"Khô xưởng trưởng, ngài cứ yên 100% cái tâm đi, nếu như Dương sở thật đúng là để mắt đến bà vợ trong nhà tôi kia, tôi là tuyệt đối sẽ hỗ trợ làm công tác tư tưởng để Trần Linh..." Tôn Xán vội vàng tỏ vẻ trung tâm.
"Được, tư tưởng giác ngộ của cậu rất cao, thời điểm cần hi sinh một chút lợi ích vẫn có thể hi sinh, lúc này mới giống như một người chuyên làm đại sự!"
Khô Lộc Văn cười nói: "Dương sở trưởng này, cậu phải dặn dò Trần Linh, nhất định phải nắm thật chặt, tình huống Xuân Huy công ty chúng ta thế nào, trong lòng cậu cũng có tính toán, Dương sở trưởng là phó sở trưởng sở giám sát, chủ quản toàn bộ vấn đề đơn vị sự nghiệp cơ quan chính phủ tỉnh cùng với nhân sự xí nghiệp quốc hữu.”
“Đây là chuyện rất có lợi đối với nàng, hầu hạ Dương sở trưởng tốt rồi, nói không chừng nàng cũng có thể bay lên đầu cành, biến phượng hoàng đấy, điều nàng từ một cô giáo tiểu học vào cơ quan trực thuộc tỉnh, đây chính là đơn vị thực quyền... Đến lúc đó, vợ chồng các cậu sẽ là ao ước của những người bên ngoài..."
Lời Khô Lộc Văn nói có chút thấm thía, cũng không quên tấm tắc có hâm mộ một phen.
Trong lòng Tôn Xán thầm vui vẻ, không nghĩ tới mình lại có thể đổi lấy một cái kết quả như vậy, nội tâm nhiều ngày hậm hực cũng trở thành sau cơn mưa trời lại sáng.
Cúp điện thoại xuống, về sau, hắn hít sâu một hơi, đây là thời điểm nên trở về trấn an bà vợ một tý, lúc này có thể nàng đang bị thương tâm.
Hắn cũng là người ba mươi tuổi, đã sớm không có sự cuồng nhiệt đối với các cô gái thời điểm tuổi hai mươi, càng ngày càng si mê đối với quyền lực và địa vị, tiền tài.
Quan hệ tình ái giữa hắn và Trần Linh đã trở nên rất ít, rất ít, vài năm này có lẽ đã tuyệt tích rồi, coi như là nằm ở cùng trên một cái giường, đều là đưa lưng về phía nhau, đều tự đắp chăn mền của riêng mình, không chung đụng.
Tôn Xán không muốn đứa con nhìn thấy tình hình như vậy, đưa đứa con đi đến trường, về sau, còn giúp Trần Linh đưa giấy xin nghỉ phép đến trường học, sau đó mới rón ra rón rén trở lại trong nhà của mình.
Vặn mở cửa ra, liền chứng kiến ánh mắt Trần Linh có chút ngây ngốc ngồi ở phía trước cửa sổ, mặt không biểu tình, giống như là vừa trải qua một hồi bệnh nặng, một trạng thái thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, Tôn Xán lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ sức chiến đấu của thanh niên kia mạnh như vậy?
Trên mặt đất còn lưu lại một vài cái quần áo của Trần Linh, quần áo trên người Trần Linh cũng không ngay ngắn, đều là tùy tiện mặc lên, thậm chí có thể chứng kiến hai cái bánh bao trắng nõn, lõa lồ trong không khí...
"Tiểu Linh, ăn điểm tâm chưa, anh mua cho em bánh bao hấp em thích ăn nhất này."
Tôn Xán cười một cách nịnh nọt rồi nói, giơ bánh bao hấp trong tay lên, nói: "Đi thay quần áo trước đã?"
Sắc mặt Trần Linh ngây ngốc, đầu cũng không thèm ngẩng lên liếc nhìn Tôn Xán, người đàn ông trước kia chính mình rất yêu, tại thời khắc này lại dung tục và chán ghét như vậy, làm cho người ta vô cùng phản cảm.
...
