Tuy nhiên Trần Chí Hoành là một người có lòng dạ sắc sảo khôn ngoan, y đối với Liễu Kình Vũ tốt hay xấu cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ có điều cách thật xa mà vẻ mặt của y đã nở nụ cười, hướng về phía Liễu Kình Vũ hô lên:
- Chủ nhiệm Liễu, thật ngại quá. Thật không ngờ, giữa chúng ta lại gặp nhau lần đầu tiên trong trường hợp như thế này. Đều do tôi quản lý thuộc hạ không nghiêm, khiến cho anh phải chịu khổ như vậy.
Nói tới đây, Trần Chí Hoành lập tức tức giận hướng về phía Trần Thiên Bưu bên cạnh quát:
- Trần Thiên Bưu, cậu không biết nhìn à? Đã biết là hiểu lầm, tại sao không sớm một chút tháo còng tay của Chủ nhiệm Liễu ra vậy?
Trần Chí Hoành vừa đến đã nói phủ đầu rồi, y muốn dùng nó để trực tiếp chặn miệng của Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, cũng chỉ cười thản nhiên. Đợi Trần Thiên Bưu cho người tháo còng tay của Liễu Kình Vũ xong, Liễu Kình Vũ và Trần Chí Hoành bắt tay nói:
- Bí thư Trần, vô cùng cảm ơn ông đã tốn công bỏ ra mấy tiếng đồng hồ chạy tới đây cứu tôi. Bằng không, tôi thật sự không biết mình còn sống để mà tham gia nghi lễ nhậm chức hai ngày tới không.
Khi Liễu Kình Vũ nói xong, đứng bên cạnh đó sắc mặt của Trần Thiên Bưu trầm xuống. Ông ta thật không ngờ, lời nói của Trần Chí Hoành đã đến mức này rồi, không ngờ Liễu Kình Vũ không cho ông ta chút mặt mũi nào, trực tiếp mang đến cho Trần Chí Hoành một vấn đề khó xử. Rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ đây đang tỏ ra rất bất mãn với Trần Chí Hoành và mình, thậm chí đang yêu cầu Trần Chí Hoành xử lý mình.
Trần Chí Hoành cũng rất sững sờ. Lời nói của Liễu Kình Vũ khiến y cảm giác có chút khó chịu, ánh mắt của y lúc ấy liền híp lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, thả lỏng bàn tay đang bắt với Liễu Kình Vũ ra, thản nhiên nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, sự việc này đã xảy ra rồi, bọn Trần Thiên Bưu cũng trong lúc vô tình mới bắt anh đấy. Anh xem chuyện này, tôi bắt Trần Thiên Bưu bọn họ xin lỗi anh, việc này xem như anh bỏ qua cho bọn họ đi.
Đây là thái độ cuối cùng của Trần Chí Hoành, cũng là ranh giới cuối cùng của y. Y đã sẵn sàng chuẩn bị trở mặt với Liễu Kình Vũ trong lần giáp mặt này. Cho dù Liễu Kình Vũ mạnh mẽ đến mấy, cũng không thể khiến y phải sợ hắn. Dù sao nơi này là thị xã Đông Giang, mình là Bí thư Đảng ủy Công an thị xã Đông Giang, nắm giữ trong tay một Phòng quan trọng là Phòng Công an này, đừng nói Liễu Kình Vũ, cho dù là đối mặt với Phó Chủ tịch Thành phố Liêu Nguyên, y cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.
Nhưng mà, điều khiến Trần Chí Hoành thật không ngờ chính là, ngay lúc y cho rằng Liễu Kình Vũ sẽ không bỏ qua cho bọn Trần Thiên Bưu, thì lại thấy Liễu Kình Vũ cười nói:
- Được, nếu Bí thư Trần đã nói như thế, vậy hôm nay chuyện này tôi sẽ bỏ qua. Tuy nhiên Bí thư Trần à, tôi có một chút rất hiếu kỳ, vì sao công an của mấy người Trần Thiên Bưu lại bảo hộ đoạn đường cao tốc bị nước lũ hủy hoại vậy? Hơn nữa hình như còn có một thế lực nào đó không biết tên đang bảo vệ đoạn đường đó, tôi cảm thấy tò mò nên đi qua đó xem mà thôi, thiếu chút nữa bị bọn họ đánh trọng thương. Ở đây có phải là có chuyện gì xảy ra hay không vậy?
