- Đồng chí Vương Trung Sơn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Vương Trung Sơn cười khổ nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, việc này ngài hỏi đồng chí Lý Đức Lâm thì hơn, tất cả đều là kết quả của ông ta.
Một câu nói nhẹ nhàng, Vương Trung Sơn trực tiếp đem mọi trách nhiệm đổ lên người Lý Đức Lâm. Cũng không phải ông ta không muốn chịu trách nhiệm, mà bởi vì ông ta đã vô cùng khó chịu với Lý Đức Lâm. Bây giờ là lúc ông ta phản kích toàn diện.
Đấu tranh trong quan trường, tiến hành tới một thời điểm nhất định, không phải người chết chính là mình sống. Có người chọn con đường nhanh, cuối cùng sắp thành lại bại. Có người chọn nằm gai nếm mật, chăm lo việc nước, thời cơ đến liền phản kích, Vương Trung Sơn chọn cách thứ hai.
Lý Đức Lâm nghe Vương Trung Sơn nói như vậy, lập tức giận đến nổi trận lôi đình. Y thật không ngờ, đến lúc này Vương Trung Sơn căn bản không để ý đến sự đoàn kết của tập thể, không để ý đến mặt mũi của toàn bộ Thành phố Thương Sơn, đẩy mình ra đứng mũi chịu sào. Việc này khiến y hết sức khó chịu. Nhưng y cũng rõ, lúc này trong lòng Vương Trung Sơn khẳng định cũng đang tức giận. Cho nên, y chỉ có thể cười trừ nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, là thế này, sở dĩ đồng chí Liễu Kình Vũ từ chức là vì không hài lòng lắm với một số quyết định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thương Sơn, chúng tôi đang cố gắng sửa đổi để anh ấy có thể sớm trở lại vị trí.
Giờ phút này, để giữ thể diện của bản thân, để chuyện này không bị làm to ra, y chỉ có thể thể hiện một thái độ hòa nhã, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cố gắng không để giảm bớt tỷ lệ bại lộ vấn đề quyết định của mình.
Nhưng, Lý Đức Lâm vừa dứt lời, Lưu Tiểu Phi ở bên cạnh lại nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, ông nói có chút không rõ. Theo tôi được biết, sở dĩ Liễu Kình Vũ từ chức, là vì dưới sự đề nghị của ông, quyết định cuối cùng của Hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Thương Sơn lấy danh nghĩa cân nhắc cục diện đem các hạng mục thu hút đầu tư của quận Tân Hoa ở tỉnh Hà Tây tập trung trong tay Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó Ủy ban nhân dân thành phố lại chia cho những quận khác. Liễu Kình Vũ quá tức giận mới phải đệ đơn xin từ chức.
Nói tới đây, Lưu Tiểu Phi nhìn về phía Vu Kim Văn nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, nói thật, thành phố Thương Sơn xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới các nhà đầu tư chúng tôi, tôi hoàn toàn không nên để ý. Nhưng, do chúng tôi muốn tiến hành đầu tư ở thành phố Thương Sơn, nên việc này chúng tôi không thể không quan tâm, nhất là những vấn đề mang tính chi tiết. Ngài nghĩ xem, Liễu Kình Vũ cùng Phòng xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa vất vả cố gắng, cuối cùng kiếm được hạng mục hơn hai tỷ, nhưng vừa trở về thành phố Thương Sơn đã gặp phải một thủ đoạn hớt tay trên thành quả vô cùng trơ trẽn, vô cùng thâm độc như vậy, anh ấy có thể chịu được không?
Đừng nói là Liễu Kình Vũ, ngay cả các nhà đầu tư chúng tôi cũng không chấp nhận nổi. Đơn từ chức của Liễu Kình Vũ hình như còn chưa được phê chuẩn, vị trí Phó chủ tịch quận của anh ấy đã bị đồng chí Dương Kiệt thay thế rồi. Còn Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư của công tác thu hút đầu tư ở tỉnh Hà Tây lần này, Tần Duệ Tiệp cũng bị điều đến Phòng cán bộ lão thành. Ngài nói thử xem, đối với một số lãnh đạo thành phố Thương Sơn có hành vi ăn chặn thành quả của người khác như vậy, các nhà đầu tư như chúng tôi có thể yên tâm được sao.
Lúc trước tôi cũng đã nói, sở dĩ chúng tôi muốn đến Thành phố Thương Sơn tiến hành đầu tư, là vì coi trọng sự chân thành và đảm bảo của Liễu Kình Vũ với chúng tôi. Hơn nữa tôi cũng biết, hôm nay chúng tôi tiết lộ việc này, nhất định sẽ khiến rất nhiều lãnh đạo của thành phố Thương Sơn khó chịu với chúng tôi. Cho nên chúng tôi vì lợi ích của bản thân, để sau này không bị đối xử bất công ở thành phố Thương Sơn, chúng tôi chỉ có thể từ bỏ việc tiến hành đầu tư ở thành phố Thương
Sơn. Thật ngại quá, các ông cứ làm việc đi, chúng tôi xin phép.