Thần sắc Dương Tử Hiên có chút phức tạp, đứng ở phía trước cửa sổ, chăm chú nhìn gợn sóng lăn tăn ngoài cửa sổ, một mảnh sức sống bừng bừng giữa hè, độ ẩm tương đối cao, dường như có thể chưng người thành thịt nướng.
Công nhân vệ sinh đang ra sức dọn dẹp con đường và các đồ rác rưởi trên bãi cỏ đại viện Tỉnh ủy và đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Kỳ thật những thứ bị bỏ đi cũng không nhiều, chỉ là một ít bụi đất mà thôi, dù sao cũng không có ai dám tùy tiện ném rác rưởi ra đại viện Tỉnh ủy và đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, lãnh đạo có can đảm cũng không đến mức có tố chất như vậy.
Mấy tiểu cán bộ cơ quan Tỉnh ủy nói chuyện cười đùa đi qua tòa nhà Ban Kỷ Luật Thanh tra, ánh mắt lại nghiêng một cái liếc nhìn vào bên trong.
Nếu như đại đạo Bắc Sơn là trọng tâm quyền lực toàn tỉnh, như vậy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã biến thành một cơ cấu thần bí mỗi người cán bộ đếu sợ hãi.
Không có người nào muốn dính quá nhiều quan hệ cùng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, nhưng lại không thể không coi trọng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cán bộ bình thường đến tặng lễ cũng sẽ không quên nơi này.
Tình huống đội ngũ cán bộ La Phù tỉnh không thể lạc quan, khẩu hiệu phản hủ xướng liêm từ từ trở nên vang dội, đây chính là thanh lợi kiếm một ít trong tay lãnh đạo để tẩy trừ phe phái đối lập, mà không phải cơ cấu giám sát, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy hơi lực bất tòng tâm.
Cơ hồ mỗi một giây phút, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đều có thể thu được lượng lớn tin tức tố cáo, thậm chí có cả một ít tin tức tố cáo về Dương Tử Hiên.
Phòng phân loại đều đặt những tin tức tố cáo này ở trên bàn Dương Tử Hiên, vài phong thư này đều là dạng thư nặc danh, nội dung tin tức tố cáo cũng cực kỳ hoang đường, Dương Tử Hiên hơi xem qua một chút, một lúc sau, liền trực tiếp ném vào trong thùng rác đặt bên cạnh.
Địa chấn quan trường thành phố An Thuyền vẫn còn tiếp tục, tục tục còn có hai nhân vật cấp bậc thường ủy thị ủy bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mời đi nói chuyện, kể cả trưởng thư ký thị ủy An Thuyền.
Tập thể thành phố An Thuyền lộ ra hiện tượng phức tạp làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, Đường Đại Minh trải ra quan hệ đồng minh chặt chẽ tại thành phố An Thuyền, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy bất an.
Nhưng lúc này, lực ảnh hưởng của Đường Đại Minh tại thành phố An Thuyền, theo hai thường ủy thị ủy đi lại gần gũi cùng với Đường Đại Minh bị Ban Kỷ Luật Thanh tra mang đi nói chuyện, đã tiến thêm một bước tan rã, vương quốc từng gắn tên Đường thị, đang tan tác rung chuyển.
Thành phố An Thuyền đang ở bên trong một thời kỳ quyền lực chân không.
Trạng thái quyền lực chân không, là cơ hội dễ dàng nhất để cho thế lực cường thế mới gia nhập, trong tỉnh, không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư thị ủy thành phố An Thuyền, người nào cũng biết thành phố An Thuyền vừa mới xảy ra động đất quan trường, cả thành phố An Thuyền, tầng lớp cao tầng đều bị thay đổi, mấy may mắn thường ủy thị ủy không bị tẩy trừ cũng bị kinh hãi, người nào cũng bảo trì im miệng không nói gì, không ai dám nói chuyện bừa bãi.
Vị trí bí thư thị ủy An Thuyền, đã trở thành một khối thịt béo ngậy để đám ruồi tranh giành.
Nếu như Dương Tử Hiên lớn tuổi hơn mấy tuổi, nếu như cấp bậc Dương Tử Hiên cao hơn một chút, thời gian công tác, kinh nghiệm lại phong phú hơn một chút, Dương Tử Hiên cũng sẽ không chút do dự đi tranh thủ vị trí này.
