Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Khó mà nói.
Lâm Yến Vũ nói:
- Loại nô lệ từ bên ngoài đến này, bởi vì thân phận không rõ, Đan Hỏa Thành chưa chắc sẽ đại lực đi bồi dưỡng. Có lẽ, sẽ bồi dưỡng hắn thành một Khôi Lỗi Đan Vương chuyên môn luyện đan, sẽ không cho hắn quá nhiều địa vị, cũng sẽ không truyền thụ quá nhiều đồ vật cho hắn.
- Tiên Thiên Mộc Linh thể, không phải rất hiếm thấy sao?
Giang Trần nhíu mày.
- Thật là hiếm thấy, thậm chí nói trong lịch sử của Đan Hỏa Thành, cũng không có qua mấy cái. Nhưng mà thế giới đan đạo, có đôi khi càng để ý truyền thừa hơn thế giới võ đạo. Bọn hắn rất để ý xuất thân, để ý lai lịch. Nếu như một thiên tài lai lịch không rõ, bọn hắn tình nguyện mất đi, cũng sẽ không mạo hiểm truyền đạo. Bởi vì trong lịch sử, đã xuất hiện qua rất nhiều loại chuyện như vậy. Thế lực đối địch vì thăm dò cơ mật đối phương, phái thiên tài đi nằm vùng, đánh cắp truyền thừa. Loại sự tình này đã xảy ra rất nhiều lần, cho nên lĩnh vực đan đạo hiện tại, đối với thiên kiến bè phái xem phi thường trọng. Ngươi biết lúc trước vì cái gì cha ta không được Đan Cực Đại Đế ưu ái, hết lần này tới lần khác là Kê Lang Đan Vương bị đề bạt không?
- Vì cái gì?
Giang Trần tựa hồ nghĩ tới điều gì.
- Rất đơn giản, bởi vì nhà ta không phải dòng chính Đại Đế, mà Kê Lang Đan Vương là thế lực dòng chính Đại Đế. Tổ đại của ta tuy cũng ở Đan Hỏa Thành. Nhưng mà đệ tử Lâm gia ta, ở bên ngoài phiêu bạt rất nhiều, chi nhánh thế lực trải rộng cả Nhân loại cương vực. Cho nên, Lâm gia ta ở trên thân phận, không tin cậy bằng Kê Lang Đan Vương.
Lâm Yến Vũ cười khổ nhìn Giang Trần.
- Rất tàn khốc phải không? Đan Hỏa Thành hết thảy, là tàn khốc như vậy.
Giang Trần thấy Lâm Yến Vũ mỗi lần nói lên Kê Lang Đan Vương, luôn luôn có một loại hận ý nói không nên lời, bỗng nhiên linh quang lóe lên.
- Kê Lang Đan Vương kia, không phải là đầu sỏ nghiền nát gia tộc của ngươi chứ?
Lâm Yến Vũ có chút giật mình, kinh ngạc nhìn Giang Trần, tựa hồ cũng bị Giang Trần suy đoán làm hoảng sợ. Hiển nhiên, đây là phản ứng khi bị người nói trúng tâm sự.
- Ai, Hoàng đạo hữu, xem ra hôm nay ta thật sự có chút thất thố rồi. Những cừu hận này, ta một mực để ở trong lòng, chưa bao giờ biểu lộ qua, không nghĩ tới vẫn bị ngươi nhìn ra.
Thần sắc của Lâm Yến Vũ bỗng nhiên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Lâm gia ta nghiền nát, đan phương chỉ là một cái cớ. Cuối cùng vẫn là Kê Lang Đan Vương sợ thiên phú của cha ta, tương lai sẽ hình thành đả kích đối với uy tín của hắn. Bên cạnh giường, há cho người khác ngủ ngáy? Cũng trách Lâm gia ta không sớm phát giác được điểm này. Chờ kịp phản ứng, gia tộc đã xong đời.
- Một núi không thể chứa hai cọp.
Giang Trần cũng cảm thán, phụ thân của Lâm Yến Vũ, ở thiên phú có thể cùng Kê Lang Đan Vương không chia trên dưới, thậm chí còn có kinh nghiệm đả bại Kê Lang Đan Vương. Cái này đối với một người nối nghiệp Đan Hỏa Thành tương lai mà nói, tự nhiên là không cách nào tiếp nhận.
Dưới quyền uy tuyệt đối, luôn có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt như vậy. Tựa như dưới vương tọa, có một cây gai, thỉnh thoảng đâm cái mông của hắn thoáng một phát.
Loại cảm giác này, tự nhiên là không tốt.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Giang Trần hỏi một ít sự tình của Đan Hỏa Thành, nhưng không có nghe ngóng quá nhiều, lo lắng Lâm Yến Vũ này sinh nghi.
Tuy Lâm Yến Vũ này là cừu nhân của Kê Lang Đan Vương, nhưng Giang Trần không muốn đối phương biết rõ thân phận của mình nhanh như vậy.
