Chương 811: Lưu dân nhập thành sớ ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Cách đó hơn nghìn dặm, Vân Diệp cũng đang đau đầu vì chuyện này, Lưu Phương truyền tin tới chứng minh, trên đời này đúng là có một đám đần độn cuồng ngạo coi bản thân là thần, thật không may, y cũng bị tính vào đó, Vân Diệp tự biết mình có phải thần tiên hay không, còn đám ngươi kia có phải là thần tiên hay không, y cũng biết rất rõ, có thần tiên nào bị giây thừng cắt đứt ngón tay, rồi bị thuốc mê gây ảo giác ăn mất ngón tay của mình?

Thần quái của Trung Quốc cứ mỗi triều đại lại có bổ xung mới, cuối cùng thành một hệ thống thần tiên khổng lồ, trước kia Vân Diệp cho rằng đó là tín ngưỡng mộc mạc nhất mà người dân sinh ra từ cuộc sống thường ngày, giờ xem ra không hoàn toàn là thế, kẻ nào tự đại tới mức coi mình là thần tiên?

Lắc đầu xua đi tâm tư hỗn loạn, tiếp tục cùng Lý Thừa Càn thị sát công trường, tòa thành này có thể xưng là kết tinh của tất cả thành tựu mấy năm qua.

Học sinh chuyên nghành xây dựng của thư viện Ngọc Sơn là do Công Thâu gia dạy ra, chạy nhảy khắp nơi trên công trường như châu chấu, bọn họ lắm lên mười mấy cần cẩu chạy trên đường ray, tuy mỗi cái cần mấy chục con ngựa kéo, nhưng hiệu suất công việc chưa từng có, tảng đá lớn vận chuyện thoáng cái đã xong, những cánh tay cần cầu xuất hiện khắp công trường, tôn chỉ là bớt dùng gỗ, tăng cường dùng gạch đá.

Vì sao tháp Đại Nhạn nghìn năm sau vẫn hoàn chỉnh? Vì nó làm bằng gạch, còn bất kể công trình bằng gỗ dù hùng vĩ đến mấy cũng không tránh khỏi vận mệnh sụp đổ.

Cung A Phòng chiếm diện tích hơn ba trăm dặm cũng bị người Sở cho một ngọn đuốc thiếu rụi, cung Kiến Chương thời Tiền Hán cũng bị hủy trong chiến hóa, dù ít kiến trúc còn được bảo tồn cũng không thoát khỏi miệng mối mọt.

Trong khi đó kiến trúc lịch sử của phương tây còn lại thì vô vàn, các loại điện thờ làm bằng đá, các loại thành bảo, có cái từ tận thời thời trung cổ, chẳng có nguyên nhân gì cả, vì chúng làm bằng đá.

Tòa thành chưa có tên này Vân Diệp không định để nó bị mấy thứ như máy ném đá, hỏa hoạn, hay động đất phá hủy. Y ra sức để lại dấu ấn của mình trên sử sách, đó là điều Vân Diệp muốn làm nhất, y không trở về được nữa rồi, mong đời sau biết tên mình, tránh mai này thành cô hồn dã quỷ không ai biết tới, vất vưởng khắp nơi.

Xi măng cốt thép phải dùng, thứ này tuy không vững chắc bằng đá tảng, nhưng hơn cái là giảm thiểu được lượng lớn sức lao động. Đục đá không phải việc dễ dàng, đầu tiên là dùng đục, đục ra từng cái lỗ, sau đó đổ dầu hỏa vào đốt, đợi dầu cháy hết thì hất nước lên, đá sẽ nứt dọc theo những cái lỗ, biến thành tảng đá nhỏ hơn, rồi thợ đá mới đục đi từng miếng đá nhô ra, thành đá tảng.

Cả công trường đang dùng chiến thuật biển người, thời này muốn xây dựng một công trình lớn thì chẳng còn cách nào khác, gỗ vẫn là vật liệu không thể thiếu. Vân Diệp có kế hoạch chặt rừng bên cạnh, nhưng gỗ dùng được ở đó rất ít, đại bộ phận là thứ vô tác dụng.

- Diệp Tử, trong ( A Phong cung phú) của sư phụ ngươi nói rất hay, Thục Sơn trọc, A Phòng xuất, ngươi định để lại cho Nhạc Châu một ngọn núi trọc sao? Lý Thừa Càn chỉ ngọn núi gần công trường hỏi:

*** Đồn là Tần đại ca chặt trụi cây ở núi Thục để xây cung A Phòng.

- Không có đâu, ta tuyệt đối sẽ không giống người Tề xưa vì một tòa thành Lâm Truy là biến ngọn núi thành núi trọc, mà ta muốn xóa bỏ cả ngọn núi này, trước kia chọn xây thành ở đây vì có ngọn núi này, đỉnh núi là đá vôi, thích hợp làm xi măng, phần giữa là đá hoa cương cứng rắn, đem đi xây phòng, phần chân núi thì để lại cho quân đội, họ thích cắm trại trên cao, sướng thế còn gì, toàn thành đều dưới sự giám thị của họ.