Tuy viện kiểm sát đã sớm tham gia, tòa án cũng phê về vụ án Đường Đại Minh, nhưng là dư chấn ở thành phố An Thuyền vẫn chưa xong, cái này có quan hệ đến thái độ của cao tầng Tỉnh ủy.
Không có Trương Luân ám chỉ và ủng hộ, Dương Tử Hiên cũng không có can đảm để cho Phan Bách Văn tiếp tục tìm thường ủy thị ủy An Thuyền đến nói chuyện, trong này rất có xu thế tiếp tục làm đổ thêm hai thường ủy thị ủy nữa.
Đối với việc tiếp tục xâm nhập điều tra thành phố An Thuyền, mở rộng chiến quả, Trương Luân khẳng định đã thương lượng với Chu Trì Khôn, dù sao cũng là việc quan trọng, Trương Luân không thể tự mình làm chủ.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm thở dài, đây chính là một cái tín hiệu hết sức rõ ràng, Chu Trì Khôn chuẩn bị thi triển quyền cước rồi.
Thành phố An Thuyền là thành phố nhân khẩu lớn nhất trong toàn tỉnh, hơn nữa còn là thành thị láng giềng gần với thành phố Tử Kim, thành phố cấp phó tỉnh, giao thông thuận tiện, là thông đạo quan trọng đi thông khu Tô Chiết.
Nhưng mọi việc lại hoãn chậm, không quyết đoán với bộ máy thành phố An Thuyền, giẫm chân tại chỗ, tất cả mọi việc, Chu Trì Khôn đã sớm nhìn vào trong mắt rồi, lần này đồng ý tiếp tục tẩy trừ bộ máy thành phố An Thuyền, là Chu Trì Khôn có ý định đưa lương tướng đến An Thuyền cai trị.
Cái lương tướng này, là La Trạch Minh hay Hứa Ấn Gia đây?
"Soạt soạt!" Tiếng gõ cửa đánh thức Dương Tử Hiên ra khỏi sự trầm tư, cửa bị đẩy ra, một cô gái gương mặt đầy cương nghị, đôi mắt cũng trầm tĩnh hữu thần tiến vào.
"Dương sở, ngài không có chuyện gì chứ?" Buổi sáng, Trần Tây Trữ ngồi ở trong cơ quan, nghe được Dương Tử Hiên từ sáng sớm đã bị Hoàng Văn Thanh gọi vào Tỉnh phủ, hung hăng phê bình một chầu, lập tức chạy tới đây.
Trần Tây Trữ coi như là một thành viên nữ đắc lực trong các thủ hạ của Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng cực kỳ coi trọng nàng.
"Không phải là vài câu phê bình thôi sao, tôi vẫn chịu đựng được!" Dường như Dương Tử Hiên không có cảm giác gì cả, người bình thường bị chủ tịch tỉnh phê bình ác như vậy, chỉ sợ trong nội tâm không thể tự nhiên được, nhưng Dương Tử Hiên đúng là không có cái giác ngộ này.
Buổi sáng vừa lên cơ quan, Dương Tử Hiên liền bị Hoàng Văn Thanh kêu tới, hỏi thăm hắn có nắm được bản án trực một trưởng phòng cơ quan thuộc tỉnh lừa gạt cấp dưới hay không.
Trước kia Dương Tử Hiên chưa nghe Sài Quá Long báo cáo, bởi vậy mà mờ mịt không biết.
Hoàng Văn Thanh thấy Dương Tử Hiên hỏi gì cũng không biết, lập tức liền nổi giận, vỗ bàn tại chỗ, phê bình Dương Tử Hiên vô năng, bổn phận công việc của mình cũng không biết rõ ràng.
Dương Tử Hiên một câu cũng không mở lời đánh trả, trận phê bình này tới quá đột ngột, hắn nhất định phải làm rõ ràng ý đồ trong khí thế hung hăng của Hoàng Văn Thanh.
Hắn tin tưởng Hoàng Văn Thanh nhất định là đã có dự mưu mới làm khó chính mình.
