- Trưởng ban thư ký Vu, vấn đề này tôi sẽ giải thích với Tỉnh ủy, nhưng về phần trách nhiệm, cũng chưa chắc là đã nghiêm trọng như vậy, tôi tin rằng dự án đó chỉ cần cho thành phố Thương Sơn chúng tôi đủ thời gian, tôi tin chắc rằng phần lớn những dự án này đều có thể lưu lại thành phố Thương Sơn chúng ta.
Lý Đức Lâm quyết định sẽ đấu với Vu Kim Văn tới cùng, bởi y hiểu rõ, nếu bây giờ để cho Vu Kim Văn đè ép gay gắt như vậy, sau này y sẽ rất bị động. Y nhất định phải cứng rắn, mạnh mẽ mà đối phó. Y muốn cho Vu Kim Văn biết rằng, bản thân y cũng không phải là một cục thịt béo bở, không phải bất cứ ai muốn cắn là cắn, cho dù Vu Kim Văn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không thể dễ dàng đụng đến y, bởi vì sau lưng y cũng có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy làm chỗ dựa vững chắc.
Sau khi Lý Đức Lâm nói xong, liền đứng thẳng sống lưng, trên mặt lộ ra vẻ thách thức.
Còn trong ánh mắt Vu Kim Văn thì có thêm vài phần u ám.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Vương Trung Sơn liền vang lên.
Vương Trung Sơn nhìn thoáng qua số điện thoại đang hiển thị, nhận điện thoại, sau khi nhỏ giọng nói với người ở đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy, sắc mặt u ám nhìn Lý Đức Lâm, trong giọng nói mang theo tám phần tức giận:
- Chủ tịch Lý, tôi vừa mới nhận được tin, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Năng lượng mới tỉnh Hà Tây mà Ủy ban nhân dân thành phố các ngài đang liên hệ, Lý Chính Đông vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói rằng vì đồng chí Liễu Kình Vũ “được từ chức” nên ông ta vô cùng lo lắng về việc đầu tư cho thành phố Thương Sơn chúng ta.
Nói đến đây, vẻ tức giận trên mặt Vương Trung Sơn càng tăng lên, nghiến răng nói:
- Cho nên, Lý Chính Đông đã đưa ra quyết định sau cùng, trừ khi hạng mục được đầu tư là do Liễu Kình Vũ phụ trách. Nếu không, dự án nhà máy năng lượng mới mà bọn họ chuẩn bị vốn đầu tư hơn một tỷ trong tương lai sẽ sinh lợi hơn ba tỷ này sẽ từ chối đầu tư vào thành phố Thương Sơn chúng ta. Hiện giờ bọn họ đang tiến hành liên hệ với các tỉnh thành lân cận của chúng ta rồi.
Hơn nữa tập đoàn của tỉnh hà Tây cùng với các nhà đầu tư khác cũng đã liên kết thành liên minh đầu tư, đồng thời cũng đã gửi thông báo chính thức đến Thành ủy chúng ta, bởi vì họ rất lo lắng về việc một số vị lãnh đạo Thành ủy của thành phố Thương Sơn muốn tranh công, ép Liễu Kình Vũ phải rời đi, cho nên cuối cùng quyết định, tạm dừng lại toàn bộ việc tiến hành đàm phán hợp tác với thành phố Thương Sơn chúng ta. Nếu thành phố Thương Sơn chúng ta lấy hợp đồng ra làm lí do thưa kiện thì bọn họ sẽ tiếp đến cùng.
Bọn họ sở dĩ lựa chọn đầu tư vào quận Tân Hoa có điều kiện đầu tư không tốt bằng các nơi khác, cũng chỉ là do coi trọng thái độ nghiêm túc của Liễu Kình Vũ. Mà hiện giờ bọn họ đã điều tra ra được, biết được toàn bộ thành viên nòng cốt của nhóm phụ trách thu hút đầu tư quận Tân Hoa lúc trước gần như không còn phụ trách những chuyện này nữa. Đối với việc này, bọn họ chẳng những không xem qua loa mà còn vô cùng lo lắng, bọn họ lo lắng sau khi hạng mục đầu tư bắt đầu sinh lợi nhuận, liệu có thể bị một số cán bộ địa phương chúng ta kẹp cổ giống như Liễu Kình Vũ hay không?
