Bởi vì trước khi tới đây, bọn họ đã thương lượng trước với nhau, để đảm bảo sự an toàn cho Mã Hoành Vĩ, nên ông ta không cần xuống xe, việc này cứ để cho Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh giải quyết.
Nhưng hiện tại, Mã Hoành Vĩ lại từ trên xe bước xuống, ông ta rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ vì muốn ủng hộ Trâu Hải Bằng nên thay đổi quyết định của hai người bọn họ?
Lúc này, Mã Hoành Vĩ đi tới bên cạnh Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh, vỗ vỗ vai hai người, gật đầu nói:
- Ồ, đồng chí Hạ Quang Minh, đồng chí Hạ Chính Đức, biểu hiện của hai anh khiến tôi rất hài lòng. Thân là cán bộ, phải đưa cho dân thứ dân cần, nghĩ cho dân điều dân muốn, trăm phương nghìn kế lo cho dân chúng. Đây là sự kỳ vọng, cũng là yêu cầu mà lãnh đạo thành phố Thương Sơn cần ở các anh, các anh đã chấp hành rất tốt.
Nói tới đây, Mã Hoành Vĩ nhìn về phía quần chúng nhân dân trước mặt, nói:
- Các vị bà con, tôi là Phó chủ tịch Thành phố Thương Sơn, Mã Hoành Vĩ. Lần này tôi cùng bọn họ tới đây giải quyết vấn đề, tôi muốn hỏi mọi người, bà con có hài lòng với biểu hiện của hai đồng chí Hạ Quang Minh và Hạ Chính Đức không?
Nghe thấy những lời này của Mã Hoành Vĩ, dân chúng phía dưới liền nói:
- Hài lòng, hài lòng.
Mã Hoành Vĩ cười, gật gật đầu nói:
- Tốt, mọi người đều hài lòng là tốt rồi. Tôi là Phó chủ tịch Thành phố, tôi cũng rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ, xin mọi người cứ yên tâm, bất cứ lúc nào, lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố Thương Sơn, lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm cũng sẽ đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu, vì mọi người mà làm việc và giải quyết các vấn đề của mọi người …
Tiếp đó, Mã Hoành Vĩ phát biểu một bài dài tới năm phút, sau đó mới cười cười rồi cùng đám người Hạ Chính Đức rời đi.
Lúc Mã Hoành Vĩ nói chuyện, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh cùng nhìn nhau, đều cùng thấy được sự khinh miệt và bất mãn trong mắt đối phương. Bởi vì bọn họ nhận ra, Mã Hoành Vĩ vì thấy tình hình đã ổn định, quyết định đi ra hái quả, đoạt vinh quang về tay mình. Đồng chí này cũng quá vô sỉ rồi, nhưng trước mặt hai người tất nhiên cũng không dám nói gì, còn phải tán thưởng theo, làm theo, quả thực khiến cho đối phương cảm thấy như được tắm gió xuân, nhưng trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết, Liễu Kình Vũ lấy cớ Phòng Quản lý đô thị có nhiều việc, chào hỏi đám người Mã Hoành Vĩ rồi ra về.
Sau khi trở về, Liễu Kình Vũ ngay lập tức gọi Chánh văn phòng Long Tường tới:
- Long Tường, thông báo cho tất cả các thành viên thuộc tổ Đảng và người phụ trách các phòng, nửa giờ sau họp Hội nghị tổ Đảng, chủ đề của hội nghị chính là học tập tinh thần của lãnh đạo Huyện ủy, đẩy mạnh vấn đề tự kiểm điểm.
Lúc Liễu Kình Vũ nói, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Long Tường nhìn thấy sắc mặt của Liễu Kình Vũ, anh ta đoán, cuộc họp tổ Đảng ngày hôm nay, chỉ sợ có người sẽ gặp xui xẻo rồi, bởi vì anh ta nhìn thấy trong mắt Liễu Kình Vũ có sát khí.
Hàn Minh Cường ngồi trong văn phòng, sau khi nghe tin tổ chức cuộc họp tổ Đảng mở rộng, Hàn Minh Cường liền cùng Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh ngồi vây quanh bàn trà, thảo luận về hội nghị lần này.
Lưu Thiên Hoa nói:
- Sếp Hàn, anh nói xem, Liễu Kình Vũ mới từ hiện trường bãi xử lý rác thải về liền tổ chức hội nghị, không biết hắn muốn làm gì đây?