Mấy ngày nay Trần Chí Ôn một mực làm công tác Tỉnh ủy và chính phủ tỉnh, cố gắng nhúng tay vào việc thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, hơn nữa còn ước định với Hoàng Văn Thanh, sắp tới sẽ tổ chức hội nghị xử lý thường vụ chính phủ tỉnh, thảo luận vấn đề thay đổi chế độ xã hội.
Trần Chí Ôn vẫn lần đầu tiên đưa ra với Hoàng Văn Thanh, đề nghị để Dương Tử Hiên hắn kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh.
Đây là thẳng thắn khiêu chiến Hoàng Văn Thanh, trước kia Hoàng Văn Thanh còn bắt Dương Tử Hiên giao quyền giám thị xí nghiệp ra, ngay sau đó, Trần Chí Ôn liền đưa ra ý kiến để cho Dương Tử Hiên nhậm chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, thiếu chút nữa đã làm cho Hoàng Văn Thanh tức giận đến mức thổ huyết.
Lần này rốt cuộc cũng tìm được cớ phê bình Dương Tử Hiên, Hoàng Văn Thanh đương nhiên muốn hung hăng trút xuống một phen tức giận.
Đây cũng là lần phản kích mãnh liệt thứ nhất.
Cũng đã lần đầu tiên Hoàng Văn Thanh vạch mặt xuất thủ đối với hắn, một cán bộ cấp phó sở.
Trước kia Hoàng Văn Thanh còn tự trọng thân phận, không muốn lưu lại cho người khác hình tượng khi dễ tiểu bối, không độ lượng, nhưng lúc này Hoàng Văn Thanh cảm giác, nếu mình không chèn ép sự kiêu ngạo của Dương Tử Hiên, chỉ sợ đợi cho Dương Tử Hiên đầy đủ lông cánh, đánh vào vị trí mấu chốt phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh này, sẽ hình thành cản tay mãnh liệt đối với khát vọng chính trị của hắn.
"Trưởng phòng cục Công thương tỉnh Đồng Trĩ Khánh lừa gạt gian dâm cán bộ nữ cấp dưới, đã sớm huyên náo xôn xao tại các cơ quan trực thuộc tỉnh, nhưng từ lúc bản án bắt đầu, đã không thuộc về tôi quản, ngay cả án thế nào, tôi cũng không thấy, sở giám sát vượt qua hết chúng ta!" Trần Tây Trữ tức giận nói.
Dương Tử Hiên nhấp một ngụm trà, tự đốt một điếu thuốc, cười nói: "Sài Quá Long ở tại sở giám sát cũng không hướng tôi báo cáo qua chuyện này, bị Hoàng Văn Thanh hỏi, lúc ấy vẫn chưa hiểu ra sao, đây chính là có âm mưu!"
"Dương sở ám chỉ, Sài Quá Long đã trở thành phản đồ?"
Trần Tây Trữ nhíu mày nói: "Nhưng Sài Quá Long không giống như là loại người này, nếu như không phải có Dương sở ngài, hắn cũng không thể đi tới vi trí hôm nay, chỉ sợ vẫn còn phải ăn không ngồi chờ ở phòng một kiểm tra kỷ luật chúng tôi, so với tôi thì còn xa xa không bằng!"
Dương Tử Hiên lắc đầu nói: "Sài Quá Long thì tôi vẫn tin được, cho hắn một trăm cái lá gan, cũng không dám làm ra loại phản đồ này!"
"Bản án ban đầy sẽ được đưa đến phòng một kiểm tra kỷ luật trực thuộc tỉnh, giao cho cán bộ phân công quản lý, về sau sẽ chuyển giao đến sở giám sát!”
“Nhưng Sài Quá Long từ đầu tới đuôi đều không thấy bóng dáng bản án, điều này nói rõ có người ở sở giám sát trực tiếp vượt qua Sài Quá Long phụ giúp tôi xử lý án kiện hằng ngày, cầm bản án vào trong tay!" Dương Tử Hiên chậm rãi thở dài, trong lòng của hắn đã biết người là ai.
"Ai có thể quyền lực như vậy?" Giọng nói Trần Tây Trữ có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng.
Dương Tử Hiên mỉm cười nói: "Kỳ thật ai cũng biết rõ rồi, tại sở giám sát, ai có thể đủ để áp đảo phía trên tôi?"