Trần Chí Hoành thật không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ có thể lập tức chỉ ra điểm trọng yếu nhất của sự việc, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như hắn rất có hứng thú với chuyện này, điều này làm cho trong lòng của y không được vui. Bởi vì chuyện này đừng nói là ở thị xã Đông Giang, mà cả toàn bộ khu vực thành phố Liêu Nguyên đều là một tin tức hết sức nhạy cảm, người bình thường trong quan trường tuyệt đối sẽ không công khai thảo luận chuyện này ở nơi công cộng.
Trần Chí Hoành lập tức bật cười ha hả nói:
- Ồ, chuyện này à, không hề có chuyện như anh nghĩ đâu, bất quá là trùng hợp thôi. Về phần có người ở bên kia trông coi, tôi đây thật sự không có nghe nói, có thời gian tôi sẽ cho người đi xác minh lại. Đồng chí Liễu Kình Vũ, lần này anh tới Thị xã Đông Giang là để xem tình hình trước khi đi nhậm chức hay là có sắp xếp gì, tại sao tôi không nhận được thông báo nào vậy?
Trần Chí Hoành miêu tả sơ lược, liền đem đề tài của Liễu Kình Vũ rẽ qua bên khác, đồng thời còn phản kích lại, điều tra mục đích của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi à, tôi đã hoàn tất công việc bàn giao ở bên Thành phố Thương Sơn rồi, thấy không có chuyện gì, tôi liền muốn đến đây, cảm thụ một chút phong thổ của Thị xã Đông Giang, không có sắp xếp cái gì hết.
- Ồ, như vậy à. Thế này đi, bây giờ đã hơn hai giờ chiều rồi, tôi sắp xếp công việc một chút, chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm đi, xem như tôi sớm đón tiếp đồng chí Liễu Kình Vũ. Hy vọng về sau anh ủng hộ công việc của tôi nhiều hơn nhé. Đồng thời cũng sẵn tiện kêu đồng chí Trần Thiên Bưu nhận lỗi với anh trong bữa tiệc rượu này nhé.
Trần Chí Hoành cười nói.
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
- Không cần, không cần, hôm nay tôi vốn định dùng mấy tiếng đồng hồ đi dạo xung quanh Thị xã Đông Giang, buổi chiều còn có việc phải trở về Thành phố Liêu Nguyên nữa, thật không ngờ vì bị bắt tới đây mà làm trì hoãn công việc, xem ra chỉ có thể để sau khi chính thức nhậm chức, mới có thể thật sự đi dạo hết. Bên Thành phố Liêu Nguyên còn có người đang chờ tôi nữa. Vậy tôi không làm phiền Bí thư Trần nữa, một lát tôi ra ngoài kêu xe về Thành phố Liêu Nguyên là được.
Trần Chí Hoành nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, liền cười nói:
- Được rồi, nếu đồng chí Liễu Kình Vũ còn có việc, tôi đây sẽ không giữ anh lại nữa, để tránh làm chậm trễ công việc của anh. Vậy chúng ta tạm biệt tại đây, về sau trong công việc chúng ta cùng nhau ủng hộ nhé.
Liễu Kình Vũ lá mặt lá trái nói:
- Nhất định, nhất định rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người đi ra ngoài. Trần Chí Hoành và đám người Trần Thiên Bưu trực tiếp tiễn Liễu Kình Vũ đến trước cửa lớn của Phòng công an thị xã.
