Buổi tối 8 giờ, hai người vừa đến cổng lớn, KTV bỗng nhiên thấy bên kia đi tới một nam một nữ. Người đàn ông ăn mặc bảnh bao, dáng vẻ tuấn tú, còn người phụ nữ đi bên cạnh anh ta mặc một chiếc áo khoác màu hạnh nhân, nhìn rất đáng yêu.
Ngay lúc đó, Lâm Minh Kiều cảm giác như chính mình bị đánh vào mặt.
Rõ ràng một khắc trước còn nói ở công ty bận việc không có thời gian tới đón cô, lúc này lại xuất hiện bên cạnh một người phụ nữ khác.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, trực tiếp kéo cô đi qua, miệng cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Anh Giang, cũng thật trùng | hợp. Tôi nghe Minh Kiều nói không phải anh đang tăng ca ở công ty sao, thậm chí còn không có thời gian tới đón cô ấy”
Cô nói một cách sắc bén, khiến Giang Quý Dương xấu hổ: “Ban đầu tôi quả thực muốn ở lại tăng ca, nhưng Tân Giai Linh lại nói bị cậu chủ nhà họ Trần động tay động chân, vì vậy tôi mới phải tới đây”
Tân Giai Linh cũng vội vàng nói bằng giọng oan ức: “Đúng vậy đúng vậy, chị Minh Kiều, cô cũng biết gã họ Trần đó thực sự rất phiền toái”
Đôi môi Lâm Minh Kiều khẽ giật, căn bản cười không nổi.
Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói: “Em gái, thật hâm mộ em quả, có được một người anh trai tốt như vậy. Mang anh ta đi dự tiệc, nếu em gặp nguy hiểm anh ta sẽ bảo vệ em. Có điều, nếu như vậy sẽ rất khó kiếm được bạn trai, vì những người con trai khác sẽ hiểu lầm em có bạn trai rồi”.
| Không ngờ rằng Tân Giai Linh lại làm ra dáng vẻ bất an vô tội: “Chị Khương, chị nói vậy là có ý gì? Chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ gì, vì sao chị lại luôn không tin. Chị ở trước mặt chị Minh Kiều nói những lời này, sẽ khiến chị ấy nghĩ thế nào chứ?”
Giang Quý Dương nghe vậy liền nhíu mày.
Tân Gia Linh vội vàng áy náy nói với anh ta: “Anh Quý Dương, em xin lỗi. Anh vẫn nên đưa chị Minh Kiều đi đi. Lát nữa nếu có việc gì với em, em sẽ tự mình bỏ chạy là được.” Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
“Được rồi, đừng nói nữa”
Giang Quý Dương nhìn Khương Tuyết Nhu liếc mắt một cái đầy vẻ bất mãn: “Cô Khương, có một số việc cô căn bản không hiểu rõ, cô có thể nói ít đi một chút được không?”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy không còn gì để nói: "Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở một chút...
“Chuyện của chúng tôi, tôi khắc có chừng mực, không cần cô nhắc nhở” Giang Quý Dương ngắt lời cô, vẻ mặt lạnh lùng. “Vậy sao? Nhưng tôi không cảm thấy anh có chừng mực”
Lâm Minh Kiều tận mắt thấy bạn mình một lần nữa bị nhắm tới, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận khó tả, hồi lâu mới phát tiết: “Mỗi lần chỉ cần cô ấy có việc, anh luôn là người trước tiên đi qua. Còn tôi thì sao, bị ốm cũng tự mình tới bệnh viện. Đi máy bay tới đêm mới về, liền phải tự mình bắt taxi đi về. Thậm chí đi dạo phố hay đi ăn cơm cũng chỉ có một mình”
Tân Giai Linh lo lắng nói: “Chị Minh Kiều, chị đừng nghe bạn chị nói mấy lời này. Trong lòng anh Quý Dương thực sự chỉ có chị”.
“Cô im đi.”
Lâm Minh Kiều không thể nhịn được nữa liền quát cô ta: “Cô thích quấn lấy bạn trai của người khác như vậy, tại sao cô không bên cạnh anh ta luôn đi”
"Chị Minh Kiều, tôi không có.." Tân Giai Linh rất nhanh liền rơi nước mắt.
Giang Quý Dương không chịu được cảnh này, một tay kéo cô ta về phía sau, bực bội nói:
“Lâm Minh Kiều, em bị bệnh rồi. Cô ấy không hề động tới em, em có thể đừng vì bạn em nói dăm ba câu vớ vẩn mà tự làm mình rớt não như vậy”.
“Đúng vậy, tôi không có đầu óc, tôi chính là không có đầu óc mới có thể thích được anh.”
Lâm Minh Kiều nói xong liền kéo Khương Tuyết Nhu đi lên trên lầu. Phía sau, Tân Giai Linh dậm chân thúc giục: “Anh Quý Dương, anh mau đuổi theo đi, chị Minh Kiều nổi giận rồi”. "Sao em còn nói như vậy được. Không phải vừa rồi em cũng nghe rõ cô ấy đã nói như thế nào sao?”
“Em đương nhiên nghe được. Chị ấy chẳng qua có thiếu tỉnh táo, không phân biệt được ai thực sự tốt với mình”
“Điều đó cũng không thể trách cô ấy được”
""
Giọng nói ngắt quãng vang lên từ phía sau.
- ----------------------