Hàn Minh Cường sắc mặt âm trầm nói:
- Chỉ sợ lần này Liễu Kình Vũ muốn nhằm vào sự kiện bãi xử lý rác thải đó. Chuyện đó chúng ta đã lên kế hoạch hoàn hảo như vậy, không ngờ Liễu Kình Vũ lại có bản lĩnh giải quyết việc này, thật sự khiến tôi phải khâm phục rồi. Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi, hắn đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục được Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh đến thỏa hiệp với dân chúng. Phải biết rằng, bọn họ sớm đã biết chuyện này, nhưng vẫn án binh bất động, bởi vì bọn họ kiêng kị chủ xây dựng công trình này là cháu của Trâu Hải Bằng. Nhưng hôm nay trước mặt mọi người, bọn họ vẫn dùng cách cứng rắn, mạnh mẽ như vậy. Ẩn ý đằng sau chuyện này mới là điều mà tôi lo lắng nhất. Còn về hội nghị lần này, tôi đoán chắc Liễu Kình Vũ lại muốn tung ra chút độc chiêu, chúng ta chiêu đến thì tiếp chiêu thôi.
Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Trương Tân Sinh bình tĩnh nói:
- Sếp Hàn, chẳng lẽ sự kiện bãi xử lý rác lần này cứ để nó trôi qua như vậy sao. Vì chuyện này, chúng ta đã mất không biết bao nhiêu công sức, kết quả lại không có chút tác dụng gì, tôi thật không cam tâm.
Hàn Minh Cường cười ha hả, âm hiểm nói:
- Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải biết được thủ đoạn mà Liễu Kình Vũ sử dụng để giải quyết chuyện này là gì, chúng ta sẽ có thể áp dụng thủ đoạn tương ứng để đối phó. Nhất là khi hạng mục này có liên quan tới sản nghiệp của Trâu Văn Long, cháu trai Trâu Hải Bằng. Cho dù chúng ta không nói gì, chỉ sợ Trâu Văn Long cũng sẽ không bỏ qua đâu, hạng mục này bọn họ đã đổ vào không biết bao nhiêu tiền đầu tư mà giờ lại thất bại, làm thế nào để giải quyết tổn thất bây giờ, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này bây giờ? Chuyện này đủ khiến Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh đau đầu rồi. Đừng quên, chú của Trâu Văn Long là Phó Bí thư thành ủy chủ quản công tác nhân sự đấy. Nếu bọn họ muốn được cất nhắc, bắt buộc phải qua cửa của Trâu Hải Bằng kia nữa.
Nghe Hàn Minh Cường nói như vậy, Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa gật đầu ủng hộ. Tuy lúc này, ngoài mặt bọn họ tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng vẫn còn vài phần nghi ngờ, bởi vì trước kia khi Liễu Kình Vũ chưa tới, kế hoạch của Hàn Minh Cường luôn luôn hoàn mỹ không chút sơ hở, cuối cùng cũng luôn luôn thành công, lần lượt đuổi đi từng vị Trưởng phòng, nhưng từ khi Liễu Kình Vũ nhậm chức, kế hoạch của Hàn Minh Cường liên tiếp thất bại, làm cho bọn họ đã không còn lòng tin tuyệt đối với Hàn Minh Cường như trước.
Sau nửa giờ, cuộc họp tổ Đảng lập tức bắt đầu.
Lần họp này, Hàn Minh Cường không giống như trước đợi Liễu Kình Vũ vào mình mới vào nữa, bởi vì lần trước Liễu Kình Vũ đã nói vô cùng rõ ràng, chỉ cần hắn đến sẽ bắt đầu họp ngay. Nếu như mình luôn đợi khi bọn họ đã họp rồi mới đi vào, thì quả thực quá mất mặt Phó phòng thường trực này rồi, gã đành làm theo đúng quy định, trước khi bắt đầu cuộc họp khoảng ba phút liền bước vào phòng họp, tránh đi muộn hơn Liễu Kình Vũ.
Lúc này Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế, đảo mắt nhìn qua những thành viên thuộc tổ Đảng, những thành viên không thuộc tổ Đảng ngồi phía sau cùng người phụ trách các phòng, sau đó trầm giọng nói:
- Các vị, đề tài thảo luận trong cuộc họp tổ Đảng mở rộng ngày hôm nay, đồng chí Long Tường hẳn đã thông báo với các vị, trọng điểm chúng ta cần thảo luận là vấn đề tự kiểm điểm.Tôi tin chắc mọi người đều đã nghe nói, dự án bãi xử lý rác thải kết hợp cùng thị xã mà Phòng Quản lý đô thị chúng ta phụ trách đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng. Mà vấn đề chủ yếu mang tính quần chúng là ô nhiễm môi trường ở bãi xử lý rác thải. Tôi muốn hỏi các vị ngồi đây một câu, trong Phòng Quản lý đô thị chúng ta, ai là người phụ trách Viện bảo vệ môi trường, người này có tới không?