Sau khi Liễu Kình Vũ lên xe taxi rời khỏi, Trần Chí Hoành và Trần Thiên Bưu trở lại phòng làm việc của Trần Thiên Bưu, Trần Chí Hoành nói với Trần Thiên Bưu:
- Thiên Bưu à, đợi buổi tối phái người tới chỗ tài xế xe taxi đó tìm hiểu một chút, xem Liễu Kình Vũ có phải thật sự đã trở về Thành phố Liêu Nguyên chưa, mặt khác gia tăng thời gian cho cấp dưới nhanh chóng lục soát. Tôi xem Liễu Kình Vũ này không đơn giản đâu.
Trần Thiên Bưu cũng tràn đầy cảm xúc nói:
- Đúng vậy, người thanh niên này đúng là không đơn giản chút nào. Tôi vốn nghĩ rằng hắn không có ý định nể mặt ngài, nhưng thật không ngờ, dáng điệu lúc đầu của thằng nhóc làm rất lớn, cuối cùng cũng là kết thúc qua loa, thật không biết hắn muốn nghĩ gì đây.
Trên bộ mặt Trần Chí Hoành lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy, nói:
- Ừ, đúng vậy, tôi cũng nghĩ rằng thằng nhóc Liễu Kình Vũ này định làm lớn chuyện với các cậu trong Phòng công an. Vì sao tôi tới đây chậm như vậy, cũng có nguyên nhân quan trọng là muốn kích thích Liễu Kình Vũ một chút, hy vọng hắn chỉ vì nhất thời xúc động phẫn nộ, mà gây lớn chuyện với Phòng công an của chúng ta, tốt nhất là nhân cơ hội này, đề xuất một số yêu cầu quá đáng, thậm chí là yêu cầu tôi xử lý đám người các cậu. Vậy đến lúc đó, người còn chưa có chính thức nhậm chức, mà đã đề xuất các yêu cầu quá đáng, tôi lập tức có thể bắt lấy nhược điểm của hắn. Có lẽ việc nhỏ như vậy bình thường không ai để mắt, nhưng chỉ cần chuyện này chúng ta triển khai hoạt động thích hợp, tuyệt đối có thể làm cho Liễu Kình Vũ đến nhận chức không lâu, mặt mũi của hắn sẽ bị mất hết, cũng không thể sống yên tại đây.
Chỉ là tôi thật không ngờ, thằng nhóc này không biết đang nghĩ gì, không ngờ không làm như vậy, có chút chuyện chưa làm đã bị tuột mất tầm tay. Thiên Bưu à, đường cao tốc bên kia cậu cùng công ty xây dựng Thiên Hoành thương lượng lại một chút, nếu sáng nay người của các cậu không tìm được điện thoại di động của Liễu Kình Vũ, thì kêu bọn họ tối nay chú ý một chút, bảo vệ hiện trường thật tốt, tuyệt đối không thể để cho Liễu Kình Vũ quay lại lấy được di động mang về. Nếu không sau này nhất định sẽ có nhiều phiền phức đấy.
Trần Thiên Bưu vội vàng dùng sức gật đầu, ghi nhớ lại những dặn dò của Trần Chí Hoành. Đối với vị lãnh đạo cũ này, ông ta vẫn rất tôn trọng và tín tưởng. Hệ thống chính trị pháp luật của thị xã Đông Giang, dưới sự dẫn dắt của vị lãnh đạo này, đang trở nên vô cùng đoàn kết. Uy vọng của vị lãnh đạo này ở toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật vô cùng cao, địa vị ở toàn bộ thị xã Đông Giang cũng rất cao. Không chỉ Bí thư Tôn Ngọc Long hay là Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương đều vô cùng coi trọng vị lãnh đạo này, chỉ biết nghĩ cách lôi kéo y, chưa bao giờ dám đắc tội y. Còn điều khiến Trần Thiên Bưu rất khâm phục chính là vị lãnh đạo này luôn có thể tiên đoán trước địch thủ. Gần như chính trị ở Thị xã Đông Giang nhiều lần bị rung chuyển, nhưng y đều bảo đảm đứng sừng sững không ngã, trở thành một cây cối luôn luôn xanh tươi trên chính trường của Thị xã Đông Giang.