Vương Trung Sơn nói xong liền quay mặt đi, nhìn về một phía, tức giận đến mức hai tay nắm chặt.
Lúc này, Vương Trung Sơn thật sự rất hận vì không thể đánh cho Lý Đức Lâm một trận, cũng đều là do Lý Đức Lâm lạm quyền quá đáng, khiến cho thành phố Thương Sơn lâm vào cảnh khó khăn như thế. Hơn nữa chuyện này một khi lộ ra, sẽ khiến cho hình tượng của thành phố Thương Sơn trở nên vô cùng tồi tệ.
Lúc này, sau khi Lý Đức Lâm nghe Vương Trung Sơn nói xong thì vô cùng buồn bực.
Y thật không ngờ, cú điện thoại kia lại gọi đến vào đúng thời điểm quan trọng này, đây quả thực là muốn lấy mạng y mà.
Mà giờ phút này, Vu Kim Văn sau khi nghe xong, nỗi tức giận trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Vu Kim Văn cũng hiểu rất rõ, chuyện lâm vào tình trạng này, ông ta không thể quyết định toàn bộ được nữa, đã đến mức này rồi, không còn là lúc ông ta có thể tự mình xử lý mọi việc được nữa.
Vu Kim Văn lấy điện thoại di động ra bấm số của Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào, thuật lại những lời Vương Trung Sơn vừa nói, sau đó lại để cho Vương Trung Sơn nghe điện thoại xác nhận lại với Tăng Hồng Đào một lần nữa.
Tăng Hồng Đào ở đầu kia điện thoại sau khi nghe Vu Kim Văn báo cáo thì giận tím mặt.
Phải biết rằng, Tăng Hồng Đào vốn vô cùng chú ý đến Liễu Kình Vũ, bởi vì người thanh niên này luôn mang lại cho ông ta những điều bất ngờ vô tận. Đặc biệt là những biểu hiện xuất sắc của Liễu Kình Vũ lúc ở tỉnh Hà Tây, khiến cho ông ta lại càng tán thưởng Liễu Kình Vũ hơn. Ông ta đã bắt đầu suy nghĩ đến việc xếp Liễu Kình Vũ vào lực lượng thanh niên chính thức tiến hành bồi dưỡng.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ cũng có những khuyết điểm, nhưng từ một loạt những biểu hiện của Liễu Kình Vũ, người thanh niên này quả thực là một người hết lòng vì nước vì dân, hơn nữa lại còn không sợ các thế lực cường quyền, kiên quyết giữ gìn lợi ích của quốc gia và nhân dân. Đối với một người trẻ tuổi tận tụy như vậy, lòng thương mến người tài của Tăng Hồng Đào lại nổi lên.
Dĩ nhiên bởi vì cấp bậc hiện tại của Liễu Kình Vũ còn quá thấp, mặc dù Tăng Hồng Đào vô cùng mến mộ hắn, nhưng Liễu còn chưa đủ lượng khiến ông ta phải phái người điều tra tình hình hiện tại của Liễu Kình Vũ. Ông ta vẫn đang tìm thời điểm thích hợp để cất nhắc Liễu Kình Vũ một chút, nhưng mà ông ta tuyệt đối không ngờ được rằng, Liễu Kình Vũ lại “được từ chức” rồi.
