- Kình Vũ à, điểm này con yên tâm đi. Về điểm này ta và cha con cam đoan với con, sau này tuyệt đối không sắp xếp cuộc hẹn cho con nữa.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Liễu Kình Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng bên trong vẻ bất đắc dĩ lại cũng có vẻ đắc ý. Hiện tại hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, bất luận đối phương rốt cuộc là xinh cỡ nào hay xấu xí bao nhiêu, sau khi tới cuộc hẹn, hắn sẽ trực tiếp nói với cha mẹ người ta rằng mình không đồng ý, mình trở về một lần chẳng qua là để phối hợp với sự bố trí của ông nội, đi qua mà thôi.
Nhưng, ông cụ Lưu sống nhiều tuổi như vậy, trước khi chết tốn nhiều thời gian công sức để bày ra một cục diện như vậy, Liễu Kình Vũ có thể dễ dàng phá giải sao.
Sau khi trở lại Đông Giang, hắn yên lặng, suốt hai ngày ở trong đại viện của Ủy ban kỷ luật lặng lẽ xem đủ loại tài liệu.
Hành động của Liễu Kình Vũ khiến đám người Nghiêm Vệ Đông, Tôn Ngọc Long vô cùng khó hiểu.
Trong quán trà.
Tôn Ngọc Long, Nghiêm Vệ Đông, Vu Khánh Sinh ba người ngồi quanh một bàn trà, nghiên cứu hành động khác thường của Liễu Kình Vũ hai ngày nay.
Vu Khánh Sinh nói:
- Bí thư Tôn, ngài nói tên nhãi Liễu Kình Vũ này rốt cuộc đang giở trò gì, rõ ràng hắn chỉ cần ở lại trong thị trấn Hắc Môi chúng ta vài ngày là có thể khai quật được một số tư liệu, nhưng hắn lại một mực rời đi, thậm chí ngay cả Ôn Hữu Sơn và tổ điều tra đi theo cũng bỏ chạy, chỉ để Trịnh Bác Phương và Mao Lập Cường hai người họ ở lại điều tra. Chẳng lẽ Liễu kình Vũ không lo Trịnh Bác Phương và Mao Lập Cường xuất công không xuất lực sao?
Tôn Ngọc Long không tỏ thái độ trực tiếp, mà nhìn Nghiêm Vệ Đông nói:
- Lão Nghiêm, anh là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, theo ý anh, Liễu Kình Vũ lần này rốt cuộc là đang giở trò gì?
Nghiêm Vệ Đông thoáng chút trầm tư nói:
- Bí thư Tôn, tôi thấy Liễu Kình Vũ làm như vậy có thể xuất phát từ hai mục đích. Một mục đích là hắn muốn lừa chúng ta, trước tiên cho lực lượng rút lui, sau đó âm thầm bố trí lực lượng ở thị trấn Hắc Môi tiến hành điều tra. Nhưng loại khả năng này, nhưng tôi lại không nhìn ra lực lượng hắn âm thầm bố trí rốt cục là ở nơi nào.
Loại thứ hai thì là làm chúng ta mê muội, hắn có sự sắp xếp khác của hắn. Tôi nghĩ khả năng này rất lớn, nhưng nghĩ mãi không ra sự bố trí của hắn rốt cục là cái gì.
Tôn Ngọc Long thản nhiên cười, nói:
- Lão Nghiêm à, tôi thấy ý nghĩ này của ông vẫn còn có chút bảo thủ, mặc dù lo lắng của ông rất có lý. Nhưng thực tế, tôi lại cho rằng, thằng nhãi Liễu Kình Vũ này hẳn không thể có suy nghĩ và kế hoạch phức tạp như vậy, ngược lại tôi tin rằng hắn bởi vì có chuyện nên mới rời đi. Mọi người chớ quên, còn hai ngày nữa là ngày Quốc Khánh, đến lúc đó có bảy ngày nghỉ lễ, Liễu Kình Vũ còn trẻ như vậy nhất định đến lúc đó sẽ đi gặp bạn gái đấy. Tôi thấy bây giờ chúng ta cũng đừng lo bò trắng răng, mặc kệ Liễu Kình Vũ có thủ đoạn gì, dù thế nào, tôi thực sự không tin với lực lượng của hắn hiện tại có thể mổ xẻ thị trấn Hắc Môi bên đó.
Tôn Ngọc Long nói xong, Vu Khánh Sinh và Nghiêm Vệ Đông đều gật đầu. Hai người họ đối với Tôn Ngọc Long vẫn tuyệt đối tin tưởng. Những năm gần đây, tuy rằng y vẫn thường hỏi ý kiến của bọn họ, nhưng quyết định cuối cùng, quyết đoán của Tôn Ngọc Long thường được chứng minh là chính xác nhất, cho nên liên minh của bọn họ mới có thể sinh tồn mạnh như rồng như hổ ở Đông Giang. Hơn nữa lời nói của Tôn Ngọc Long cũng thật sự rất có lý.
