Năm 93, nghiệp vụ đài phát thanh trong nước bắt đầu cởi mở đối với lĩnh vực dân doanh, từ năm 93 đến năm 98, là thời đại hoàng kim của đài phát thanh.
Đến thế kỷ mới, bởi vì người sử dụng quá ít, đài phát thanh nhanh chóng biến mất, nhanh chóng rời khỏi bầu trời bao la trong lịch sử, trở thành một bộ phận của lịch sử, chỉ có tại một ít khách hàng đặc thù, ví dụ như dân hoài cổ cùng một ít công ty đặc thù vẫn tồn tại.
Nhưng hiện tại tiến vào thị trường đài phát thanh, không gian lợi nhuận vẫn còn rất lớn, cạnh tranh cũng cực kỳ kịch liệt, tại thời kì cường thịnh, một ít thành thị cấp phó tỉnh như thành phố Tử Kim, có đến bốn mươi năm mươi đài phát thanh.
Ngoài ra, năm chín tám còn là bước ngoặt nhanh chóng chuyển từ thịnh sang suy của máy nhắn tin, điện thoại giá rẻ xuất hiện đã trùng kích đại bộ phận người sử dụng máy nhắn tin, nokia xuất hiện, lại càng triệt để bóp chết tiền cảnh yếu ớt của máy nhắn tin.
Dương Tử Hiên vẫn ghi nhớ, vào năm chín tám, thành thị cấp phó tỉnh tựa như thành phố Tử Kim, người sử dụng máy nhắn tin đều ở ngoài một trăm vạn.
Đầu tư vào một đài phát thanh phải tốn mấy trăm vạn đồng, tựa như đài phát thanh lớn nhất lúc ấy là Quốc Thái Tim Hành, tại thời điểm năm 99, tiền thu vào lên đến 90 triệu, lợi nhuận cao tới 20 triệu, bởi vậy mà từ năm 93 đến năm 99, nghiệp vụ phát thanh trong nước tăng trưởng vô cùng nhanh, thị trường to lớn, cũng tương đối mạnh mẽ, đầu tư một cái đài phát thanh, lôi kéo một đám nhân viên hoạt động, liền đợi tiền đến.
Năm 93, nghiệp vụ đài phát thanh bắt đầu cởi mở đối với dân doanh, đến năm 94, đài phát thanh bắt đầu xuất hiện như nấm sau cơn mưa, người sử dụng cũng tăng lên gấp bội.
Khác với những thương nhân cung cấp dịch vụ nội dung tin nhắn điện thoại đời sau kia, chỉ cần đầu tư hơn mười vạn là có thể nhanh chóng thu tiền vốn về.
Đài phát thanh phải đầu tư máy móc rất lớn, đầu tư ban đầu ít nhất cũng phải ba bốn mươi vạn đồng, máy móc hiếm có thậm chí đến bốn năm trăm vạn đồng, hơn nữa, từng đài phát thanh đều là tự xây tự chiến, rất nhiều đài phát thanh đều vừa vận hành, kiếm được tiền lại đầu tư mua thiết bị.
Nhưng các đài phát thanh giống nhau, hàng năm thu vào mấy trăm vạn đến mấy ngàn vạn.
Dương Tử Hiên đã có ý định kiếm một số tiền từ thị trường máy nhắn tin, đương nhiên sẽ không bỏ qua cái miếng bánh ngọt lớn này rồi.
Bởi vì có thể dự đoán được tiền cảnh thị trường máy nhắn tin, Dương Tử Hiên có ý định trong khoảng thời gian này sẽ để cho Trương Bích Tiêu điều một bộ phận nhân viên kỹ thuật cùng đưa từ bên trong điện tử Dương Ban Mai Xích ra, chuẩn bị khảo sát thị trường thiết bị đài phát thanh.
Lập kế hoạch lập đài phát thanh dân doanh thứ nhất trong tỉnh, hơn nữa còn nương theo điện tử Dương Ban Mai Xích, mở thị trường tại Hoa Đông, cả thị trường đài phát thanh đều được mở ra, những thứ này đều là cỗ máy in tiền.
Tài chính máy nhắn tin hút lại rất nhanh, đài phát thanh tương đối chậm, chỉ là, Dương Tử Hiên không có ý định buông tha cho hai cỗ máy in tiền mặt này.
Trung tuần tháng bảy, ban đêm là bầu trời bao la, ngàn dặm không mây, trăng trẻo ở trên bầu trời, gió thổi tới trước mặt mang theo hơi lạnh.
Xe taxi đi qua bên cạnh đại học La Phù khu Kiến Giang, Dương Tử Hiên thăm dò nhìn nhìn chỗ đại học cực kỳ nổi tiếng trong nước này.
Tại niên đại tám mươi, bởi vì dẫn đầu tất cả trường cao đẳng đại học trong cả nước, hoàn thành chế đố học phần, chuyển sang chuyên nghiệp, tự do tuyển khóa, một phát trở thành đại học rất nhiều học sinh chạy theo như vịt.
Nghiên cứu sinh La Phù tỉnh khai giảng tại trung tuần tháng tám, so với thời gian khai giảng của không ít trường cao đẳng đại học thì sớm hơn không ít, cách bây giờ còn có một tháng.
