- Tôi tìm Trưởng phòng của các anh, ông ấy có ở đây không?
- Tìm Trưởng phòng chúng tôi, cậu sao?
Sau khi nghe được lời nói của Liễu Kình Vũ, trên mặt người đàn ông này lộ ra một vẻ khinh thường.
Đang nói giỡn hả, Trưởng Phòng Ban tổ chức Thành ủy của Thành phố Liêu Nguyên, cấp bậc này không hề thấp, đây chính là đường đường cấp Cục trưởng, hưởng thụ chế độ đãi ngộ cấp Phó giám đốc sở. Người trẻ tuổi trước mắt này, thoạt nhìn cũng chỉ là một cậu sinh viên vừa mới tốt nghiệp thôi, nhiều lắm thì cũng chỉ là tay sai của các đơn vị khác phái đến ban Tổ chức này làm việc thôi, người như hắn mà cũng muốn gặp mặt Trưởng phòng, đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhất là hiện tại, anh bạn này đang đầu tư cổ phiếu, hơn nữa mấy cái cổ phiếu y mua, hiện tại giá thị trường đều đang chiều hướng giảm giá, tình huống vô cùng không ổn, tâm trạng của y không được tốt. Cho nên, sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, anh bạn này trực tiếp dựa mình vào ghế, chân bắt chéo vểnh lên, hai tay ôm ở trước ngực, lộ ra một bộ dạng vô cùng ngạo nghễ nói:
- Trưởng phòng chúng tôi không có ở đây, cậu có chuyện gì trực tiếp nói thẳng với tôi là được.
Nhìn thấy thái độ này của đối phương, trên mặt của Liễu Kình Vũ có chút không biết làm sao. Mọi người đều nói Diêm vương sống khá giả, tiểu quỷ khó chơi, nhất là người trong ban Tổ chức, gặp quan lớn một cấp, nhìn thái độ này của đối phương, nhất định tưởng mình là tay sai của đơn vị khác phái đến đây làm việc. Liễu Kình Vũ cũng không biết làm sao, ai bảo bộ mặt hắn quá non, hơn nữa thực tế, rất nhiều người có thói quen nhìn mặt mũi trước mới làm việc. Đụng tới một người thượng hạng như vậy, hắn chỉ có thể trực tiếp tự giới thiệu thôi.
- Vị lãnh đạo này, tôi là cán bộ được Ban Tổ chức Tỉnh ủy trực tiếp điều tới thị xã Đông Giang nhậm chức, hôm nay tôi đến đây để báo cáo.
Liễu Kình Vũ đã nói rất rõ ràng. Theo hắn, mình đã nói như vậy, ít nhất đối phương cũng phải giúp mình thông báo một tiếng.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ tuyệt đối thật không ngờ, hiện tại anh bạn này đang tập trung toàn bộ tâm trí trên đường lên xuống của cổ phiếu trước mặt y, đang suy nghĩ xẻ thịt như thế nào đây. Nếu không bán các cổ phiếu đó, chỉ sợ mình sẽ bị lỗ càng nhiều, cho nên sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt đối phương chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính, vô cùng không kiên nhẫn nói:
- Trưởng phòng chúng tôi không có ở đây, sau 4h chiều cậu quay lại đi.
Anh bạn này căn bản đang cố tình làm chuyện xấu. Bởi vì Trưởng phòng của họ, 4h chiều nay phải đi ra ngoài họp, chắc nhắn không có mặt trong Phòng.
Liễu Kình Vũ vốn cũng biết trước cách làm việc đầy khí thế của nhân viên công tác Ban Tổ chức Thành ủy, cho nên trước đó, hắn vẫn một mực hạ thấp tư thái của mình. Mặc dù đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích mình, Liễu Kình Vũ vẫn không so đo với y, bây giờ nhìn bộ dạng đối phương, xem lời nói của mình như gió thổi bên tai, cố ý phớt lờ mình, cơn nóng của Liễu Kình Vũ lập tức nổi dậy.
Liễu Kình Vũ thật sự rất rõ ràng, văn phòng làm việc của Trưởng phòng Cán bộ số Ba nằm ngay bên cạnh văn phòng này, trên đó có viết rõ ràng. Sở dĩ hắn tới bên này trước, mục đích chủ yếu chính là nhờ nhân viên công tác văn phòng thông báo cho Trưởng phòng biết một tiếng, để đối phương không đến mức cảm thấy quá đột ngột. Đây cũng là Liễu Kình Vũ bày tỏ sự kính trọng với đối phương, nhưng hắn rất không ngờ, mình lại bị một viên chức nhỏ trong phòng làm việc này làm khó dễ.
Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Nhân viên công tác của Ban Tổ chức làm việc ngon lành quá, vì đầu cơ cổ phiếu mà công việc bình thường nhất cũng có thể không cần làm. Xem ra tôi chỉ có thể trực tiếp qua bên cạnh tìm trưởng phòng Thôi để báo cáo, tôi phải hỏi rõ ràng với Trưởng phòng Thôi, có phải Ban Tổ chức cho phép nhân viên công tác cấp dưới trong giờ làm việc có thể đầu tư cổ phiếu.
