"Đài phát thanh cởi mở cho dân doanh vẫn là việc mới lạ, hiện tại cao thấp cả nước vẫn còn đang thăm dò, cậu cũng biết đám người già bưu điện kia rất bảo thủ, đối với xí nghiệp dân doanh, đều có căm thù thật lớn!”
“Cả hệ thống thư từ đều có căm thù cực lớn đối với xí nghiệp dân doanh, nếu như không phải có văn bản tài liệu chính phủ ủng hộ, chỉ sợ cục quản lý thư từ cũng sẽ không cởi mở một khối thịt béo như đài phát thanh cho các xí nghiệp dân doanh..." Trần Ấu Trúc hơi mỏi mệt nói.
Trong khoảng thời gian này, nàng cũng cảm thấy xí nghiệp dân doanh có rất nhiều mặt hạn chế đến từ chính sách và thể chế quốc gia, nói xí nghiệp dân doanh là một bộ phần cầu sinh tồn trong kẽ hở giữa xí nghiệp nhà nước và thể chế chính phủ, cũng không quá chút nào.
"... Dưới bối cảnh căm thù này, đám lão gia cục quản lý thông tin tỉnh kia cài đặt chướng ngại rất cao cho xí nghiệp dân doanh!”
“Trong tỉnh, xí nghiệp dân doanh có tư cách cạnh tranh giấy phép cũng chỉ hai ba nhà, trừ điện tử Dương Ban Mai Xích chúng ta ra, còn có hai nhà, một nhà trong đó chính là công ty thiết bị điện tử Hà Khôn..."
Giọng nói Trần Ấu Trúc có chút mơ hồ: "Cậu nên biết về Hà Khôn này, được xưng là đệ nhất thiếu gia trong tỉnh, cha là bí thư chính pháp La Phù tỉnh Hà Tân Nghi... thủ đoạn và tâm tính đều không phải hạng bình thường."
Dương Tử Hiên nghe ra trong giọng nói Trần Ấu Trúc có chút khác thường, liền quay đầu hỏi: "Dường như cô rất quen thuộc hắn?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Trần Ấu Trúc hỏi.
"Sắc mặt của cô biểu lộ không đúng... Không giống như lúc bình thường..." Dương Tử Hiên nhìn Trần Ấu Trúc lắc đầu, nhớ tới lần ra mặt trợ giúp Trương Tuyết Bách trong khách sạn kia, cho hai anh em chồng nàng một cái tát, bộ dáng Hà Khôn đi ra giảng hòa, quả thật có chút khí chất kiêu hùng.
Trước kia Dương Tử Hiên còn tưởng rằng Hà Khôn là thiếu gia ăn chơi giống như Trang Lộ Lộ, hiện tại xem ra trình độ thủ đoạn cao hơn hơn nhiều so với Trang Lộ Lộ.
Hà Tân Nghi có thể lướt qua Trang Lộ Lộ, để được xưng là đệ nhất công tử ca tỉnh thành, chắc chắn có điểm đặc biệt riêng.
"Hắn là mối tình đầu của tôi, cấp 2 từng hai hẹn hò, ba tháng sau chia tay, giải thích như vậy, đã hài lòng chưa?" Khuôn mặt Trần Ấu Trúc bình tĩnh như nước.
Dương Tử Hiên thầm cau mày, không nghĩ tới tròng này còn có gút mắc như vậy, xem ra trước kia chính mình cũng quá xem thường Hà Khôn rồi.
Từ trong miệng Cân Vân Sơn, Dương Tử Hiên cũng biết được, đoạn thời gian trước Hà Khôn không ngừng chạy về hướng Hồng Thủy huyện, thường xuyên hẹn hò Lâm Nhược Thủy, lúc ấy Dương Tử Hiên vẫn chưa để trong lòng, hiện tại xem ra Hà Khôn này là người rất có thể sẽ đào góc tường nhà hắn.
Chứng kiến Trần Ấu Trúc không có ý tứ giải thích cặn kẽ, Dương Tử Hiên cũng không hỏi thêm, nói: "Tỷ lệ chúng ta nắm bắt giấy phép là bao nhiêu?"
Trần Ấu Trúc bỗng nhiên cười một tiếng quỷ dị, nói: "Nếu như cậu đem thân phận phó sở trưởng sở giám sát của mình ra để chèn ép cục quản lý thông tin tỉnh, tỷ lệ sẽ lớn hơn nhiều..."
Dương Tử Hiên lắc đầu nói: "Không có khả năng! Một cái xí nghiệp, luôn phải dựa vào lực lượng hành chính hỗ trợ để giải quyết khó khăn, sẽ rất khó trưởng thành và thành thục, coi như các cô muốn động dùng lực lượng hành chính, cũng không thể đánh chủ ý lên trên người của tôi!"
"Đã biết cậu sẽ nói như vậy, luôn dùng tiêu chuẩn xí nghiệp quốc tế lớn để yêu cầu chúng tôi, một xí nghiệp dân doanh còn rớt lại phía sau làm việc! Thật sự là có chút chủ nghĩa lý tưởng, có chút buồn cười!"