Trong lúc phát biểu, Liễu Kình Vũ cũng không hề nhìn Chung Thiên Hải, bởi vì sau khi sự kiện bãi xử lý rác thải xảy ra, Liễu Kình Vũ đã nhận ra, Viện trưởng của Viện bảo vệ môi trường Chung Thiên Hải này, 100% là người của Hàn Minh Cường. Nên biết rằng, Viện bảo vệ môi trường phụ trách công tác xử lý và giải quyết rác thải toàn huyện và thành phố, đối với hạng mục bãi xử lý rác thải quan trọng như vậy không thể không biết, mà ý kiến dân chúng phản ánh lên trên, ông ta cũng chưa từng báo cáo cho hắn. Mỗi lần họp tổ Đảng, Chung Thiên Hải đều luôn giữ thái độ trung lập, nhưng sự kiện lần này, nhất là vào thời khắc mấy chốt, xảy ra chuyện lớn có tính quần chúng như vậy, ông ta lại không hề báo cáo với mình, mà lại thông báo cho Hàn Minh Cường. Do đó Liễu Kình Vũ liền chắc chắn Chung Thiên Hải là quân cờ trong bóng tối nguy hiểm nhất của Hàn Minh Cường.
Bây giờ Liễu Kình Vũ rất tức giận, hậu quả hết sức nghiêm trọng.
Cho nên, sau khi trở về Liễu Kình Vũ ngay lập tức mở cuộc họp tổ Đảng này.
Lúc này, Chung Thiên Hải ngượng ngùng cười cười:
- Trưởng phòng Liễu, Viện trưởng Viện bảo vệ môi trường là tôi.
Liễu Kình Vũ tỏ vẻ như mới nghe thấy lần đầu, vô cùng kinh ngạc nói:
- Ồ, hóa ra là do ông phụ trách sao, đồng chí Chung Thiên Hải. Có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra, vì sao thủ tục của bãi xử lý rác thải lại không đầy đủ? Một hạng mục quan trọng như vậy sao tôi chưa từng thấy ông báo cáo với Trưởng phòng là tôi đây. Nếu ông thông báo với tôi trước, sao có thể xảy ra sự việc nghiêm trọng như ngày hôm nay, ông giải thích đi, vì nguyên nhân gì mà ông lại giấu diếm chuyện này không báo cáo với tôi.
Chung Thiên Hải ngây ngẩn cả người, vốn ông ta nghĩ cuộc họp ngày hôm nay chỉ là học hỏi một chút tinh thần tự kiểm điểm của lãnh đạo Huyện ủy. Thật không ngờ ngay từ đầu, Liễu Kình Vũ đã chĩa mũi giáo về phía mình. Nhưng thân là thành viên của tổ Đảng, Chung Thiên Hải cũng không sợ gì Liễu Kình Vũ, ông ta ổn định cảm xúc, trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, nguyên nhân của chuyện hạng mục bãi xử lý rác thải này thật sự rất phức tạp. Cậu cũng biết, dự án này cũng không thuộc quyền kiểm soát của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, chúng ta muốn quản cũng không được. Viện bảo vệ môi trường chúng ta chỉ phụ trách đổ rác vào bãi xử lý rác thải, không có trách nhiệm gì khác. Hơn nữa, tôi cũng không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này, dù sao chuyện này cũng là do Phòng bảo vệ môi trường hoặc là Ủy ban nhân dân huyện phụ trách, cho nên tôi cho rằng chuyện này vốn dĩ không cần báo cáo với cậu.
Chung Thiên Hải cũng là một người hết sức giảo hoạt, ông ta dự cảm thấy tình hình không ổn, ngay lập tức liền sử dụng cách trốn tránh trách nhiệm, đẩy trách nhiệm sang cho người khác, đây vốn là một trong những cách hữu hiệu nhất.
Nhưng, đối thủ của ông ta lại là Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ nghe ông ta nói xong liền trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn nói:
- Ồ, theo ý của ông, chuyện dân chúng bất bình vì Viện bảo vệ môi trường các ông đổ rác vô cùng phản cảm, ông cũng không hề biết?
Liễu Kình Vũ vừa hỏi xong, cả hội trường liền yên lặng, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Chung Thiên Hải.
Bởi vì một số người thông minh đã bắt đầu ý thức được Liễu Kình Vũ có ý khác, nhất là những thành viên thuộc tổ Đảng, bọn họ đã họp cùng Liễu Kình Vũ rất nhiều lần, tất cả đều đã được nếm mùi sự sắc bén đáng sợ của vị Trưởng phòng này, trong lời của hắn luôn chứa đựng cạm bẫy. Đây là một trong những lí do giúp uy nghiêm của Liễu Kình Vũ ở Phòng Quản lý đô thị càng ngày càng cao, cũng là nguyên nhân khiến mọi người càng ngày càng sợ Liễu Kình Vũ.
Giờ phút này, Chung Thiên Hải cũng phải đau đầu.