Vu Kim Văn ngồi ở ghế chủ tọa, hai bên là Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm.
Tiếp theo là các Ủy viên thường vụ khác của thành phố Thương Sơn. Sau các Ủy viên thường vụ thành phố là các Ủy viên thường vụ của quận Tân Hoa cùng với nhà đầu tư Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân.
Sau khi ngồi xuống, Vu Kim Văn cười nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch thành phố Lý, tôi xuống đây chủ yếu để điều tra nghiên cứu tình hình thực tế của các hạng mục thu hút đầu tư lần này ở tỉnh Hà Tây của thành phố Thương Sơn chúng ta một chút. Trước đây trong Hội nghị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mở rộng, tôi đã nghe các ông báo cáo rồi, cho nên lần này tôi sẽ không hỏi các ông nữa. Tôi hiện tại muốn nghe ý kiến của các đồng chí khác một chút. Các đồng chí quận Tân Hoa, ai có thể nói cho tôi biết tình hình cụ thể của hạng mục thu hút đầu tư của quận Tân Hoa, bao gồm việc giới thiệu cho tôi các nhà đầu tư.
Khương Tân Vũ thoáng nhìn Trịnh Hiểu Thành. Ông ta cũng không đứng lên, bởi ông ta hiểu rõ, lúc này Trịnh Hiểu Thành đã có quan hệ với Lý Đức Lâm, mà lúc trước ở tỉnh Hà Tây mình đã khiến Lý Đức Lâm không hài lòng, cho nên hiện tại địa vị của mình trong mắt Lý Đức Lâm không bằng Trịnh Hiểu Thành. Vì vậy ông ta không muốn tự gây thêm phiền phức.
Trịnh Hiểu Thành nhìn thấy ánh mắt của Khương Tân Vũ, biết ông ta thỏa hiệp với mình rồi, lộ ra vẻ mặt đắc ý, lập tức đứng dậy nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, tôi là Chủ tịch quận Tân Hoa – Trịnh Hiểu Thành. Để tôi báo cáo với ngài một chút tình hình của quận Tân Hoa chúng tôi. Cho tới bây giờ, chúng tôi đã đạt thành hiệp nghị hợp tác với Tập đoàn Hoàn Bảo và Tập đoàn Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây, trong ba ngày tới bọn họ sẽ chuyển vốn đầu tư tới, nghi thức khởi công hạng mục cũng sẽ nhanh chóng được triển khai.
Nói xong, y chỉ Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân vẫn đang ngồi cạnh mình nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, hai vị đang ngồi cạnh tôi đây là Lưu Tiểu Phi của Tập đoàn Tiêu Thị và Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây – Trần Long Bân.
Nói xong, y lại nói với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân:
- Hai vị Chủ tịch, người đang ngồi ghế chủ tọa kia là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân chúng tôi, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn.
Lúc này, khi nghe Trịnh Hiểu Thành giới thiệu đến Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, Vu Kim Văn trực tiếp từ ghế chủ tọa đi xuống.
Thấy Vu Kim Văn đi xuống, Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm vội vàng theo sau. Ba người tới bên cạnh Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, chủ động vươn tay nói:
- Hai vị, vô cùng cảm ơn các vị tới tỉnh Bạch Vân chúng tôi đầu tư, tôi thay mặt Tỉnh ủy chúng tôi chân thành hoan nghênh các vị.
Ngay lúc Vu Kim Văn xuống khỏi ghế chủ tọa, phóng viên đài truyền hình tỉnh và các báo lớn nhỏ, báo mạng của tỉnh Bạch Vân và Thành phố Thương Sơn vốn đi theo để phỏng vấn đưa tin về việc Vu Kim Văn xuống tiến hành điều tra đều hướng ngay camera về phía Vu Kim Văn và mấy người Lưu Tiểu Phi.
Nhất thời, đèn flash liên tục nhấp nháy, âm thanh bấm máy liên tiếp vang lên.
Đây là một cảnh tượng ấm áp, cảm động biết bao. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đích thân xuống khỏi ghế chủ tọa bắt tay các nhà đầu tư để thể hiện sự coi trọng. Hành động này đủ để biểu đạt thái độ của Vu Kim Văn và Tỉnh ủy.
Đây là một động tác vô cùng quan trọng, vô cùng có giá trị.
Mỗi một phóng viên đều không muốn bỏ qua hình ảnh này.
Mọi người đều thấy, tiếp theo nhất định là các nhà đầu tư thể hiện sự tôn trọng với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Trong tình huống bình thường, mọi chuyện hẳn là sẽ phát triển theo hướng đó.