Điều khiến cho Tăng Hồng Đào tức giận nhất là, Liễu Kình Vũ chỉ là một Phó chủ tịch Quận nhỏ bé lại có thể khiến cho nhiều nhà đầu tư vì hắn mà bỏ vốn đầu tư như vậy, cũng vì một Phó chủ tịch Quận bị bãi chức như hắn mà quyết định bãi bỏ việc đầu tư. Điều này có thể chứng minh Liễu Kình Vũ chỉ dựa vào mị lực của bản thân đã có thể đoàn kết nhiều nhà đầu tư như vậy, nhân tài như vậy nếu có thể phát triển được thì còn khiến người ta chờ mong đến cỡ nào nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tăng Hồng Đào lại bình tĩnh trở lại rồi nói với Vu Kim Văn:
- Đồng chí Vu Kim Văn, bây giờ tôi nói vài điểm có liên quan đến xử lý việc nhà đầu tư rút vốn khỏi thành phố Thương Sơn. Nhất định phải khôi phục nguyên chức cho Liễu Kình Vũ, hạng mục giao lưu kinh tế ở quận Tân Hoa của các nhà đầu tư tỉnh Hà Tây vẫn tiếp tục do Liễu Kình Vũ phụ trách, bất cứ người nào dù có lý do gì cũng không được nhúng tay vào việc này.
Thứ hai, bởi vì đồng chí Lý Đức Lâm trong qua trình làm biệc có biểu hiện không tốt, Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sẽ thảo luận một chút, xem có nên cho đồng chí Lý Đức Lâm một thông báo phê bình hay không.
Thứ ba, đồng chí Lý Đức Lâm ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã hứa hẹn quá nhiều trước mặt các Ủy viên thường vụ, hiện giờ xem ra, việc này cơ bản chỉ là một âm mưu lừa gạt đã được sắp xếp trước, nhất định phải có người đứng ra nhận trách nhiệm.
Thứ tư, nếu lần này thành phố Thương Sơn không thể ký kết hợp đồng được với các nhà đầu tư tỉnh Hà Tây, như vậy bộ máy Thành ủy thành phố Thương Sơn nhất định phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, Tỉnh ủy thậm chí còn cần phải xem xét lại việc điều chỉnh lại bộ máy thành viên thành ủy của thành phố Thương Sơn. Đồng chí mang những lời này của tôi truyền đạt lại cho các đồng chí ở thành phố Thương Sơn, tôi hy vọng vào giờ làm việc ngày mai sẽ nhận được kết quả cuối cùng.
Nói xong, Tăng Hồng Đào liền cúp máy, tuy nhiên sau khi cúp máy, Tăng Hồng Đào dù đang đang vô cùng tức giận, trên mặt cũng có thêm mấy phần ý cười, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng làm việc, lẩm bẩm nói: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tên tiểu tử thối nhà cậu quả thật là phúc tướng của tôi, từ sau khi tôi đến nhậm chức ở tỉnh Bạch Vân, tôi cùng với lão già kia đấu đá lực lượng ngang nhau, mà tên đầu sỏ Lý Đức Lâm này tôi vẫn chưa có cách gì đụng đến ông ta, thật không ngờ là tên tiểu tử cậu lại làm ầm ĩ lên như vậy, lại giúp tôi có cơ hội nhúng tay vào cục diện của thành phố Thương Sơn. Hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này mà cảnh cáo Lý Đức Lâm một chút. Được, không tệ, rất không tệ, xem ra sau này tôi phải chú ý đến tên tiểu tử cậu một chút mới được”.
Sau khi nhận được chỉ thị của Tăng Hồng Đào, Vu Kim Văn lập tức đầy lo lắng, sắc mặt âm trầm đem ý của Tăng Hồng Đào truyền đạt lại cho mọi người.
