Chương 812: Lưu dân nhập thành sớ ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
- Người ở thành phố lớn luôn kiêu ngạo, chỉ cần dẫn dắt sự kiêu ngạo này, để nó thành làn sóng, sẽ mau chóng thay đổi thói quen này rất nhiều, ngươi thấy người bụng to kia không? Biết vì sao không hả? Bụng hắn toàn giun, người khác không dám tới gần, nói là hắn trúng cổ độc. Đúng thế, chính là loại sâu nhỏ chui vào bụng, tên là sâu hút máu, nguyên nhân nhiễm bệnh chẳng phải ai hại hắn, mà là tự hắn uống nướng không sạch sẽ, đi chân đất đứng trong nước bẩn mới bị bệnh, bệnh này rất rất khó chữa. Không để Lý Thừa Càn ngắt lời, Vân Diệp thao thao bất tuyệt: - Hiện Quan Đình Lung đang không ngừng giảng giải bách tính thay đổi thói quen sinh hoạt, kết quả không tốt, một cách rõ ràng được chứng minh là tốt, vậy mà không thực hiện được.

- Thực lực của một tòa thành là vị trí địa lý, hoàn cảnh xung quanh và năng lực quân đội phòng vệ, còn có một loại thực lực ẩn hình cũng rất quan trọng, hiện giờ triều đình chưa ai chú ý, ví dụ chính vụ có minh bạch hay không, tiến trình giáo hóa ra sao, đều là thực lực của thành thị.

- Có câu nói là người ở hiệu cá lâu ngày, không thấy mùi tanh của nó, người ở phòng lan lâu năm, không nhận ra hương thơn của lan. Người Trường An ở phòng lan lâu năm, đột nhiên vào cái hiệu cá này, nếu bọn họ không lập tức trốn xa ba nghìn dặm thì ngươi tới hỏi ta.

Lý Thừa Càn tức thì mặt sầm xuống, đùng đùng nổi giận nỏi: - Đều là bách tính vất vả kiếm cái ăn, ai có thời gian giống ngươi, mỗi ngày thay y phục hai lần, tắm một lần, ăn bữa cơm rửa tay tám lượt, đi nhà vệ sinh một chuyến chỉ muốn chặt tay. Không cho ngươi xem thường bách tính, họ đều là người tốt, ngươi là thứ sử, đây là chuyện bổn phận của ngươi, một đám đại tài chủ bất lương đã chia nhau hết Trường An, giờ lại muốn chia nhau tân thành, không được, dân vốn ở đây phải vào thành, làm bẩn thành ngươi dọn, bị bệnh thì ngươi chữa, trẻ con trần truồng thì ngươi phải kiếm quần áo cho chúng.

- Ngươi là thứ sử Nhạc Châu, ngươi phải làm gì? Không phải là tìm chỗ phát tài cho đám tài chủ, mà là khiến mọi người có cơm ăn, cái mặc. Thu lại toan tính ích kỷ của ngươi đi, nói một đống lý lẽ chẳng qua chỉ vì kiếm tiền, ngươi không thấy những người này sống thế nào à? Ngươi kiếm tiền tới phát điên rồi, không còn biết tới lương tâm nữa sao?

Đây là lần đầu tiên Lý Thừa Càn nổi giận với Vân Diệp, hắn thực sự phẫn nộ, người run rẩy, tựa hồ cố gắng kiềm chế, nếu trước mắt không phải là Vân Diệp, chắc y đã bùng nổ như Hỏa Diệm Sơn rồi.

Vân Diệp chắp tay, coi như xin lỗi, nhưng miệng vẫn nói: - Ngươi lo cho bách tính, chứng tỏ ngươi là người kế thừa đế quốc hợp cách, nhưng Thừa Càn à, chuyện không phát triển theo ảo tưởng của ngươi đâu, tư bản từ ngày đầu tiên nó sinh ra là đã uống máu người, trước kia ta đã cảnh báo các ngươi, các ngươi đều bị lợi ích to lớn bịt mặt, đều không bận tâm, hò hét vơ vét tiền thiên hạ. Sao, giờ không muốn nhận trái đắng à?

- Cho dù ta bán đất với giá thấp, để dân bản xứ vào ở, đám tài chủ Trường An vẫn mua lấy nhà của họ với giá cao, khi ấy ở trong tân thành vẫn là phú hộ, dân bản xứ sau khi kiếm món tiền lớn, vui vẻ ra ngoài thành ở, sản xuất lương thực, trồng rau, nuôi lợn cho đám phú hộ dùng, còn chúng ta tổn thất rất nhiều tiền tài mà không thay đổi được hiện thực, Thừa Càn, thực sự ngươi muốn làm thế à?

Lý Thừa Càn loạng chạng, dựa vào cây thở rất lâu mới nói: - Triều đình sai rồi, vậy để triều đình gánh hậu quả, cứ làm thế đi, hạ giá nhà đất bán cho họ, về phần bọn họ bán đi thế nào, là phần của họ, số tiền đó do bọn họ đáng được hưởng, chuyện này ta làm c hủ, có sai do ta chịu.

- Diệp Tử, ngươi là người lương thiện, ta biết ngươi phẫn nộ vì những người này trước kia đẩy giá đất lên dồn ngươi vào hiểm cảnh, Diệp Tử, đừng hận bọn họ, bách tính ngu muội, cho nên mới cần chúng ta dẫn dắt, kỳ thực bọn họ sai là do chúng ta tạo thành, đừng đẩy trách nhiệm lên người họ.

