
Lúc này, sau khi Đường Trí Dũng nghe thấy Liễu Kình Vũ nói những lời này, trong lòng liền kích động, bởi vì hiện tại anh ta đã cảm giác được, Liễu Kình Vũ dẫn anh ta đi gặp các anh em của mình, điều này cho thấy Liễu Kình Vũ đã coi mình thực sự là bạn của hắn. Thân phận đàn em thực tập của anh ta từ giờ phút này cũng thực sự được tiếp nhận rồi.
Còn có điều gì khiến người ta kích động bằng việc được anh em tiếp nhận chứ.
Ô tô chạy nhanh, không đến hai mươi phút, liền tới cửa khách sạn Tân Nguyên.
Lúc này, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân còn có một người con trai thoạt nhìn đẹp trai phong độ không kém mọi người, đứng cùng nhau. Khi mọi người chờ Liễu Kình Vũ, Hoàng Đức Quảng lại bày ra cái phong cách tục tằn lấy gương và súng lục giả làm lược chải tóc, vừa chải vừa hỏi Lương Gia Nguyên bên cạnh:
- Lão Lương, thấy không, gần đây anh lại đẹp trai xuất sắc hơn nhiều rồi.
Lương Gia Nguyên không nói gì, chỉ phun mấy ngụm khói ra trước mặt Hoàng Đức Quảng tạo thành một hình mỹ nữ sinh động, khiến Hoàng Đức Quảng không biết nói gì. Còn Lục Chiêu thì đứng đó, trong tay phi đao lá liễu xoay tròn, động tác nhẹ nhàng vui vẻ, lại khiến người xem hết hồn. Bên cạnh Lục Chiêu, Lâm Vân tiếp tục cầm di động đọc "Kim Bình Mai " anh ta thích độc nhất, từ bên trong cảm nhận tình người Hoa Hạ mấy ngàn năm nay.
Người con trai đẹp trai, phong độ đứng bên cạnh Lâm Vân kia cũng không đơn giản, anh bạn này tên Đại Hắc Thiên, trên mặt cố tình đeo một chiếc kính râm, làm cho người ta một loại cảm giác giống như lão đại xã hội đen, nhưng chỉ có người quen của anh ta mới biết, kính của anh bạn này là đặc chế, căn bản không phải là kính râm. Chẳng qua đây là một loại đạo cụ anh bạn này dùng để tán gái mà thôi, chính là dựa vào đặc thù của kính râm, anh bạn này một tháng một cô, chưa bao giờ lỡ tay.
Nhìn thấy đám người Liễu Kình Vũ xuống xe, các anh em lập tức tiếp đón.
Liễu Kình Vũ và mấy người anh em vỗ vỗ lẫn nhau, xem như bắt chuyện. Sau đó Liễu Kình Vũ cười nhìn về phía mấy người nói:
- Lại đây, các anh em, giới thiệu với mọi người hai người bạn của tôi. Vị này chính là người anh em tôi mới thu nhận ở thành phố Thương Sơn tên Đường Trí Dũng, cha cậu ấy là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thương Sơn, Đường Kiến Quốc. Hiện tại anh ấy là tài xế của tôi, một người trẻ tuổi, không tệ đâu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lại chỉ sang Tô Lạc Tuyết bên cạnh nói:
- Vị này chính là nữ y tá xinh đẹp tôi thường nói với mọi người, Tô Lạc Tuyết. Lúc trước khi tôi bị thương, cô ấy từng chăm sóc tôi rất tốt.