Vừa lúc đó, tin tức đột nhiên từ Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang nhanh chóng truyền ra, Nghiêm Vệ Đông đang uống trà thì điện thoại vang lên.
Nghiêm Vệ Đông nhận được một cuộc điện thoại, chợt nghe một người dưới trướng báo cáo:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, tôi vừa nhận được tin, nói là Chủ nhiệm Liễu hai ngày nay vẫn luôn ở trong phòng làm việc than ngắn thở dài. Sau đó có người ngẫu nhiên nghe được Chủ nhiệm Liễu gọi điện, được biết trong dịp nghỉ lễ Quốc Khánh Liễu Kình Vũ phải về quê nhà Yến Kinh, phải đi gặp mặt. Liễu Kình Vũ đối với chuyện này hết sức chống đối, nhưng không lay chuyển được người trong nhà, cho nên hai ngày nay tâm tư của anh ta rất không tốt, ngay cả công việc cũng nhiều chỗ phạm sai lầm.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nhận được cú điện thoại này, lập tức sững sờ, đột nhiên vỗ bàn nói:
- Ừ, đúng vậy, hai ngày nay tài liệu của Liễu Kình Vũ phê duyệt tôi thấy có nhiều lỗi sai, ngay cả dòng phê duyệt cũng thỉnh thoảng được viết lặp lại. Từ những chi tiết này hoàn toàn có thể nhìn ra được, Liễu Kình Vũ gần đây tư tưởng có chút không tập trung. Tiểu Trần à, cậu hãy tiếp tục theo dõi cẩn thận Liễu Kình Vũ, nhất thiết không được để bị lộ.
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Vệ Đông tràn đầy khâm phục nhìn Tôn Ngọc Long nói:
- Bí thư Tôn, ngài vừa nói xong, tôi cũng được nghe một tin tức rất tin cậy. Nghe nói Liễu Kình Vũ hai ngày nay tâm trạng không tốt lắm, hình như là bởi vì hắn bị người nhà gọi trở về, hắn đang buồn bực đấy. Ngẫm lại, Liễu Kình Vũ này dù rất lợi hại, nhưng cũng là một thanh niên trẻ 23, 24 tuổi thôi, giai đoạn này đang là lúc tính khí cao ngạo, mâu thuẫn tâm lý vẫn tương đối mạnh, nhất là Liễu Kình Vũ kiêu ngạo như vậy, gia đình lại sắp xếp cuộc hẹn cho hắn, hắn nhất định sẽ khó chịu. Lúc này, hắn không có tâm tư tiếp tục làm việc ở thị trấn Hắc Môi cũng là chuyện bình thường. Nhưng tôi nghĩ sau đợt nghỉ lễ Quốc Khánh, chỉ sợ hắn sẽ tiếp tục tới thị trấn Hắc Môi hô phong hoán vũ đấy.
Vu Khánh Sinh cười nói:
- Ừ, nếu quả thật như vậy thì cũng đơn giản, cho dù Liễu Kình Vũ hiện tại thực sự tới thị trấn Hắc Môi chúng ta điều tra, hắn cũng không điều tra được gì. Huống chi hiện tại thị trấn Hắc Môi chúng ta lại có lễ Quốc Khánh là thời gian hòa hoãn, đợi sau Quốc Khánh trở về, Liễu Kình Vũ muốn tiếp tục điều tra, cơ bản hắn cũng không tra ra được gì.
Tôn Ngọc Long mỉm cười, y đối với năng lực suy luận phân tích của mình đều vô cùng tự tin, mà tin tức này càng chứng minh y là người quyết đoán.
Cùng lúc đó, Liễu Kình Vũ ngồi trong phòng làm việc.
Hắn không chỉ gọi Lưu Á Châu tới, nghe gã báo cáo một chút tình hình công việc sắp tới. Trong lúc đang làm việc, hắn nhận được điện thoại một người anh em. Ở trong điện thoại, Liễu Kình Vũ ngay trước mặt Lưu Á Châu, ám chỉ đang có người trong phòng mình, nhưng sau đó vẫn nói với đối phương, oán trách mẹ sắp xếp cuộc hẹn vào ngày lễ Quốc Khánh cho mình, nói mình vì vậy không có tâm trạng làm việc, còn nói mình chuẩn bị ứng phó một số chuyện, đồng thời hẹn các anh em tụ tập một chút, không say không về.
Sau khi tiếp điện thoại xong, Liễu Kình Vũ lại cùng Lưu Á Châu hàn huyên một hồi, rồi đuổi Lưu Á Châu đi.