Sau khi Trần Chí Hoành rời khỏi, Trần Thiên Bưu lập tức dựa theo dặn dò của Trần Chí Hoành bắt đầu hành động.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ lên xe, trực tiếp quay trở về khách sạn Tân Nguyên.
Nằm trên giường, trong lòng Liễu Kình Vũ thật lâu khó có thể bình tĩnh. Lần đầu tiên trước khi chính thức nhậm chức, trong lần hành trình điều tra nghiên cứu này lại gặp phải nhiều vấn đề khiến hắn cảm giác vô cùng mệt mỏi. Bất kể là Trần Thiên Bưu, hay Trần Chí Hoành cũng vậy, Liễu Kình Vũ luôn cảm giác được bọn người này đều không đơn giản. Nhất là Trần Chí Hoành, khiến Liễu Kình Vũ không tự chủ được cảm giác phải kiêng kị mấy phần.
Vốn là, khi Trần Chí Hoành còn chưa đến Phòng Công an thị xã, Liễu Kình Vũ quả thực tính toán mượn đề tài này để làm lớn chuyện, chỉnh đốn một chút Trần Thiên Bưu. Nhưng khi thấy Trần Chí Hoành xuất hiện, một loạt lời nói và hành động của y khiến trong lòng Liễu Kình Vũ dâng lên cảm giác nguy hiểm. Tuy rằng lúc ấy hắn nghĩ không ra rốt cuộc là tại sao, nhưng giác quan thứ sáu của Liễu Kình Vũ nói cho hắn biết, trước mắt người đàn ông này tuy rằng thoạt nhìn vẻ mặt tươi cười, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, dường như nhất cử nhất động của y đều là cạm bẫy đối với mình.
Liễu Kình Vũ rất tin tưởng đối với giác quan thứ sáu của mình. Điểm này hắn thừa kế từ gen di truyền siêu cấp của cha hắn Lưu Phi, từng giúp hắn thoát chết nhiều lần khi bị địch thủ mai phục trên chiến trường. Cho nên, Liễu Kình Vũ lúc đó quyết định thật nhanh, quyết định không giằng co với bọn Trần Chí Hoành và Trần Thiên Bưu, tạm thời quay trở về khách sạn Tân Nguyên nghỉ ngơi.
Trên giường lẳng lặng suy tư một hồi, Liễu Kình Vũ lấy ra điện thoại của mình, gọi ra ngoài một cú điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng của Liễu Kình Vũ lộ ra một nụ cười lạnh thản nhiên. Mặc kệ Thị xã Đông Giang này là đầm rồng hay là hang hổ, hắn cũng đã quyết định xông vào một lần.
Hai ngày sau, Liễu Kình Vũ trực tiếp tới Ban Tổ chức Thành ủy Thành phố Liêu Nguyên, tìm được văn phòng số Ba của Ban Tổ chức Thành ủy. Văn phòng số Ba là phụ trách công tác của các cán bộ huyện thị trực thuộc thành phố Liêu Nguyên.
Cốc cốc cốc, sau vài tiếng gõ cửa phòng, liền nghe được bên trong phát ra một âm thanh không mấy kiên nhẫn:
- Vào đi.
Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy trong văn phòng có một người đàn ông tuổi khoảng 30, đang nhìn buồn rầu vào màn ảnh máy tính, trên đó là các đường cong cổ phiếu.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước vào, người đàn ông kia ngẩng mặt lên nhìn Liễu Kình Vũ một cái, phát hiện Liễu Kình Vũ hết sức trẻ tuổi, giống như là sinh viên vừa mới tốt nghiệp vậy, liền lạnh mặt nói:
- Đồng chí, cậu là đơn vị nào đấy, tìm bộ phận tổ chức chúng tôi có chuyện gì?