- Không đơn giản, không đơn giản thế nào? Nói cho tôi nghe xem.
Hắc Tiểu Nhị cười ha hả nói:
- Đại ca à, em không thể nói tỉ mỉ cho anh được, nhưng có thể nói một chút. Đây là một cô gái mà đến anh cũng khó có thể nắm bắt được. Đây là một cô gái cực kỳ có cá tính.
Nói xong, Hắc Tiểu Nhị cúp máy, để lại cho Liễu Kình Vũ một tâm trạng mờ mịt.
Phía đầu dây bên kia, Hắc Tiểu Nhị cùng với con trai của Lưu Ung là Lưu Tiểu Bàn và con gái của Hàn Nho Siêu là Hàn Hương Di, ba người đang ngồi quanh một chiếc bàn trong quán rượu. Nghe xong cuộc nói chuyện của Hắc Tiểu Nhị và Liễu Kình Vũ, cả hai cùng phá lên cười ha ha.
Lưu Tiểu Bàn chỉ tay lên mũi Hắc Tiểu Nhị nói:
- Hắc Tiểu Nhị, tôi phát hiện ra, trong chúng ta, cậu là người có bộ dáng thành thật nhất, nhưng cậu cũng là người xấu xa nhất đấy. Cậu đúng là tên giảo hoạt mà. Cậu nói như vậy, trong lòng Đại ca nhất định sẽ rất tò mò về Mộ Dung Thiện Tuyết. Nếu như vậy, anh ấy nhất định sẽ chú ý hơn khi gặp mặt, chỉ sợ xác suất thành công giữa anh ấy và Mộ Dung Thiện Tuyết sẽ được nâng cao hơn. Nếu để cho Tào Thục Tuệ biết chuyện này, sợ rằng cô ấy sẽ lột da cậu đấy!
Hắc Tiểu Nhị cười khổ nói:
- Tôi nói cậu này Lưu Tiểu Bàn, cậu có thể đừng có sỉ vả tôi có được không? Cậu tưởng rằng tôi muốn làm như vậy à? Người như Tào Thục Tuệ ai dám chọc vào chứ. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Cha tôi vừa cầm gậy vừa nói với tôi như vậy, còn nói thêm nếu tôi không làm như vậy, hình phạt sẽ tăng gấp bội. Trong trường hợp này, tôi có thể làm khác sao?
Hàn Hương Di ngước đôi mắt long lanh lên nói:
- Hắc Tiểu Nhị, những gì anh nói không phải sự thật chứ? Lẽ nào chú Hắc Tự cho rằng Tào Thục Tuệ không xứng với Liễu Kình Vũ?
Hắc Tiểu Nhị cười khổ nói:
- Đương nhiên không phải như vậy rồi. Trong hội ai mà không biết chuyện giữa Tào Thục Tuệ và Liễu đại ca, chỉ là Tào tiểu thư cố ý, còn Liễu đại ca của chúng ta không có lòng dạ nào. Mấu chốt chính ở đây là. Nếu nhìn từ góc độ tình cảm cá nhân, tôi hi vọng Liễu đại ca và Tào Thục Tuệ kết hợp. Dù sao chúng ta cũng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng sự thật lại tàn khốc. Theo phân tích của tôi, nếu nhìn từ góc độ quan hệ gia tộc mà nói, Tào Thục Tuệ không phải là đối tượng tốt nhất sao?
Hàn Hương Di ra sức lắc đầu nói:
- Không thể nào. Nếu Lưu gia và Tào gia liên kết lại, đó là sự liên kết mạnh mẽ. Bác Lưu nhất định có cơ hội thẳng tiến tới đỉnh cao quyền lực.
Hắc Tiểu Nhị cười khổ nói:
- Nếu nhìn từ biểu hiện bên ngoài, những lời cô nói là không sai, nhưng chuyện quan trường, phức tạp là phức tạp ở bên trong. Mặc dù bên ngoài thấy liên kết mạnh mẽ là tốt nhất, nhưng cô lại không để ý đến sự thật quan trọng, đó là trong hội không phải chỉ có Lưu gia, Tào gia, còn có các đại gia tộc khác. Lưu gia và Tào gia chỉ là hai trong số đó mà thôi, không thể nói đó là gia tộc lớn mạnh nhất, nhưng hai gia tộc này cũng không phải là nhỏ. Một khi hai gia tộc này liên kết lại với nhau, thực lực sẽ đặc biệt phi thường. Một khi xuất hiện tình trạng này, các gia tộc khác sẽ nghĩ như thế nào.
Ai đồng ý xuất hiện một cái Big Mac trước mặt mọi người chứ, chẳng ai đồng ý cả. Như vậy trong trường hợp này, những thế lực khác bình thường vẫn cân bằng e rằng sẽ liên kết lại, muốn tìm cách thì đầu tiên phải san bằng cái Big Mac đó, vì họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng để tình trạng đó xảy ra.Trái lại, nếu Lưu gia và Tào gia vẫn giữ quan hệ cạnh tranh bên ngoài, nhưng trong những việc quan trọng lại giữ thái độ nhất trí, vậy thì các gia tộc khác cũng không cần phải lo lắng. Hơn nữa trường hợp này đối với việc bác Lưu và chú Tào tiến xa hơn trên con đường làm quan cũng có lợi. Dù sao thì hiện tại, thực lực của họ vẫn không phải đặc biệt hùng mạnh, cần phải dốc lòng vượt khổ, tích lũy lực lượng.