Đây là Liễu Kình Vũ cố ý sắp xếp. Hắn muốn thông qua cú điện thoại này, để mình có lý do hợp lý rời khỏi thị trấn Hắc Môi. Mặc dù lý do này vẫn tồn tại chỗ hở, nhưng hắn cũng biết rõ, kế hoạch càng hoàn mỹ, càng nhất định không thành công. Trái lại, trong kế hoạch có một hai lỗ hổng, ngược lại dễ khiến đối phương rơi vào bẫy mà không biết, bởi vì bất cứ kẻ nào cũng có tâm lý phức tạp, bất cứ kẻ nào không tự chủ được đều nghĩ mình thông minh, người càng đặc biệt lợi hại thì càng không thể thoát khỏi loại gông cùm xiềng xích này.
Tào Tháo như thế, Lưu Bị như thế, Gia Cát Lượng cũng như thế, bọn họ có lẽ sẽ coi trọng đối thủ, nhưng khi họ cảm nhận được đối thủ đã ở trong lòng bàn tay mình hoặc trong dự liệu rồi, trong lòng sẽ trở nên tự phụ.
Liễu Kình Vũ thích đọc tam quốc, càng thích hấp thụ giáo huấn của cổ nhân, cho nên, giai đoạn hiện nay, khi sắp đặt, hắn thường thích cố ý sắp xếp một chút sơ hở đối với đối phương.
Ngồi ở trên ghế, Liễu Kình Vũ thầm nhủ trong lòng: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ lưu Á Châu sẽ nhanh chóng dùng điện thoại tố cáo với Nghiêm Vệ Đông. Nếu Nghiêm Vệ Đông đã biết, có một số lãnh đạo chủ chốt cũng sẽ biết tin tức này, như vậy bố trí của mình có lẽ sẽ hoàn thành thật sự”.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ lại vang lên.
Điện thoại vẫn là của người anh em kia gọi tới, Liễu Kình Vũ cười nghe điện thoại.
Trong điện thoại, âm thanh ồm ồm của Hắc Tiểu Nhị phát ra:
- Đại ca, anh đang giở trò gì vậy, không phải là anh đang muốn hạ bệ người khác chứ? Nếu em đoán không sai, những gì anh vừa nói với em là cố tình để cho người khác nghe à, sau đó thông qua người này để đánh lạc hướng người khác đúng không? Kế này của anh tuy rằng rất tốt nhưng cũng có một chút mạo hiểm, chẳng lẽ anh không lo người đó không nói ra những lời này ư. Nếu nói như vậy, chỉ sợ kế phản gián này của anh không cần dùng.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Hắc Tiểu Nhị à, cậu xảo quyệt như vậy, cậu nói không sai, kế phản gián này của tôi quả thực có chút sơ hở, nhưng không sao, cho dù anh ta không đem những lời này nói ra thì cũng sớm muộn sẽ truyền đi qua cách khác, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Đúng rồi, Hắc Tiểu Nhị à, tôi nghe nói cậu gần đây đang đặc huấn, sao lại có thời gian gọi điện cho tôi? Chẳng lẽ cậu không sợ chú Hắc đánh cho cậu một trận.
Hắc Tiểu Nhị cười ha hả nói:
- Đại ca, cái này anh không biết rồi. Em cho anh biết, em và cha đã sớm đạt được hiệp thương rồi, ông ấy đặt ra cho em một mục tiêu huấn luyện, nếu em đạt được mục tiêu, có thể nghỉ ngơi nửa tháng. Hiện tại em đã hoàn thành mục tiêu giai đoạn thứ nhất, cho nên bây giờ đang là kỳ nghỉ ngơi, dễ dàng theo kịp cuộc hẹn của anh lần này. Em cùng mấy anh em khác đã thương lượng rồi, chuẩn bị đi quan sát cuộc hẹn của anh. Anh không được phản đối, mà phản đối còn không có hiệu lực. Anh cũng biết đấy, các anh em có rất nhiều thủ đoạn tiến hành quan sát tầm xa đấy.
Liễu Kình Vũ nói:
- Củ chuối thật! Liễu Kình Vũ tôi thật là giao hữu sơ suất, mà ngay cả một cuộc hẹn cũng bị bọn phá hoại các cậu quan sát. Tôi quyết định, tất cả chi phí lần này về Yến Kinh đều do các cậu phụ trách, cái gì đắt tôi sẽ ăn cái đó.
Hắc Tiểu Nhị cười ha hả:
- Cái này không thành vấn đề. Nhưng Đại ca à, trước tiên em nhắc nhở anh một câu, anh muốn hẹn hò với cô gái này không đơn giản đâu.