Lý Thừa Càn trừng mắt: - Còn lập trại ra sao thì không liên quan tới ngươi phải không? Phía dưới là đá cứng, ngươi không làm gì nổi, sao để quân đội đi làm, đến khi đó quan quân bị phái tới đây cắm trại sẽ tức hộc máu.

- Quân đội mà chút khổ cực cũng không chịu nổi thì đánh trận thế nào, một đội quân mà không có chút cống hiến nào cho một tòa thành, sao ngươi có thể hi vọng họ rơi đầu, chảy máu vì nó? Chỉ thứ nỗ lực có được mới biết trân trọng, còn cái khác, ta mặc kệ.

Lý Thừa Càn và Vân Diệp từ trên núi đi xuống, rất hài lòng với tiến độ của dân phu, nền thành đang được nện, cứ bốn tráng hán một tổ, dùng thừng khiêng chùy hô hào n ện đất, chỉ thấy vô số chùy kéo lên nện xuống, bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có luồng sức mạnh sinh ra trong lòng.

- Quốc gia tiêu tiền cho bách tính, bọn họ mang lại tài nguyên cho quốc gia, tân thành một khi xây xong, sẽ đưa phương thức sinh hoạt ở Trường An tới đây, thay thể hủ tục lâu đời, nâng lên tầng cao mới.

- Ngươi không định giao tòa thành này cho Nhạc Châu? Lý Thừa Càn dừng bước hỏi:

- Căn nhà vài trăm qua, ngươi thấy dân bản xứ Nhạc Châu mua nổi không?

- Vì sao ngươi bán đắt thế? Ta đã tính rồi, thêm cả chi phí vào một căn nhà bình thường không quá năm mươi quan, tức là năm mươi ngân tệ.

- Ngươi tính kiểu gì thế? Ta vay bao nhiêu tiền, không tính lãi suất à, ta đường đường một hầu gia bị ném vào chốn khỉ ho cò gáy ba năm, không phải trả tiền công à? Thư viện đầu tư vào đây bao nhiêu nhân lực và trí tuệ, không được xu nào à? Nếu ở Trường An ta còn nâng giá lên gấp đôi nữa cơ...

Khu lạc hậu cần không phải chỉ là tiền tài mà còn cần tác động mạnh vào tư tưởng, tư duy cố hữu bao năm làm tư tưởng bọn họ bị giam cầm vào mảnh đất này, người Đại Đường không có mảnh đất của mình thì không sống nổi, đó không phải do Vân Diệp cố ý thổi phồng, mà sự thực là thế, họ sống ở đây, chết ở đây, có khi cả đời không bước chân ra khỏi thôn là chuyện bình thường.

Nói thế là còn nhiều đấy, lão bà bà cả đời không rời khỏi mảnh vườn nhà mình, chưa bao giờ ăn cá, giờ chuyển tới bên hồ, ngày ngày ăn cá, làm bà bà sắp điên rồi, không hiểu làm sao thịt lại nhiều gai như thế, ăn một bữa cơm, hóc tới tám lần, thế này sao sống nổi, chỉ biết ăn cơm không, rưới ít nước canh, nhìn người khác ăn cá, nước mắt chan chứa.

Hi vọng những người đó tới tân thành mua nhà à? Lão bà bà sẽ nuôi nhà ở sân sau, nuôi gà ở sân trước, nếu có con trâu nữa là cuộc sống mỹ mãn rồi. Đến khi đó để trẻ con trần truồng chạy khắp đường, chó giao phối lung tung khắp nơi, khua gậy một cái là gà bay chó chạy à? Đấy là một tòa thành à? Tòa thành như thế xây làm cái mẹ gì?

Lý Thừa Càn bị Vân Diệp chất vấn một loạt làm vã mồ hôi, con dân mình ra sao hắn rõ lắm, điều Vân Diệp nói rất có khả năng thành hiện thực, yếu ớt nói: - Ngươi không thể làm mỗi tòa thành sạch sẽ như thư viện, ngươi thích sạch, nhưng sinh hoạt nông gia không thể không dính bùn đất.

- Nếu như là một thành phố nhỏ, ta đương nhiên không cầu kỳ, trẻ trần truồng cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, nhưng tân thành phải dùng vào việc lớn, nó còn có công năng giáo hóa, một tà thành sạch sẽ, có trật tự, ai cũng muốn tới ở. Tiết Vạn Triệt giao tiền tư cho ta, hi vọng ta an bài sản nghiệp cho mẹ con nha hoàn trước kia của hắn, lợi nhuận ta cũng tính rồi, người như thế ở Trường An nhiều lắm.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]