- Diệp Tử, đừng hận bọn họ nhé, bọn họ không tiếp xúc với thế giới, lần trước ngươi báo thù, gần như khiến bách tính Nhạc Châu rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi, đáng thương bọn họ tới nay vẫn chưa biết do ngươi giật dây, còn cảm kích ngươi. Bản lĩnh úp tay làm mây, ngửa tay làm mưa trên triều đừng dùng lên người bọn họ, kiến thức của dân quê không chịu nổi dày vò như thế.

Nói xong đẩy thị vệ muốn đỡ mình ra, một mình đi nhanh tới bên hồ, phanh áo, lồng ngực trắng trẻo đón gió phập phồng liên hồi, đám thị vệ đông cung hai mắt đỏ hoe, hung tợn nhìn Vân Diệp nhởn nhơ ăn đậu phộng.

Vân Diệp không đi, cứ đứng bên hồ nhìn Lý Thừa Càn gượng cười chào hỏi dân phu, nhìn thấy hắn gánh hộ sọt trúc cho một nông phụ, nhìn hắn bi thương xoa đầu đứa bé cởi truồng.

Khuất Nguyên bi phẫn chất vấn trời, Tổ Địch bi phẫn nên gà gáy dậy tập võ, Nhiễm Mẫn bi phẫn nên có ( sát hồ lệnh), còn nay Lý Thừa Càn bi phẫn chỉ biết thương tâm.

Đợi Lý Thừa Càn đi vòng quanh hồ giải tỏa, Vân Diệp lấy ra một bản tấu trong lòng: - Ký tên đi, ta đã ký rồi, lần này sẽ tổn thất hai mươi chín vạn ngân tệ, bách tính Nhạc Châu coi như phát tài rồi, chỉ hai ta là xui xẻo, ngươi bị công kích quá nhiều sẽ không hay, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đền bù tổn thất. Mẹ kiếp, làm việc tốt là gặp xui xẻo, ta biết trước mà, nên ta luôn muốn làm gian thần.

Lý Thừa Càn nghi hoặc mở tấu ra, chỉ thấy bên trên ghi rõ ràng ( Lưu dân nhập thành sớ), vội mở ra nhìn, mắt tức thì ướt nhòe, chỉ thấy trên tấu viết:

" Thần Vân Diệp khấu đầu, hiện tân thành đang xây dựng, thần ngoài ngàn dặm nghe nói kẻ giàu có ở Trường An thèm khát nơi này, thần thấy không ổn.

Đem tân thành cho phú hộ, tuy có lợi bạch kim, nhưng mất lòng thiên hạ, người dân tuy ngu muội, nhưng cũng là thần dân của hoàng đế, nay lừa Nhạc Châu, mai có thể lừa Giang Nam, sau này lừa thiên hạ, chưa bao giờ nghe thiên hạ dựa vào lừa gạt mà có thể lâu dài.

Từ xưa tới nay, con người gặp nhiều tai họa, vì thế thánh nhân xuất hiện, dạy bọn họ biết nương tựa vào nhau, cùng nhau sinh nở duy trì nòi giống, làm quân vương của bọn họ, dẫn bọn họ diệt độc trùng, mãnh thú, chim lạ, khiến bọn họ định cư ở Trung Nguyên, dạy bọn họ làm y phục chống lạnh, đói thì biết làm ruộng, ở trên cây dễ bị thương, ngủ dưới đất dễ sinh bệnh, liền dạy bọn họ làm sao xây nhà, dạy bọn họ làm thủ công, để đồ dùng đầy đủ, dạy bọn họ kinh thương, để bọn họ trao đổi vật phẩm với nhau, dạy bọn họ tìm thuốc thang, để bọn họ không phải chết sớm.

Lý Thừa Càn chỉ xem một đoạn đã cho tấu vào trong lòng, đuổi theo Vân Diệp đã đi xa, chỉ muốn nói một câu xin lỗi.

- Chức trách của thánh nhân là chức trách của quan phủ hiện nay, giáo hóa trăm dân là điều phải làm, quốc thổ bao la, không thể đâu đâu cũng phồn hoa như Trường An, một khi người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo, e rằng thiên hạ có cái lo lật đổ. Vì thế thần lớn gan tấu lên, xin triều đình ít nhất chia một nửa tân thành cho người dân bản xứ, một nửa đem bán, như thế dẹp được oán hận của bách tính...

Giọng của Phòng Huyền Linh vang vang ở cung Vạn Dân, tấu chương của Vân Diệp đem ra công khai, cả tòa cung điện im phăng phắc, Lý Nhị mỉm cười, tựa hồ không phải ông ta tổn thất, nụ cười đó biểu thị ông ta vô cùng hài lòng.

Vân Diệp đã bắt đầu nghiêm túc làm việc rồi, tất nhiên không thể làm y thất vọng, dâng một bản tấu có tầm nhìn, có trách nhiệm như thế, tất nhiên phải tuyên dương, biến hóa này của Vân Diệp làm Lý Nhị vui mừng từ tận đáy lòng, mặc dù bản tấu này muốn ông ta đừng vơ vét quá độ của bách tính, giảm thiểu thu nhập của triều đình, nhưng ông ta vẫn công khai ủng hộ, lúc này hẳn không kẻ nào nhảy ra quấy rối?

*** HÊT!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]