Trần Ấu Trúc vừa cười vừa nói: "Chỉ là, loại người cuồng vọng như cậu, tôi rất thích!"
"Cô học nghiên cứu sinh, cô nên hiểu rõ việc này, trình độ dạy học của đại học La Phù ở trong nước vẫn có thể tiến vào sáu trường đầu tiên, cô nên tranh thủ thời gian kéo thêm mấy người bạn học tiến vào công ty, làm phong phú đoàn đội xí nghiệp Dương Ban Mai Xích chúng ta!"
Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích hiện tại đang đứng trước thời kỳ phát triển, nhu cầu cấp bách là nhân tài quản lý và nhân tài kỹ thuật.
Từ các trường đại học, dùng tiền lương và đãi ngộ hấp dẫn một đám sinh viên, bồi dưỡng thành đội ngũ quản lý dự bị, hiện tại cũng nên cân nhắc.
Trần Ấu Trúc là phó tổng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, được phân công quản lý tài nguyên nhân lực, Dương Tử Hiên cũng hi vọng lợi dụng các mối quan hệ của Trần Ấu Trúc, lôi kéo một đám nhân tài tố chất cao tiến vào xí nghiệp.
Đương nhiên, trước mắt phải giải quyết khao khát đối với nhân tài của Dương Ban Mai Xích, không thể dựa vào một đám người không có bất kỳ kinh nghiệm công tác hiện tại.
Ngoại trừ con đường trường đại học ra, tiếp thu một ít nhân tài quản lý cao cấp của các xí nghiệp quốc hữu gần như phá sản, cũng là việc công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích cần làm.
...
Mấy ngày nay La Phù tỉnh cũng đang xôn xao, tuy trước kia Chu Trì Khôn đã muốn đốc thúc qua phòng tuyên truyền Tỉnh ủy, phải chú ý dẫn đường truyền thông trong tỉnh, tránh khỏi việc tranh cãi ngoại giao.
Nhưng cái lỗ hổng tuyên truyền này đã bị vạch ra, xé rách một khe hở, vậy thì hoàn toàn không thể đóng lại được rồi, dù sao thì miệng là của người ta, không thể tắt hết tiếng kêu ca.
Tổng lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng ở thành phố Hoàng Phổ phái nhiều quan viên đến thành phố Tử Kim và Tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù thương lượng.
“Hành vi lần này của Hoàng chủ tịch tỉnh cực kỳ ngoài ý muốn, tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, vậy mà hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy, làm chủ cho người bị hại, muốn trừng trị những người Nhật Bản kia..." Nhậm Đoàn ngồi ở trong văn phòng Chu Trì Khôn, trên mặt tràn đầy vẻ không vui.
"Việc ngoài ý muốn, kỳ thật cũng là trong dự liệu, chỉ sợ trong lòng của hắn sớm đã có câu oán hận rồi, tôi kéo nhiều sản nghiệp Nhật Hàn về khu Đông Sơn, bắt đầu xây dựng kinh tế, ở trong mắt hắn, đây là tôi đoạt danh tiếng làm kinh tế với hắn, lần này người Nhật Bản làm càn trong tỉnh chúng ta, hắn khuếch lớn tình thế, cũng là chuyện rất bình thường..."
Chu Trì Khôn hút thuốc, rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, ném cho Nhậm Đoàn.
Nhậm Đoàn có địa vị chính trị rất cao trong tỉnh, với tư cách bí thư thành phố Tử Kim, một thành phố kinh tế lớn như vậy, ngay cả trong nước cũng có một chút lực ảnh hưởng.
Chu Trì Khôn cũng không cần phải lừa gạt tâm cơ thủ đoạn gì ở trước mặt hắn, nói chuyện rất thẳng thắn.
"... Chỉ là, chúng ta đúng là vẫn phải đưa ra một cái kết luận, thái độ cuối cùng của Tỉnh ủy phải thống nhất, mấy người Nhật Bản từ thành phố Hoàng Phổ tới, không có quá nhiều kiên nhẫn..." Nhậm Đoàn phiền muộn hút thuốc, chưa nói cho hết lời, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Chu Trì Khôn có thái độ gì.
Nhậm Đoàn hắn muốn thắng được trên hội thường ủy, để cho cán cân thiên về hướng người Nhật Bản, nhất định phải có Chu Trì Khôn ủng hộ, bằng không thì tổ hợp của Hoàng Văn Thanh và Trương Á Đông, Hoàng Trấn Đông, không phải thứ một mình hắn có thể chống lại.
"...Các đồng chí lãnh đạo trung ương hai ngày này cũng lục tục ngo ngoe gọi điện thoại tới hỏi đến chuyện này, chúng ta nhất định phải chăm chú xử lý tốt, không thể có ý kiến khác nhau..." Chu Trì Khôn cười cười nói.
Trong nội tâm Nhậm Đoàn lộp bộp một chút, đây là Chu Trì Khôn đang tỏ thái độ mập mờ không rõ.
Kẻ dối trá.