Sau khi nghe Vu Kim Văn truyền đạt chỉ thị xong, cả người Lý Đức Lâm cũng đã có chút bủn rủn. Y không thể ngờ được, chỉ đụng đến Liễu Kình Vũ một chút như vậy mà đã khiến cho Bí thư Tỉnh ủy nổi giận đùng đùng, thậm chí còn đích thân ra chỉ thị. Điều khiến y phiền não nhất chính là trong chỉ thị của Tăng Hồng Đào rõ ràng đưa ra hai việc. Chính y phải tự mình đi sửa chữa quyết định sai lầm của mình, có khả năng còn bị đưa ra xử lý phê bình trước toàn tỉnh, mà điểm khiến y buồn bực nhất là điểm thứ hai, nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm về việc đã lừa gạt Tỉnh ủy.
Ý của Tăng Hồng Đào đã rất rõ ràng rồi, nói chung quyết định này là do chính y đưa ra, hơn nữa ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy y cũng đã lừa gạt các Ủy viên thường vụ, bản thân y phải chịu trách nhiệm thôi. Nhưng thân là Chủ tịch thành phố, tuy rằng y biết rất rõ quyết định mình đưa ra là sai lầm đấy, nhưng làm sao y có thể tự đi nhận trách nhiệm đây. Hơn nữa Lý Đức Lâm cũng là loại người vô cùng giảo hoạt và cay độc, lúc đầu khi đưa ra lời hứa hẹn ở Tỉnh ủy, y sớm đã có điểm giấu diếm, đó chính là lúc y bày tỏ rõ ràng, mình sau khi nhận được báo cáo của Trịnh Hiểu Thành mới đưa ra lời hứa hẹn đó. Nói cách khác, tất cả những lời hứa hẹn của y đều căn cứ vào kết quả báo cáo của Trịnh Hiểu Thành, bây giờ xảy ra vấn đề, như vậy muốn tìm người đứng ra nhận trách nhiệm thì không thể là ai khác mà chỉ có thể là Trịnh Hiểu Thành thôi.
Tuy rằng Trịnh Hiểu Thành đã biểu hiện là sẽ dựa về phía y, vứt ý của Trâu Hải Bằng qua một bên. Hơn nữa bản thân y cũng có chút tán thưởng Trịnh Hiểu Thành, nhưng vào thời điểm cần người đứng ra chịu trách nhiệm, Lý Đức Lâm không chút do dự mà chọn lựa vứt bỏ Trịnh Hiểu Thành.
Sau khi Vu Kim Văn nói xong, Lý Đức Lâm lập tức liền bày tỏ ý kiến nói:
- Trưởng ban thư ký Vu, xin ngài và Tỉnh ủy cứ yên tâm, đối với chỉ thị của Bí thư Tăng, thành phố Thương Sơn chúng tôi chắc chắn sẽ chấp hành theo, chắc chắn sẽ làm đầy đủ.
Vu Kim Văn gật đầu, thấp giọng nói:
- Hiện giờ không cần nói gì nữa, tôi thấy việc quan trọng nhất, trước tiên là phải phục hồi nguyên chức cho Liễu Kình Vũ. Bây giờ lập tức liên hệ với Liễu Kình Vũ, để cho Liễu Kình Vũ lập tức đến đây. Tôi muốn đích thân nói chuyện với đồng chí Liễu Kình Vũ một chút. Tôi muốn đích thân nhìn thấy cậu ta được phục chức. Như vậy tôi mới có thể hoàn thành lời căn dặn của Bí thư Tăng.
- Vâng, vâng, tôi sẽ làm ngay.
Lý Đức Lâm bây giờ cũng không còn dám lớn lối như lúc trước, y lập tức quay đầu nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Trịnh Hiểu Thành, ông lập tức liên hệ với Liễu Kình Vũ, gọi anh ta đến phòng họp ngay lập tức.
Trịnh Hiểu Thành vừa nghe xong, đã sợ đến vã mồ hôi. Y thật không ngờ tình thế lại phát triển đến tình trạng này. Bởi vì y biết rõ, chỉ sợ bây giờ Liễu Kình Vũ đang bị thẩm vấn ở trong Phòng công an quận Tân Hoa rồi.
style='mso-special-character:line-break'>