Sau khi giới thiệu xong Đường Trí Dũng và Tô Lạc Tuyết, Liễu Kình Vũ lần lượt giới thiệu mấy người Hoàng Đức Quảng cho hai người, giới thiệu đến vị anh chàng đeo kính râm gã bảnh bao cuối cùng kia, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Anh bạn này tên Thẩm Ảnh, là bạn bè chơi với tôi từ thuở nhỏ, bây giờ đang làm trong giới giải trí, mở một công ty giải trí nhỏ, cả ngày chỉ biết tán gái. Hễ là mỹ nữ kết giao với anh ta đều phải cẩn thận một chút. Tiêu chuẩn tán gái của anh bạn cũng khá cao. Đúng rồi, Lạc Tuyết, lần này anh dẫn em tới đây muốn đưa em qua bên đó. Anh ta tự mở công ty, em qua đó muốn làm gì thì làm, cứ làm những gì mình muốn. Phòng và những thứ khác không cần lo lắng, anh ấy sẽ sắp xếp hết cho em. Về phần tiền lương, bất kể làm hay không, về sau mỗi tháng phát cho em 8000 tiền lương. Nếu làm xuất sắc, bảo người này tăng lương cho em. Anh cho em biết, đừng khách khí với anh ta, tiểu tử này cái gì cũng thiếu, không thiếu nhất chính là tiền.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tô Lạc Tuyết lập tức liền đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:
- Chuyện này sao có thể được chứ.
Thẩm Ảnh lập tức cười nói:
- Không sao không sao, cô đừng khách khí với tôi. Trước đây cô chăm sóc Liễu lão đại như vậy, vậy cũng không khác gì chăm sóc chúng tôi. Bằng không, Liễu lão đại nổi giận, cuộc sống của tôi liền khổ rồi.
Vừa nói giỡn, mọi người vừa đi vào bên trong khách sạn.
Mấy người anh em này của Liễu Kình Vũ đều là những người Liễu Kình Vũ tuyệt đối tin cây, đối với hai người Liễu Kình Vũ dẫn tới tất nhiên vô cùng tốt. Cho nên, bất kể là Tô Lạc Tuyết hay là Đường Trí Dũng cũng nhanh chóng sáp nhập vào trong hội này. Nhất là khi Liễu Kình Vũ nói chuyện phiếm, lúc nhắc tới bối cảnh của Lương Gia Nguyên. Liễu Kình Vũ trực tiếp giới thiệu một chút cha của Lương Gia Nguyên chính là một vị quan lớn ở Ủy ban Cải cách và Phát triển, chủ quản tài chính và kinh tế. Lúc ấy trong lòng Đường Trí Dũng liền cả kinh.
Tuy rằng Đường Trí Dũng mơ hồ cảm giác được đám bạn này của Liễu Kình Vũ này nhất định là đặc biệt lợi hại, nhưng thật không ngờ lại hoành tráng đến mức này. Mà thấy đám người Lương Gia Nguyên coi Liễu Kình Vũ là lão đại, điều này khiến anh ta càng thêm tò mò về bối cảnh của Liễu Kình Vũ. Hiện tại anh ta rốt cuộc hiểu được vì sao lúc trước mình nói muốn đi theo Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ cũng không đáp ứng nhận mình làm anh em ngay, mà chỉ coi mình là một đàn em thực tập. Tuy rằng Liễu Kình Vũ cũng không nói nhiều về bối cảnh của những người khác, nhưng từ biểu hiện của mọi người cuộc nói chuyện hôm nay, Đường Trí Dũng cũng nhìn ra được. Chỉ sợ thân phận của mấy người này cũng không thường, bởi vì Đường Trí Dũng cũng từng quen biết với đám con ông cháu cha, anh ta hiểu rất rõ những người trong nhóm kiểu này luôn coi trọng thân phận và địa vị.