Nghe Hắc Tiểu Nhị nói vậy, tiểu ma nữ Hàn Hương Di mở to hai mắt, lộ ra thần sắc ngạc nhiên không thể tin nổi nói:
- Anh Tiểu Nhị, lẽ nào lại đúng như phân tích của anh? Anh Liễu căn bản không thể nào kết hôn cùng với chị Tào Thục Tuệ? Chẳng lẽ giữa hai người họ đã được định là bi kịch. Chẳng lẽ chị Tào Thục Tuệ vẫn giữ tình yêu vĩnh viễn không có kết cục hoặc kết cục ảm đạm với anh Liễu?
Hắc Tiểu Nhị cười khổ nói:
- Tôi nói điều này không phải, nhưng nếu từ góc độ chính trị mà nói, hai người đó không thể kết hôn được, nếu không thì Tào gia hoặc Lưu gia nhất định có một bên thực lực ắt sẽ yếu đi, thậm chí cả hai bên đều yếu đi. Hơn nữa, điều cốt yếu là, đại ca của chúng ta tâm khí quá cao, tình bạnvới Tào Thục Tuệ thực sự rất sâu đậm. Chúng ta đều là lớn lên cùng nhau, đại ca rất hiểu tính khí của Tào Thục Tuệ. Mặc dù làm anh, làm bạn, đại ca đều đồng ý chơi cùng với Tào Thục Tuệ, nhưng nếu kết hôn, e rằng đại ca sẽ phải suy nghĩ cẩn thận. Vì vậy đối với chuyện của họ, tôi thấy cũng không tốt lắm.
Hàn Hương Di sau khi nghe xong, trong lòng vừa mừng vừa giận. Mừng vì chính cô cũng thích Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ mất cơ hội thì ắt cơ hội của cô sẽ càng lớn, chính cô cũng hy vọng mình có thể được gả cho Liễu Kình Vũ, nhưng cô cũng biết rõ, bản thân vẫn còn quá nhỏ, Liễu Kình Vũ chỉ xem cô như một cô em gái nhỏ, muốn được gả cho Liễu Kình Vũ thật sự rất khó. Cô giận vì nếu đến người có nhan sắc, có địa vị như Tào Thục Tuệ còn không xứng với anh Liễu thì bản thân mình càng không có cơ hội rồi. Dù sao bất kể là bộ ngực hay dáng người, thậm chí là dung mạo, bản thân cô đều vẫn kém Tào Thục Tuệ.
Lưu Tiểu Bàn kế thừa của người cha Lưu Ung khuôn mặt tròn trịa và dáng người tròn trĩnh, bao gồm cả đôi mắt nhỏ cũng hoàn toàn kế thừa từ Lưu Ung. Hai cha con giống nhau như khuôn đúc.
Sau khi nghe Hắc Tiểu Nhị phân tích, cặp mắt ti hí của Lưu Tiểu Bàn đảo đi đảo lại liên hồi, quan sát Hắc Tiểu Nhị và Hàn Hương Di.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Lưu Tiểu Bàn, tâm trạng đang không tốt, Hàn Hương Di liền đá Lưu Tiểu Bàn một cái nói:
- Tôi nói cho cậu nhé Lưu Tiểu Bàn, trong anh em chúng ta cậu là người gian nhất. Nói đi, cậu đang nghĩ cái gì hả? Nếu cậu không nói, ngày mai bản cô nương tôi sẽ đến nhà cậu mách chú Lưu, nói cậu ở bên ngoài quyến rũ gái đẹp, xem chú Lưu có đánh gãy chân cậu không.
Trên mặt Lưu Tiểu Bàn lập tức lộ vẻ cười khổ, bực bội nói:
- Tiểu ma nữ của tôi à, một câu tôi cũng không nói mà. Sao cậu lại kéo tôi vào thế.
Hàn Hương Di hung hăng liếc cậu ta một cái nói:
- Cậu thôi đi. Lưu Tiểu Bàn, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, ai lại không biết cậu chứ. Hắc Tiểu Nhị là người thích dùng vẻ thật thà chất phác để mê hoặc người khác, giả heo ăn thịt hổ. Bản cô nương thích thừa dịp người khác không để ý mà đánh lén, nhưng cậu lại rất giảo hoạt, làm chuyện điên rồ gì cũng không chịu thiệt, học tập khả năng tính toán như thần của chú Tiếu Cường và tính láu cá của chú Lưu. Hậu sinh khả úy mà. Cậu nói xem, lần đó chúng ta ra ngoài gây chuyện không phải là chủ ý của cậu hả? Lần đó chúng ta bị thiệt rồi.