Nói xong, Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Vu Kim Văn không thể tiếp tục im lặng. Những lời Lưu Tiểu Phi vừa nói ông ta cơ bản đã nghe hiểu. Ông ta lăn lộn trên quan trường lâu như vậy, trước khi làm Trưởng ban thư ký Thành ủy cũng đã từng làm Bí thư Thành ủy của thành phố lớn. Cho nên rất nhiều chuyện ông ta hiểu rất rõ, thái độ của Vương Trung Sơn cùng lời nói của Lưu Tiểu Phi khiến ông ta đoán được ngay là Lý Đức Lâm muốn bày trò tranh giành lợi ích hoặc là muốn xử lý Liễu Kình Vũ một chút, kết quả cuối cùng khiến Liễu Kình Vũ phẫn nộ quá mà phải từ chức.
Nghĩ đến đây, Vu Kim Văn khẽ bắt lấy cánh tay của Lưu Tiểu Phi, cười nói:
- Tổng giám đốc Lưu, không nên quá nóng vội. Anh yên tâm, chuyện hôm nay Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Liễu Kình Vũ và nhà đầu tư các anh. Các anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho các anh, tỉnh Bạch Vân chúng tôi là nơi thích hợp nhất để đầu tư, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tôi đây có thể đích thân cam đoan với các anh, bất kể các anh tiến hành đầu tư ở quận nào trong tỉnh Bạch Vân, cũng không phải chịu sự bất công nào. Nếu thực sự xảy ra vấn đề, Vu Kim Văn tôi sẽ giúp các anh đòi lại công bằng.
Nghe Vu Kim Văn nói như vậy, Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đều dừng bước, Lưu Tiểu Phi nói với Vu Kim Văn:
- Được, có những lời này của Trưởng ban thư ký Vu, Lưu Tiểu Phi tôi đồng ý đợi kết quả cuối cùng.
- Tôi cũng đồng ý.
Trần Long Bân trực tiếp phụ họa.
Vu Kim Văn gật đầu, trực tiếp nhìn Lý Đức Lâm nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, tôi muốn cùng ông chứng thực mấy vấn đề, mời ông thành thực trả lời tôi. Thứ nhất, ông có phải người khởi xướng việc phân chia hạng mục thu hút đầu tư quận Tân Hoa giành được ở tỉnh Hà Tây không?
Lý Đức Lâm biết, vấn đề này y không thể phủ nhận, Vu Kim Văn có rất nhiều cách để kiểm chứng, cho nên trực tiếp gật đầu:
- Đúng vậy, tuy nhiên tôi làm như vậy cũng vì có ý tốt, bởi vì…
Vu Kim Văn khoát tay nói:
- Ông không cần giải thích, tôi hỏi tiếp một vấn đề. Liễu Kình Vũ hiện tại còn được coi là Phó chủ tịch quận Tân Hoa không?
Lý Đức Lâm lắc đầu nói:
- Bây giờ Phó chủ tịch quận Tân Hoa là đồng chí Dương Kiệt. Đơn xin từ chức của Liễu Kình Vũ đã được tất cả lãnh đạo phê duyệt, chỉ còn thiếu chữ ký của Bí thư Vương.
Vu Kim Văn khoát tay nói:
- Ký tên hay không là vấn đề của các ông, tôi không có hứng thú với chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi ông, Liễu Kình Vũ bây giờ có còn là Phó chủ tịch quận Tân Hoa không?
Lý Đức Lâm trực tiếp khẳng định nói:
- Không phải.
Giờ phút này, sự tức giận trong lòng Lý Đức Lâm đã tăng lên vài phần. Y hiện tại đã nhận ra, Vu Kim Văn này dường như cũng không coi trọng mình, ngược lại vô cùng coi trọng mấy nhà đầu tư Lưu Tiểu Phi gì đó.
Nghe thấy lời nói mang theo tức giận của Lý Đức Lâm, trên mặt Vu Kim Văn không tỏ vẻ gì, vẫn thản nhiên hỏi:
- Đồng chí Lý Đức Lâm, tôi tiếp tục hỏi ông. Lúc ấy ở Hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ông nói đã lấy được hạng mục của hai tập đoàn Hoàn Bảo và Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây rồi, nhưng bây giờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Lúc ấy ông còn nói một vài hạng mục khác cũng đang được chứng thực. Vậy tôi muốn hỏi ông, hiện tại các hạng mục khác có còn được chứng thực không? Không cần cho tôi câu trả lời nước đôi, ông chỉ cần nói cho tôi biết, có còn hay không?
Sắc mặt Lý Đức Lâm càng trầm xuống, lời này của Vu Kim Văn, dường như muốn dồn y vào chỗ chết.
Lý Đức Lâm cũng là cáo già trong chốn quan trường, y có thể từ lời nói tưởng như bình thản của Vu Kim Văn cảm nhận được một cảm giác như núi lửa sắp phun trào.