Nhưng, sau khi Lưu Tiểu Phi và Trưởng ban thư ký Vu Kim Văn bắt tay, lời nói của Lưu Tiểu Phi lại đột nhiên khiến mọi người kinh ngạc:
- Rất xin lỗi Trưởng ban thư ký Vu, tôi và Tổng giám đốc Trần đã thương lượng xong, quyết định từ bỏ hạng mục hợp tác với quận Tân Hoa của Thành phố Thương Sơn, tìm địa điểm đầu tư khác thích hợp hơn.
Lời nói của Lưu Tiểu Phi như ném một hòn đá lớn vào mặt hồ đang yên ả, lập tức làm dâng lên rất nhiều gợn sóng.
Vu Kim Văn ngây ra tại chỗ, hai mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Lưu Tiểu Phi.
Mà lúc này, Lý Đức Lâm cũng hoàn toàn ngây người. Y vốn cho rằng Trịnh Hiểu Thành đã giải quyết xong Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân rồi. Nhưng y tuyệt đối không ngờ, Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân từ trước tới giờ vẫn duy trì thái độ bình tĩnh lại đột nhiên nói ra lời như vậy ngay trước mặt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn.
Thế này cũng thật không nể mặt Vu Kim Văn, cũng không nể mặt Trịnh Hiểu Thành và ngay cả Chủ tịch thành phố Thương Sơn như y chút nào.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đây, mặt Lý Đức Lâm tràn đầy tức giận nhìn về phia Trịnh Hiểu Thành.
Khác với tâm trạng khiếp sợ của Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn tuy cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng không sợ hãi. Bởi ông ta rất hiểu Liễu Kình Vũ, ông ta rất hiểu hắn, dựa vào tính cách của Liễu Kình Vũ sao có thể cam tâm tình nguyện nhận thua, hắn nhất định sẽ phản kích. Điều khiến Vương Trung Sơn bất ngờ là, người mà Liễu Kình Vũ chuẩn bị lại là Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân.
Giờ phút này, người lo lắng và sợ hãi nhất phải là ba người Trịnh Hiểu Thành, Dương Kiệt và Diêu Chiêm Phong rồi.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ, Lưu Tiểu Phi lại nói như vậy ngay trước mặt Vu Kim Văn. Điều này còn khó chịu hơn cầm dao đâm bọn họ.
Mặt của Dương Kiệt và Diêu Chiêm Phong đều cắt không còn giọt máu. Mà trong lòng Trịnh Hiểu Thành cũng tức giận tột cùng, nhưng y vẫn miễn cưỡng duy trì được chút bình tĩnh, cười trừ nói:
- Tổng giám đốc Lưu, lúc trước không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao, các anh đích thân nói với tôi đồng ý hợp tác hạng mục này mà. Anh bây giờ hẳn là đang nói đùa với Trưởng ban thư ký Vu phải không?
Nghe Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, sắc mặt Vu Kim Văn hơi dịu lại.
Nhưng, vẻ mặt Lưu Tiểu Phi cũng hết sức nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tôi làm sao dám nói đùa với Trưởng ban thư ký Vu. Tôi nói chính là sự thật, tôi chính xác không muốn tiến hành đầu tư ở Thành phố Thương Sơn, tôi và Tổng giám đốc Trần đều vô cùng thất vọng với hoàn cảnh đầu tư ở Thương Sơn.
Nghe Lưu Tiểu Phi nói như vậy, Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm đều biến sắc, vẻ mặt khẩn trương hằn lên. Họ đã ý thức được, hành động này của Lưu Tiểu Phi tuyệt đối không phải là bộc phát, anh ta đã sớm có chuẩn bị. Nếu không, dựa vào sự khôn khéo của Trịnh Hiểu Thành, tuyệt đối không thể không phát hiện ra vấn đề này.
Vu Kim Văn bình tĩnh nhìn Lưu Tiểu Phi nói:
- Đồng chí Lưu Tiểu Phi, tôi muốn biết lí do. Thành phố Thương Sơn làm sai việc gì khiến các anh quyết định không tiến hành đầu tư ở Thành phố này?
Lưu Tiểu Phi trầm giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, tôi nói thật với ngài và các vị lãnh đạo đang ngồi đây, sở dĩ tôi và Tổng giám đốc Trần quyết định đến Thành phố Thương Sơn đầu tư, không phải vì điều kiện đầu tư ở đây tốt, không phải vì thành phố này dành cho chúng tôi nhiều ưu đãi. Tất cả gần như là điều kiện kém nhất trong số những điều kiện được đưa ra cho chúng tôi. Nhưng, ở Hội nghị giao lưu kinh tế tỉnh Hà Tây chúng tôi vẫn lựa chọn tiến hành đầu tư ở quận Tân Hoa của thành phố Thương Sơn…
Nói tới đây, Lưu Tiểu Phi dừng một chút, hết sức nghiêm túc nói:
- Tôi nghĩ, các vị nhất định vô cùng tò mò, chẳng lẽ đầu óc tôi và Tổng giám đốc Trần đều có vấn đề, nhất quyết muốn lựa chọn quận Tân Hoa với điều kiện kém nhất. Đáp án đương nhiên là không, chúng tôi đều hiểu vô cùng rõ những điều kiện ưu đãi đối với một xí nghiệp có thể tiết kiệm bao nhiêu phí tổn.