Kỳ thật, Đường Trí Dũng đã đoán sai. Nhóm của Liễu Kình Vũ không giống với nhóm con ông cháu cha bình thường. Thành viên trong hội của Liễu Kình Vũ, bất kể thân phận bối cảnh như thế nào, tất cả mọi người chỉ là bạn bè của hắn, anh em của hắn, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau, không ai vì thân phận bối cảnh của những người khác như thế nào mà khinh thường đối phương. Bởi vì người như vậy tuyệt đối sẽ không được Liễu Kình Vũ dẫn vào hội. Hơn nữa có thể tiến vào hội của Liễu Kình Vũ, hoặc là tính tình hợp với Liễu Kình Vũ, hoặc là năng lực, quyết đoán có thể được Liễu Kình Vũ tán thưởng, hoặc chỉ là một số bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ, chiến hữu, anh em. Tuy rằng hiện giờ hội của Liễu Kình Vũ còn rất nhỏ, nhưng từ sau khi Liễu Kình Vũ tiến vào quan trường, đã bắt đầu có ý thức phát triển mạng lưới quan hệ thuộc về hắn trong quan trường. Bởi vì Liễu Kình Vũ từ lúc nhỏ đã biết, bất kể bất cứ lúc nào, sức lực cá nhân cũng chỉ có hạn mà thôi.
Bên trong phòng 301 khách sạn Tân Nguyên, Liễu Kình Vũ, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân, Thẩm Ảnh, Đường Trí Dũng, Tô Lạc Tuyết cùng nhau ăn uống linh đình, uống say mèm. Về phần chiến thắng ở lễ đính hôn trước khi trở về khách sạn đã bị Liễu Kình Vũ quên sạch rồi. Đối với hắn mà nói, kia chẳng qua là một đóa hoa dại giữa cả rừng hoa mà thôi.
Đường Trí Dũng và Tô Lạc Tuyết vì nhanh chóng sáp nhập hội này. Cho nên hiện tại bọn họ cũng cảm thấy được vô cùng vui vẻ, giao lưu với mọi người không có bất kỳ chướng ngại nào. Mà đám người Hoàng Đức Quảng cũng khá tán thưởng Đường Trí Dũng và Tô Lạc Tuyết. Cho nên, giữa mọi người nhanh chóng trở lên vô cùng hòa hợp.
Nhưng, Liễu Kình Vũ cũng không biết, ngay hắn rời khỏi khách sạn Khải Toàn, đã sớm bị người khác theo dõi.
Đổng Thiên Bá đã sớm lợi dụng lực lượng của cha mình, thông qua hệ thống theo dõi bảo an thành phố, theo dõi sát chiếc xe của Liễu Kình Vũ, cho đến khi Liễu Kình Vũ tiến vào khách sạn Tân Nguyên, toàn bộ quá trình, Đổng Thiên Bá đều nắm giữ.
Khi Liễu Kình Vũ bọn họ tiến vào khách sạn Tân Nguyên, Đổng Thiên Bá, Trâu Văn Siêu, Mã Tiểu Cương, Trình Nhất Kỳ cùng với nhóm bốn thuộc hạ của ông ta cùng tập trung trong một quán trà cách khách sạn Khải Toàn không xa.
Trâu Văn Siêu nhìn Trình Nhất Kỳ nói:
- Phó cục Trình, lần này gây phiền toái cho ông rồi. Làm việc không tốt khiến vị trí Phó cục trưởng này của ông cũng khó mà bảo vệ được.
Trình Nhất Kỳ vẻ mặt chua xót, ông ta hiểu rõ, Trâu Văn Siêu nói không sai. Lần này ông ta vuốt mông ngựa không thành, mà năng lực của mình chỉ sợ cũng đã bị nghi ngờ nghiêm trọng. Đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta không chút do dự khi Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá gọi ông ta tới. Bởi vì ông ta biết, bây giờ là cơ hội cứu vãn cuối cùng của mình.
Trình Nhất Kỳ nói với Trâu Văn Siêu:
- Trâu thiếu gia, cậu nói đi, rốt cuộc cần tôi làm gì. Chỉ cần có thể bảo vệ vị trí của tôi, cậu bảo tôi làm gì cũng được.
Trâu Văn Siêu ánh mắt lạnh lùng:
- Tôi muốn Liễu Kình Vũ chết.