Liễu Kình Vũ vừa nói ra lời nói trên, nhân viên công tác đang đầu tư cổ phiếu kia liền giật mình. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ không ngờ không thèm đếm xỉa đến mình, muốn qua chỗ trưởng phòng Thôi tố cáo mình. Vậy sao được, nếu Trưởng phòng Thôi thật sự biết mình đang đầu tư cổ phiếu, vậy nhất định mình sẽ bị phiền toái. Sắp đến đang có cuộc bình bầu nhân viên công tác tiên tiến rồi, nếu như vào lúc này, mình bị Trưởng phòng Thôi ghi vào sổ đen, vậy năm nay tiền thưởng cuối năm của nhân viên tiên tiến, mình sẽ không có rồi.
Cho nên, mông của anh bạn này giống như có gắn lò xo, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, bước nhanh xông tới cửa, một tay ngăn cản Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt đầy vẻ ttức giận nói:
- Tôi nói rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy, có biết quy định hay không? Trưởng phòng Thôi của chúng tôi là người cậu muốn gặp là có thể gặp được sao? Cậu rốt cuộc có chuyện gì, tôi giúp cậu làm là được rồi.
Lúc này, anh bạn này không dám lớn lối giống như trước nữa. Y phát hiện người trẻ tuổi trước mắt này dường như không hiểu được quy định trong quan trường. Phải biết rằng, đâu đâu trong quan trường cũng đầy quy củ, nhất là khi anh đi vào cửa nha môn, có việc cầu xin ai đó, đều nhất định phải tuân thủ theo quy định của họ. Họ kêu anh đứng, anh phải đứng, kêu anh chờ, anh phải chờ, bắt anh phải chịu đựng, anh cũng phải chịu đựng thôi.
Đối với quy định này, rất nhiều người trong quan trường cũng đã sớm tập thành thói quen rồi. Cho nên rất nhiều người kiếm người quen chào hỏi trước, như vậy khi đến làm việc, cho đến khi xong việc cũng sẽ không bị làm khó dễ. Nhưng nếu anh không có người quen, vậy anh phải đứng chờ, phải chịu đựng đi. Đến khi đối phương làm khó dễ khiến cho anh nổi điên lên, nếu như anh là người thông minh, tìm người quen hoặc là biếu quà cáp, vậy có lẽ anh có thể xong việc sớm. Nếu anh không hiểu được các chiêu này thì cứ tiếp tục ráng chịu đi.
Liễu Kình Vũ nghe được đối phương nói giúp mình làm việc, trên mặt hắn lộ ra một vẻ khinh thường, cười lạnh lùng :
- Giúp tôi làm việc, không biết anh có đủ tư cách chưa.
Lúc này, trên người của Liễu Kình Vũ trực tiếp tản ra khí thế hùng mạnh, đây chính là một thứ quyền uy chỉ thuộc về cán bộ cấp Cục trưởng.
Tuy rằng bình thường Liễu Kình Vũ chẳng thèm bày ra loại khí thế này, nhưng đối mặt với viên chức nhỏ lấy mắt chó khinh người này, hắn thật sự có chút tức giận. Lúc nói chuyện, hắn không hề nể mặt đối phương.
Lần này, Liễu Kình Vũ làm cho viên chức nhỏ này tức giận không nhẹ, y lạnh lùng nhìn và nói với Liễu Kình Vũ:
- Tôi không đủ tư cách? Cậu nói đùa sao, cậu rốt cuộc muốn làm chuyện gì đây?
Lúc này, Liễu Kình Vũ trực tiếp đưa ra cho đối phương bản điều lệnh của mình, trên mặt vẫn là khinh thường cười lạnh lùng.
Viên chức nhỏ nhìn thấy nét mặt của Liễu Kình Vũ, tâm trạng thật khó chịu, thầm nghĩ trong lòng: “Con bà nó, rốt cuộc tao muốn xem mày đang muốn làm chuyện gì đây. Lần này tao nhất định sẽ hành hạ mày.”
Nhưng mà, đợi đến khi viên chức nhỏ cẩn thận xem xong bản điều lệnh của Liễu Kình Vũ, sắc mặt bỗng chốc đổi sang màu trắng bệch, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Bởi vì trên bản điều lệnh có ghi rõ ràng chức vụ trước kia và đơn vị của Liễu Kình Vũ sau khi nhậm chức. Chức vụ và cấp bậc, trên đó có ghi rõ bao gồm tuổi của Liễu Kình Vũ. Wow, 24 tuổi, cấp Cục trưởng, được điều đến Thị xã Đông Giang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã. Tuy rằng Thị xã Đông Giang chỉ là một thành phố cấp huyện trực thuộc quản lý của Thành phố Liêu Nguyên, nhưng vị trí mà đối phương này đảm nhiệm, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật vô cùng quan trọng. Mà cấp bậc cấp Cục trưởng này là điều mình muốn với cũng với không tới đấy.