"Thuộc Bình bí thư?" Trần Tây Trữ kinh ngạc hô lên.
Dương Tử Hiên trầm mặc một lúc mới gật gật đầu, nói: "Hắn mới đúng là sở giám sát sở trưởng chính quy, tôi chỉ là thường vụ phó sở trưởng mà thôi."
"Tuy tôi sớm đã biết, bí thư Thuộc Bình gần đây đi lại tương đối gần cùng với chủ tịch tỉnh, đã từng thấy qua Thuộc Bình bí thư cùng thư ký Hoàng chủ tịch tỉnh Trình Tư Vũ ngồi chung một chiếc xe, nói chuyện rất thân mật..."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Nhưng không nghĩ tới, nhanh như vậy hắn đã hạ thủ đối với tôi..."
Trần Tây Trữ có chút trầm mặc, cái này liên quan đến đấu tranh giữa cao tầng lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, nàng cũng không dám nói chuyện.
"Như vậy đi, Tây Trữ, chị phụ trách đi theo bản án lừa gạt gian dâm này một tý, tùy thời hướng tôi báo cáo, mặc dù có chút hương vị mất bò mới lo làm chuồng, nhưng so với không làm thì vẫn tốt hơn, miễn để cho chủ tịch tỉnh coi đây là cái cớ tiến hành phê bình đối với tôi." Dương Tử Hiên thở dài nói.
Thuộc Bình đâm hắn một đao ở sau lưng, đúng là giúp Hoàng Văn Thanh một cái ân lớn, Hoàng Văn Thanh có thể coi đây là cái cớ, gây trở ngại đến việc Dương Tử Hiên kiêm nhiệm thêm tỉnh chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách.
Dương Tử Hiên cũng không phải là thiện nhân gì, Thuộc Bình đã làm hại hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ làm lại.
Sau khi Trần Tây Trữ ra ngoài, Dương Tử Hiên liền lại để cho Hồ Khải tiếp tục đi tìm nguyên phó tổng kỹ sư công trình Đổng Kỳ của công ty Xuân Huy, đây là một pháp bảo để phá giải công ty Xuân Huy.
Sau đó, Dương Tử Hiên nhận được điện thoại của Cân Vân Sơn, liền đi ra ngoài hội hợp cùng Cân Vân Sơn.
Phòng tổ chức Tỉnh ủy đã đưa văn bản tài liệu đến Hồng Thủy huyện, trước kia Dương Tử Hiên đã thông báo trước với Cân Vân Sơn rồi, Cân Vân Sơn cực kỳ cảm kích đối với việc Dương Tử Hiên có thể vận hành hắn đến phòng công an tỉnh.
Dù sao, có kinh nghiệm nhậm chức ở sở trên tỉnh, có thể làm phong phú lý lịch cho hắn, có lợi ích rất lớn đối với con đường làm quan về sau của hắn.
"Chị dâu không đi theo à?" Dương Tử Hiên hung hăng đánh một quyền vào ngực Cân Vân Sơn, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cảm giác thân thiết.
Từ lúc đi vào cái thế giới này, lần đầu tiên Dương Tử Hiên thay đổi vận mệnh của mình, chính là kề vai chiến đấu cùng Cân Vân Sơn, đối với người lần đầu tiên kề vai chiến đấu với mình, trong lòng Dương Tử Hiên luôn chú ý nhiều hơn một phần.
Tuy tại Nam Hồ, Dương Tử Hiên không thiếu thủ hạ thân tín, nhưng cũng không thân thiết và hiểu rõ như Cân Vân Sơn.
Thời gian dài lịch lãm rèn luyện ở cương vị cục trưởng cục công an và bí thư chính pháp ủy, đã để cho Cân Vân Sơn thoát khỏi khí tức trẻ trung và yếu nhược của thư sinh năm đó, bắt đầu trở nên cương nghị hơn nhiều.
Thân hình cao vút, dáng đi lại cường tráng, đầu cắt tóc ngắn mà thẳng, trên mặt hơi ngăm đen, khí tức hung hãn lù lù, con mắt giống như chim ưng, vô cùng linh hoạt, dường như đang tìm kiếm mục tiêu đi săn.