Giang Trần biến sắc, tay áo hất lên.
Xuy xuy xuy xuy…
Trong hư không vang lên đạo đạo khí lưu thanh âm chói tai, tay áo Giang Trần cuốn ra khí lưu, kì thực ẩn chứa lực lượng của Phi Vũ kính, chậm lại tốc độ chảy của hư không.
Trong hư không, vài ngân châm tinh tế dày đặc, như là trong suốt, bay tới trước mặt Giang Trần bảy tám mét, liền nổi giữa không trung.
Giang Trần giận không kiềm được, lão nhân này, vậy mà đánh lén mình.
Ngân châm này quỷ mị như thế, hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc. Hơn nữa ngân châm này trong suốt, mắt thường căn bản nhìn không tới, nếu không phải thần thức của Giang Trần cường đại, lại có Phi Vũ kính giảm tốc độ, chỉ sợ không cẩn thận, còn có thể ăn thiệt thòi lớn.
Lâm Yến Vũ chứng kiến ngân châm huyền nổi giữa không trung, sắc mặt cũng đại biến:
- Hoàng đạo hữu coi chừng, ngân châm này có kịch độc.
Giang Trần hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn về hướng đi của lão đầu. Lão nhân kia ở trong bụi cỏ khẽ đảo một vòng, thật giống như Địa Thử, biến mất không thấy.
Giang Trần tức giận, bàn tay lớn vỗ một cái, đánh ra một đạo Ám Kình, trực tiếp đập mấy cây ngân châm thành phấn vụn.
Kịch độc hắn không sợ, sợ chính là ngân châm này công kích chỗ hiểm của mình, bất ngờ không đề phòng, không khỏi sẽ thiệt thòi lớn.
Mà mình cùng đối phương không oán không cừu, vậy mà vừa ra tay liền muốn đoạt mệnh, ra tay ác độc như vậy, tự nhiên là khơi dậy lửa giận của Giang Trần.
Bốn phía dò xét thoáng một phát, ngoại trừ hiện trường náo ầm ầm, thì không có manh mối lần theo rồi.
- Gia hỏa thật xảo trá.
Giang Trần thầm giật mình, dưới loại tình huống này, vậy mà đối phương có thể nhẹ nhàng đào thoát, tuyệt đối không đơn giản.
Người ởhụ cận, nhìn thấy Giang Trần bị đánh lén, cũng âm thầm nghiêm nghị. Vốn là mọi người ở chỗ này, còn không có ý đề phòng gì.
Thế nhưng mà, thoáng cái, hào khí liền trở nên phức tạp.
Có người âm thầm đánh lén.
Tin tức này vừa truyền tới, toàn bộ tu sĩ bên ngoài đều trở nên khẩn trương.
Vốn tưởng rằng mọi người có thể bình an vô sự, nhưng lại ra chuyện như vậy.
Ngược lại Giang Trần là người trong cuộc, thần thức sưu tầm một lúc, không có manh mối, liền cười lạnh vài tiếng, trở về vị trí nguyên lai.
Hoàng Nhi cũng ân cần nói:
- Không có sao chứ?
- Hắc hắc, bọn chuột nhắt vô sỉ, muốn thương tổn ta cũng không có dễ dàng như vậy.
Giang Trần cố ý đề cao giọng nói:
- Biết chui động đất, may mắn để cho hắn trốn thoát. Nếu có lần sau nữa, ta nhất định sẽ cho hắn biết rõ cái gì gọi là hối hận.
Hoàng Nhi cũng biết bổn sự của Giang Trần, độc châm, muốn thương tổn hắn là không dễ dàng.
Sắc mặt của Lâm Yến Vũ có chút phức tạp, nhưng không có ly khai, ngược lại cùng Giang Trần ngồi càng gần một ít.
Đã có một kiếp này, Giang Trần cũng lên tinh thần.
Bất quá, lão giả kia lại không còn xuất hiện qua, phảng phất hắn căn bản là không có xuất hiện.
- Hoàng đạo hữu sao? Sư tôn nhà ta cho mời.
Giang Trần còn không có ngồi bao lâu, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi áo đen tới địa bàn của hắn, cẩn thận từng li từng tí nói.
- Sư tôn của ngươi là người nào?
Giang Trần nhíu mày.
- Gia sư Thương Bình Vương.
Thương Bình Vương? Giang Trần nhướng mày, Nhân loại cương vực quá lớn, địa phương Giang Trần đi qua cũng không nhiều, biết nhân vật cũng không nhiều.
Thương Bình Vương là ai?
Lâm Yến Vũ bề bộn đi tới, ở bên tai Giang Trần nói mấy câu.