Mình đã 32 tuổi, mới vừa lăn lộn đến một nhân viên cấp phó phòng, mà người ta 24 tuổi đã trở thành cấp Cục trưởng rồi, chênh lệch này không phải nửa lần hay một lần. Nếu nói người ta không có bối cảnh, ai mà tin đây, nên bối cảnh đối phương tuyệt đối không hề đơn giản. Lúc này, rốt cuộc viên chức nhỏ ý thức được rằng bản thân đang tự ép mình đá lên miếng thép.
Tuy nhiên viên chức nhỏ tuy đáng giận, nhưng y cũng có trí tuệ sinh tồn, xem hết bản điều lệnh,y lập tức lộ trên mặt một vẻ vô cùng cung kính tươi cười nịnh bợ nói :
- Hóa ra là Chủ nhiệm Liễu à, thật sự rất xin lỗi. Tôi thật không ngờ ngài còn quá trẻ tuổi, thật sự là tuổi trẻ tài cao đây. Hôm nay đều tại tôi có mắt không tròng, không có nhận ra ngài, kính xin ngài đại nhân không nhớ lỗi lầm của tiểu nhân, và cũng đừng chấp nhặt viên chức nhỏ như tôi. Ngài ngồi ở đây chờ một lát, tôi lập tức qua bên Trưởng phòng Thôi, giúp ngài thông báo một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, viên chức nhỏ đối mặt với Liễu Kình Vũ, người này còn nhỏ hơn y gần mười mấy tuổi, y cúi đầu khom lưng, chỉ thiếu chút nữa là quỳ lạy Liễu Kình Vũ.
Nhìn đến đối phương bày ra bộ dạng sắc mặt như thế, ngọn lửa giận của Liễu Kình Vũ cũng lập tức phai nhạt. Thế giới này là như vậy, nơi chốn nào cũng tràn đầy nhiều thứ trơ tráo như thế, nhiều chuyện mình cũng thật sự không cần để tâm quá, bằng không sẽ bị làm cho tức chết. Cho nên, Liễu Kình Vũ chỉ có điều thản nhiên nói:
- Được rồi, vậy làm phiền anh vất vả một chuyến.
- Nên thế, nên thế.
Viên chức nhỏ cười cười cúi đầu khom lưng hướng về phía Liễu Kình Vũ, trước hết mời Liễu Kình Vũ ngồi xuống ghế sa lon, sau đó vội vội vàng vàng rót cho Liễu Kình Vũ một tách trà. Sau đó y mới quay người rời phòng, gõ cửa phòng làm việc bên cạnh. Sau khi vào cửa, trên mặt y lại lộ ra vẻ mặt vô cùng cung kính và tươi cười nịnh bợ, nhìn về phía Trưởng phòng Thôi Nham Ba đang ngồi ở phía sau bàn làm việc rất to, nói:
- Thưa Trưởng phòng, vừa rồi có một đồng chí tên Liễu Kình Vũ đến đây trình diện, bảo là muốn gặp ngài. Ngài xem, đây là bản điều lệnh.
Nói xong, viên chức nhỏ đem bản điều lệnh nhẹ nhàng đặt trên bàn của Thôi Nham Ba.
Thôi Nham Ba nhìn lướt qua bản điều lệnh, lúc này mới nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Ồ, Liễu Kình Vũ tới rồi à, mời cậu ta qua đây đi.
Viên chức nhỏ đáp vâng một tiếng, lập tức khom người rút lui hai bước, lúc này mới xoay người rời khỏi. Trở lại phòng làm việc của mình, vẻ mặt y lập tức mỉm cười nịnh bợ nói :
- Chủ nhiệm Liễu, vừa rồi tôi đã nói với Trưởng phòng Thôi rồi. Trưởng phòng Thôi đã đồng ý ngài qua bên đó.
Rất rõ ràng, viên chức nhỏ này là đang ám chỉ mình rất tận tâm tận lực làm chuyện này.
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu nói:
- Tốt, vậy tôi xin cảm ơn nhé.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy cất bước đi vào phòng làm việc bên cạnh của Trưởng phòng Thôi. Đối với viên chức nhỏ này, từ khi hắn rời khỏi văn phòng đối phương, hắn sẽ hoàn toàn quên mất đối phương.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước vào, Thôi Nham Ba cũng không có đứng dậy nghênh đón, chỉ có điều thản nhiên nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, bảnn điều động công tác của cậu, tôi đã xem rồi. Như vậy đi, sáng nay tôi còn có chút việc, 2h chiều cậu đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đích thân đưa cậu đến Thị xã Đông Giang nhậm chức.
Nhìn thấy thái độ Thôi Nham Ba, nghe xong lời nói vừa rồi của Thôi Nham Ba, trong lòng Liễu Kình Vũ chính là khẽ động. Hắn đã có chút cảm thấy được, người trong Ban Tổ chức Thành ủy Thành phố Liêu Nguyên này dường như không xem trọng mình lắm. Bằng không mà nói, viên chức nhỏ hồi nãy không thể không biết mình hôm nay sẽ đến đây trình diện.