Nhưng chúng tôi vẫn kiên định lựa chọn tiến hành hợp tác với quận Tân Hoa, vì chúng tôi coi trọng chính cách làm người và thái độ của người phụ trách tiến hành đàm phán thu hút đầu tư với chúng tôi lúc ấy – Phó chủ tịch quận Liễu Kình Vũ. Lúc ấy, Phó chủ tịch quận Liễu Kình Vũ mặc dù không hứa hẹn cho chúng tôi nhiều điều kiện ưu đãi, nhưng anh ấy lại vô cùng kiên định nói với chúng tôi, hễ là hạng mục thu hút đầu tư do anh ấy phụ trách, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, bảo vệ lợi ích của nhà máy chúng tôi không bị tổn thất bởi hành vi ăn chặn của một số quan tham.
Nói thật ra, hành vị ăn chặn ở một số địa phương vô cùng phổ biến. Điều này thương nhân chúng tôi hiểu vô cùng rõ, hơn nữa đối với những tập đoàn lớn như chúng tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng chúng tôi coi trọng nhất là chi tiết này. Bởi hành vi ăn chặn nho nhỏ không bị ngăn lại, khi những quan tham này quen thói rồi, sẽ là lúc chúng tôi gặp phải nguy cơ lớn hơn. Trong lịch sử, có bao nhiêu nhà máy lớn sụp đổ chính là vì nguyên nhân này.
Cho nên, vì vậy, chúng tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lựa chọn tiến hành hợp tác với Phòng xúc tiến đầu tư của quận Tân Hoa do Liễu Kình Vũ đứng đầu. Hơn nữa trong lòng chúng tôi cũng đã sớm xác định mục tiêu, cơ sở hạng mục chúng tôi hợp tác với thành phố Thương Sơn, là do Liễu Kình Vũ phụ trách. Nhưng điều khiến chúng tôi vô cùng thất vọng chính là khi chúng tôi đến Thành phố Thương Sơn, đến quận Tân Hoa lại phát hiện, không ngờ Liễu Kình Vũ lại từ chức rồi. Hơn nữa sau khi tìm hiểu chúng tôi được biết, rất nhiều xí nghiệp đã ký kết hợp đồng đầu tư với Liễu Kình Vũ ở Hội nghị giao lưu kinh tế tỉnh Hà Tây đều nhận được thông báo của người phụ trách quận khác trong Thành phố Thương Sơn, nói là hạng mục của bọn họ sẽ do quận khác phụ trách.
Nói tới đây, mặt Lưu Tiểu Phi tràn đầy tức giận nói với Vu Kim Văn:
- Trưởng ban thư ký Vu, ngài nói xem, một Phó chủ tịch quận làm nên nhiều thành tích như vậy cho thành phố Thương Sơn cũng có thể bị buộc phải từ chức, quận phụ trách hạng mục hợp tác cũng có thể tùy tiện điều chỉnh, chúng tôi làm sao có thể yên tâm tiến hành hợp tác cùng bọn họ? Nếu chúng tôi thực sự tiến hành hợp tác với họ, về sau gặp phải hành vi ăn chặn, ai sẽ đảm bảo lợi ích của chúng tôi?
Sau khi Vu Kim Văn nghe được lời nói này của Lưu Tiểu Phi, sắc mặt liền trầm xuống.
Ánh mắt của ông ta như đang suy nghĩ điều gì, nhìn hai người Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm.
Vương Trung Sơn có vẻ vô cùng bình tĩnh, bởi vì trong chuyện này ông ta không thẹn với lương tâm, ông ta đã hết sức ủng hộ Liễu Kình Vũ trong Hội nghị thường ủy. Nhưng vì Lý Đức Lâm quá mạnh, ông ta không thể đấu lại. Có thể nói, người khởi xướng mọi chuyện là Lý Đức Lâm.
Giờ phút này, mặt Lý Đức Lâm tái nhợt, ánh mắt nhìn Lưu Tiểu Phi thật âm u.
Y thật không ngờ, phương án phân chia lợi ích gần như hoàn hảo của mình lại chỉ vì lời nói của một nhà đầu tư nho nhỏ mà bị Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nhìn với con mắt khác.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không khí vô cùng bức bối, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Vu Kim Văn.
----------oOo----------