Hừ, Lưu Tiểu Bàn, cậu đừng có ở trước mặt bản cô nương chơi trò mèo vờn chuột kia nữa. Nói mau! Mộ Dung Thiện Tuyết là người như thế nào? Tại sao Hắc Tiểu Nhị lại khiêu khích anh Liễu?
Vừa nói, Hàn Hương Di vừa giơ chân lên, dùng giày cao gót hung hăng giẫm vào chân Lưu Tiểu Bàn, không nói không rằng lại tiếp tục giẫm mạnh hơn.
Tại thành phố Yến Kinh, Liễu Kình Vũ có hai hội nhóm. Một hội là Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn, Hắc Tiểu Nhị, Tào Thục Tuệ, Hàn Hương Di và Từ Triết, chính là con trai của Lưu Phi, Tiếu Cường và con cái những người bạn tốt của ông ta. Nhưng trong hội này, vì Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn, Hắc Tiểu Nhị, Tào Thục Tuệ chênh lệch tuổi tác không nhiều nên giữa họ vô cùng hòa hợp. Mặc dù Hàn Hương Di nhỏ hơn Liễu Kình Vũ một chút nhưng tính tình tinh quái, từ nhỏ đã cùng chơi với Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ. Vì vậy mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại là tiểu công chúa của cả hội, mọi người đều rất cưng chiều cô.
Một hội khác lại lấy Liễu Kình Vũ và Liễu môn tứ kiệt làm hạt nhân. Trong hội này phần lớn là quen nhau ở trường, trong các cuộc hội tụ mà quen biết, giữa họ đều là bạn tốt, anh em tốt, nhưng trong hội, Liễu Kình Vũ lại hết sức khiêm tốn, bình thường và cả trong hội đều rất khiêm tốn, vì hắn hiểu rất rõ, dù cho mình khiêm tốn thì vẫn có rất nhiều ánh mắt chú ý đến mình, thậm chí lúc nào cũng giám sát mình.
Lưu Tiểu Bàn thấy Hàn Hương Di đang lấy hết sức lực thì biết rằng hôm nay mình không thể không nói, liền thần thần bí bí nói ra suy nghĩ của mình.
Đợi Lưu Tiểu Bàn nói xong, Hàn Hương Di mở to hai mắt nói:
- Không thể nào đâu! Mộ Dung Thiện Tuyết này là người có tính khí như vậy, không thể anh Liễu một đời anh minh, cuối cùng lại nằm trong tay cô gái này. Chẳng lẽ mọi người trơ mắt nhìn anh Liễu rơi vào tay giặc sao? Mọi người không nghĩa khí rồi. Không được, tôi phải gọi điện nói cho anh ấy.
Lưu Tiểu Bàn và Hắc Tiểu Nhị lúc này đều ngồi trên ghế, bắt chéo chân, đắc ý, đầy vẻ khiêu khích nhìn Hàn Hương Di.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người kia, Hàn Hương Di tức giận đá mỗi người một cái, tức giận nói:
- Được rồi, coi như các người tàn nhẫn. Một tiếng tôi cũng không nói nữa được chưa.
5h chiều ngày 30 tháng 9, sau khi tan làm, Liễu Kình Vũ lập tức bắt xe đến sân bay tỉnh lị, bay thẳng đến thành phố Yến Kinh.
Hắn về đến nhà đã là 11h30’ đêm. Liễu Mị Yên xuống bếp làm cho hắn cả một bàn đầy thức ăn, có món gà cách thủy với nấm, trứng xào cà chua, nước canh luộc thịt, cá diếc, cần tây, bách hợp… mà hắn thích. Đương nhiên là không thể thiếu món mì mà hắn thích ăn nhất.
Đối với Liễu gia mà nói, dù cho mỗi bữa cơm đều đầy đủ các món như vậy thì cũng chẳng đáng là bao, nhưng hắn lại thích ăn nhất những món ăn đạm bạc, đặc biệt là món chính, hắn thích ăn mì. Trong chuyện ăn uống, hắn chịu ảnh hưởng lớn từ cha hắn.
Sau khi ăn tối xong, hắn liền lên lầu đi ngủ ngay.
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ hắn trực tiếp gọi hắn lên phòng khách, đưa cho hắn một mảnh giấy có ghi số điện thoại nói:
- Kình Vũ, đây là số điện thoại của Mộ Dung Thiện Tuyết, con nể mặt mẹ gọi cho con bé một cuộc đi, chọn thời gian và địa điểm nhanh chóng đi gặp mặt đi. Mẹ ở nhà đợi quyết định của con sau khi gặp mặt. Cha con cũng vẫn chờ tin của con.
Hắn cầm tờ giấy, nhất thời không biết nói gì. Việc này mẹ làm quá dứt khoát, nhanh gọn và quyết đoán. Bản thân còn vừa mới ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt, nhưng không nói gì, hắn vẫn theo lời mẹ mà rút điện thoại ra gọi vào số máy trên tờ giấy.
Bấm số gọi xong, đầu dây bên kia chỉ là một sự im lặng.