Trong khoảng thời gian này, công việc một mực vội vàng, Dương Tử Hiên vẫn chưa có thời gian tự mình đi đến nhà bái phỏng thầy giáo do Hồ Khải giới thiệt, tháng này phải đi xem một chút, dù sao thì vẫn phải lấy danh nghĩa là nghiên cứu sinh của người ta.
Tuy chính sách quốc nội ở khoản bằng cấp tại đầu năm nay vẫn tương đối bình thường, nhưng kiếp trước Dương Tử Hiên học nghiên cứu sinh là ở học viện Worton, học viện V.I.P nhất toàn cầu, chương trình học nghiên cứu sinh trong nước đối với hắn mà nói, đương nhiên không có độ khó gì quá lớn, hắn phải cần chỉ là một văn bằng mà thôi.
Quan viên thành tích cao, hình tượng học giả ở bên trong hơn mười năm sau này, sẽ càng ngày càng được ưu ái.
Phòng tổ chức cũng có ý cải thiện kết cấu tri thức đội ngũ cán bộ, bởi vì nguyên nhân lịch sử, đám quan viên xuất thân công nông binh kia chậm rãi về hưu, rời khỏi sân khấu lịch sử.
...
Trong phòng tràn đầy tiếng vang bạch chạc, thân thể phì lủ đang chà đạp trên ở trên một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, trên cửa viết "khách sạn Giang Đông".
Vận động xong, đôi nam nữ mới ôm ấp nhau ngồi ở đầu giường, đàn ông là xưởng trưởng công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy Khô Lộc Văn, cô gái túm lấy thuốc, mặt đầy hưởng thụ nói: "Khô xưởng trưởng, anh nói họ Dương này sẽ nhập hội sao? Em đứng xa xa nhìn hắn một cái, thật đúng là trẻ tuổi, tuổi còn trẻ đã tay nắm quyền hành, chỉ sợ vẫn có chút tài năng!"
Khô Lộc Văn hắc hắc cười lạnh một tiếng, nói: "Có thể làm được vị trí phó sở trưởng sở giám sát này, còn trông coi Ban Kỷ Luật Thanh tra, hai nơi đảng chính quan trọng, thật sự mà nói, tôi đi với hắn, so với tôi đi cùng lãnh đạo trung ương còn sợ hơn!”
“Lãnh đạo trung ương không biết chấp nhặt với chúng ta, những nhân vật nhỏ này, nhưng hắn nói một câu, muốn điều tra chúng ta, tiếp theo là sẽ hái được mũ cánh chuồn trên đầu chúng ta, cho dù không lấy xuống, cũng làm cho chúng ta sợ tới mức cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, ai cũng không muốn bị hắn nhìn chằm chằm đâu!"
Cô gái hiển nhiên vẫn đánh giá thấp sức nặng của Dương Tử Hiên, giật mình nói: "Hắn đáng sợ như vậy sao?"
Khô Lộc Văn thở dài, nói: "Nếu như không đáng sợ, tôi gì coi hắn trở thành tổ tông để thờ phụng? Nếu như có thể, hắn bảo tôi làm một con chó của hắn cũng được, chỉ cần có một tầng quan hệ thân mật như vậy, hắn liền cũng không còn cố kỵ chúng ta!"
“Em không thấy tin tức hôm nay à, hôm nay tổ chức hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố An Thuyền Đường Đại Minh bị dời đến cơ quan tư pháp, ngồi chồm hổm tám năm mười năm là chuyện tất nhiên!”
“Bí thư thị ủy, nhân vật chư hầu hiển hách một phương! Hơn nữa Đường Đại Minh còn là con rể của lão Bí thư Tỉnh ủy, Trang lão bất tử, một nhân vật bối cảnh và địa vị đều cường hãn như vậy, nói sụp đổ là gục luôn rồi!”
“Chính là họ Dương này chủ đạo điều tra đối với Đường Đại Minh, nhấc lên một hồi bão lốc ở cả thành phố An Thuyền, bí thư chính pháp ủy và một nhóm quan lớn đều bị cuốn vào..."
Lúc nói chuyện, thân thể Khô Lộc Văn cũng không nhịn được mà có chút run rẩy, hắn cũng là cán bộ cấp phó sở, nhưng càng ở vị trí cao, hắn lại càng sợ hãi cuộc sống khi hắn mất đi vị trí xưởng trưởng, thân thể mấy năm này bị rượu sắc lấy hết cũng run rẩy.
Hắn đúng là đã nghiên cứu về Dương Tử Hiên không ít lần, nhất là các yêu thích ham mê của Dương Tử Hiên.
……..
Tôn Xán đến ngày hôm sau mới từ trong nhà cha mẹ trở về, dẫn theo đứa con, hắn từ chỗ Khô Lộc Văn nhận được tin tức, tối hôm qua Dương Tử Hiên quả thật đã bị bà vợ mình Trần Linh đưa về đến nhà, đây là một tin tức tốt đối với hắn.
Giọng nói của Khô Lộc Văn bên trong điện thoại rất thân thiết, giống như là một lão giả lớn tuổi đang nói với con cháu, thậm chí còn nhấc lên chuyện hiện tại tuổi tác xử trưởng xử tài vụ lão Lý đã cao, trong khoảng thời gian này sắp về hưu rồi, ám chỉ Tôn Xán có thể thay thế, cái này lại làm cho Tôn Xán từ sáng sớm đã không nhịn được, miệng huýt sáo đi trên hành lang, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác nhìn thấy ánh sáng trong đường hầm.