Lý Đức Lâm vừa rồi thực sự muốn cho Vu Kim Văn một câu trả lời nước đôi. Không ngờ Vu Kim Văn lại chặn họng y trước, y chỉ có thể cắn răng nói:
- Vẫn chưa được hoàn toàn chứng thực.
Đến cuối cùng, thời điểm trả lời, y vẫn để lại cho mình một tia hi vọng sống.
Vu Kim Văn nghe xong không khỏi chau mày. Lúc này, tất nhiên ông ta không thể ra mặt chỉ trích Lý Đức Lâm, dù sao Lý Đức Lâm cũng là một lãnh đạo cấp cao, ông ta vẫn phải nể mặt y một chút.
Có điều sự không hài lòng với Lý Đức Lâm lại tăng lên vài phần.
Vu Kim Văn cũng hiểu, Lý Đức Lâm đoán được mình không thể trước mặt nhiều người như vậy không nể mặt y, nên dù biết mình muốn một đáp án khẳng định, vẫn đưa ra một câu trả lời nước đôi.
Nhưng, Vu Kim Văn cũng không vừa. Lý Đức Lâm nói như vậy, ông ta liền đổi một cách hỏi khác:
- Chủ tịch thành phố Lý, vậy tôi hỏi ông một vấn đề. Cho đến hiện tại, hạng mục mà Liễu Kình Vũ thu hút đầu tư được ở tỉnh Hà Tây, nhà đầu tư nào đã chứng minh tài chính rồi, có hạng mục nào đã khởi động rồi không?
Lý Đức Lâm nghe xong, sắc mặt trầm xuống. Lời này của Vu Kim Văn thật quá độc ác, vấn đề này y không thể nào đưa ra câu trả lời nước đôi, bởi chỉ cần đến ngân hàng chứng nhận liền rõ ràng. Lúc này, y chỉ có thể kiên trì nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, cho đến hiện tại, vẫn chưa có nhà đầu tư nào chứng thực tài chính, nhưng tôi tin tưởng trong vòng nhiều nhất là ba ngày, sẽ có nhà đầu tư chứng thực.
Vu Kim Văn đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, ban đầu trên Hội nghị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mở rộng, không phải ông cũng nói hạng mục và tài chính của Tập đoàn Hoàn Bảo của tỉnh Hà Tây và Tập đoàn Tiêu Thị sẽ được chứng thực trong ba ngày. Bây giờ người ta cũng đã đích thân quyết định sẽ không đầu tư ở Thành phố Thương Sơn nữa, tôi muốn hỏi ông, tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy? Những hạng mục khác phải chăng cũng xuất hiện tình huống tương tự? Nếu xuất hiện vấn đề lớn như vậy, tỉnh Bạch Vân chúng ta có phải chịu ảnh hưởng không? Đây là trách nhiệm của ai?
Nghe Vu Kim Văn hỏi các vấn đề liên tiếp như vậy, sắc mặt của Lý Đức Lâm càng ngày càng khó coi.
Y thật không ngờ Vu Kim Văn đột nhiên gây khó dễ cho mình, căn bản không để ý đến thể diện của một lãnh đạo cấp cao như y. Điều này làm y hết sức khó chịu.
Giờ phút này, ngay cả Vương Trung Sơn cũng thấy vô cùng ngạc nhiên. Bởi ông ta vô cùng rõ ràng, Trưởng ban thư ký Vu Kim Văn ở Tỉnh ủy luôn được cho là ôn hòa, tính tình tốt, dù lúc làm Bí thư Thành ủy cũng luôn luôn ôn hòa. Mà hôm nay, biểu hiện của Vu Kim Văn mạnh mẽ, cứng rắn hơn bao giờ hết.
Đây là vì sao vậy?
ên đáp:
- Quân tỷ chẳng lẽ không nhìn ra sao, cho dù Lý Thiên Hành không chịu quay về Đại Khang, thì cũng không đến mức xung đột với Đại Khang, dứt bỏ đạo nghĩa không nói, kể cả là xuất phát từ lợi ích của bản thân ông ta, ông ta cũng sẽ không làm như vậy.
Tiết Linh Quân khanh khách nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Hồ Tiểu Thiên trả lời:
- Tình huống của Đại Khang bây giờ không lạc quan cho lắm, nếu như Đại Ung và Tây Xuyên liên hợp với nhau tiêu diệt Đại Khang dĩ nhiên là việc dễ như trở bàn tay, nhưng đệ nghe nói Hoàng Thượng của quý quốc sớm đã lập “hoành đồ đại chí”, lúc sinh thời nhất định phải nhất thống Trung Nguyên kia.
Tiết Linh Quân cười càng toát lên vẻ kiều diễm.
Hồ Tiểu Thiên tiếp:
- Nếu như Đại Khang diệt vong rồi, tiếp theo chính là Tây Xuyên, môi hở răng lạnh, đạo lý đơn giản như vậy tỷ cho rằng Lý Thiên Hành không nhìn ra sao?