Sau khi Giang Trần nghe xong, biểu lộ lộ ra mỉm cười ý vị thâm trường, khoát tay chặn lại:
- Phía trước dẫn đường.
Nói xong, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi cười nhạt nói:
- Đi thôi, nơi này có ta.
Tuy Hoàng Nhi không thể ra tay, nhưng tu vi võ đạo của Hoàng Nhi, Giang Trần vẫn là rất rõ ràng. Ngay cả Tào Tấn, loại Chân Truyền Đệ Tử của Nhất phẩm tông môn, cũng bị Hoàng Nhi đả bại đơn giản, Giang Trần thật đúng là không cần lo lắng cho nàng.
- Ta đi chút rồi trở về.
Giang Trần lại nói với Lâm Yến Vũ.
- Ngươi ở lại chỗ này.
Lâm Yến Vũ vốn muốn cùng Giang Trần đi, cũng không phải hắn có tâm bát quái gì, mà là lo lắng Giang Trần chịu thiệt. Bất quá gặp ngữ khí của Giang Trần chân thật đáng tin, theo hai bước, vẫn là dừng lại:
- Hoàng đạo hữu coi chừng, người ở đây rất phức tạp.
Giang Trần tùy ý khoát tay áo, theo thanh niên mặc áo đen kia đi.
Thanh niên mặc áo đen kia thật không có làm gian trá gì, mang theo Giang Trần, đi vào trong một mảnh hạnh lâm, tiến vào rừng, Giang Trần lập tức cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, đã tiến nhập trong một trận pháp, tự thành không gian kỳ quái.
Người ở phía ngoài đi vào hạnh lâm, là tuyệt đối không phát hiện được không gian trận pháp này.
Giang Trần không có dừng bước, nhìn nhìn mọi nơi, không có phát hiện trận pháp này có sát ý gì.
- Đã đến.
Đi không bao xa, thanh niên mặc áo đen dẫn Giang Trần tới một mảnh đất trống. Bốn phía đất trống có một ít tảng đá xanh, hình thành Thạch Lâm chằng chịt.
Bốn phía Thạch Lâm, tán lạc một ít người.
Những người này, có đơn thương độc mã, có hai ba thành đàn. Giang Trần quét qua, liền tính ra tổng cộng có mười hai nhóm người.
- Ha ha, Hoàng đạo hữu đúng không?
Ở giữa Thạch Lâm, bỗng nhiên đi ra một nam tử toàn thân cẩm y hoa phục, cao quan bó phát, giữ lại một bộ râu ngắn ngủn, cho người một loại khí tượng Vương giả.
- Thương Bình Vương?
Từ trong miệng Lâm Yến Vũ, Giang Trần biết rõ Thương Bình Vương này là chư hầu Vương lãnh địa nào đó. Nói là chư hầu Vương, nhưng hắn đối với quyền vị không hứng thú, đối với võ đạo lại phi thường mưu cầu danh lợi.
Tại thế giới võ đạo, cũng coi như có chút tiếng tăm.
- Ha ha, đúng là bổn vương. Người không thể xem bề ngoài a, Hoàng đạo hữu nhìn về phía trên gào hô rất lớn, mọi người còn tưởng rằng Hoàng đạo hữu là mãng phu hữu dũng vô mưu. Xem ra, tất cả mọi người đánh giá thấp ngươi rồi.
Thương Bình Vương này nhìn như đưa ra đánh giá đối với Giang Trần, nhưng ngữ khí lại lộ ra ý tứ cổ quái.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hắn không có hứng thú nghe đối phương nói nhảm, nhiều người như vậy mời hắn tới, tuyệt đối không phải nói những lời nhảm nhí này.
- Vừa rồi Phong Hoàn lão nhân ra tay thăm dò đạo hữu thoáng một phát, đạo hữu sẽ không trách tội chứ?
Thương Bình Vương bỗng nhiên hướng một đám Thạch Lâm cười cười.
Đằng sau Thạch Lâm kia, bỗng nhiên đi ra một đạo thân ảnh, đúng là lão đầu đánh lén Giang Trần.
Con mắt lão nhân kia cơ hồ không mở ra được, bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh quang, hướng về phía Giang Trần khặc khặc cười quái dị.
- Các hạ không cần nhớ thù, ta là thụ Thương Bình Vương nhờ vả, thăm dò đạo hữu mà thôi. Ngươi muốn nhớ thù, tìm hắn đi. Chuyện không liên quan đến ta.
Lão nhân này thoáng cái liền đẩy mình ra ngoài vòng.
Lông mày của Giang Trần ngưng tụ:
- Thương Bình Vương, ta và ngươi không nhận thức, thăm dò như vậy, tựa hồ có chút không thể nào nói nổi a?
Ngữ khí của Giang Trần rõ ràng có chút không vui.