Thời điểm bọn hắn trao đổi, lục tục ngo ngoe, lại có một luồng sóng tán tu, không ngừng từ các nơi chạy đến, nhân số cũng không ngừng bạo tăng.
Thời điểm Giang Trần đến, tại đây mới vài trăm người. Mấy canh giờ đi qua, đã tăng vọt đến hơn một ngàn.
Nhìn điệu bộ này, chờ lỗ hổng xuất hiện, ít nhất phải có mấy ngàn người.
Như vậy, đích thật là hơi nhiều.
Nhiều người, mâu thuẫn cũng nhiều hơn. Vốn là một ít địa bàn bị chiếm cứ, không ngừng có kẻ đến sau vừa ý, sau đó bộc phát các loại tranh đấu.
Loạn như vậy, ngược lại không có ảnh hưởng đến Giang Trần.
Một là Giang Trần vừa đến liền đấu với Quỷ Quật Ngũ Hữu cùng Yến Sơn Lục Lang, hung danh đã truyền bá ra ngoài. Thứ hai, chỗ này của hắn, người sáng suốt sẽ không quá để ý.
Ngược lại là Lâm Yến Vũ, thấy Giang Trần không có đuổi hắn, liền ngồi ở trong địa bàn của Giang Trần, không có ly khai.
Chứng kiến Giang Trần bình thản ung dung, nội tâm của Lâm Yến Vũ cũng có chút nhìn không thấu. Hoàng đạo hữu này nhìn về phía trên rất là thô lỗ bá đạo, nhưng trải qua tiếp xúc, Lâm Yến Vũ lại ẩn ẩn cảm thấy, Hoàng đạo hữu này hẳn không phải là loại hữu dũng vô mưu.
Thế nhưng mà, nếu như Hoàng đạo hữu thật tinh mắt, khối địa bàn này, hắn có lẽ nhìn ra được vấn đề a. Huống chi mình còn nhắc nhở qua hắn.
Trong lúc nhất thời, nội tâm Lâm Yến Vũ cũng rất mâu thuẫn. Hắn thấy Yến Sơn Lục Lang kiêng kị Giang Trần, nên rất muốn cùng Giang Trần đi một đường, ở trong lòng, hắn đã ẩn ẩn đem mình quy thành đồng bọn hợp tác với Giang Trần.
Bởi như vậy, hắn tự nhiên phải vì Giang Trần bày mưu tính kế.
Nhưng khi nhìn đến Giang Trần thờ ơ đối với chuyện này, nội tâm cũng có chút ít lo lắng.
- Hoàng đạo hữu, khối địa bàn này, đối diện lỗ hổng, là địa phương tất cả mọi người muốn cướp đoạt, phi thường nguy hiểm. Chiếu ta nói...
Giang Trần cười cười:
- Ta cảm thấy nơi đây rất tốt.
Gặp dáng tươi cười của Giang Trần tựa hồ đã tính trước, Lâm Yến Vũ im lặng, ngừng lại một chút, lại nói:
- Sự tình liên minh kia, Hoàng đạo hữu có phát giác không?
Giang Trần nhẹ gật đầu:
- Hào khí có chút cổ quái, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Giang Trần cũng nhìn ra được, Lâm Yến Vũ này thật là muốn dựa vào mình, cùng mình buộc chung một chỗ. Có lẽ, ở Lâm Yến Vũ xem ra, thực lực của mình, có lẽ có thể làm đùi cho hắn ôm?
Nếu như là người khác, Giang Trần chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Bất quá, Lâm Yến Vũ này đến từ Đan Hỏa Thành, thân phận so sánh đặc thù, hơn nữa cùng Kê Lang Đan Vương có cừu oán, đối với người như vậy, Giang Trần ngược lại có chút hứng thú.
Đang khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt của Giang Trần trầm xuống, đứng lên, đi đến phía bên phải.
Nơi tầm mắt của hắn nhìn, một lão đầu dáng người thấp bé, thậm chí có chút ít còng xuống đang ở đó, cũng không biết đang làm gì.
- Bằng hữu, đi lộn chỗ sao?
Đây là địa bàn của hắn, Giang Trần tự nhiên không cho phép có người giương oai trong địa bàn của mình, huống chi, trực giác của hắn nói cho hắn biết, lão đầu còng xuống này, làm khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Lão đầu còng xuống này, vóc dáng thấp như hài đồng tám chín tuổi, ăn mặc rách tung toé. Mặt như là da quýt, nhăn nhăn nhúm nhúm, cho người một loại cảm giác gần đất xa trời.
Bất quá Giang Trần không dám lãnh đạm.
Bởi vì, lão nhân này xuất hiện thật sự là quá quỷ dị, dùng thần thức của Giang Trần, cũng không có phát hiện hắn là tới như thế nào, thẳng đến hắn xâm nhập địa bàn của mình, mới phát hiện.