Thư Lăng Vy đi rồi, Đông Phương Hạ mới có không gian yên tĩnh để suy nghĩ! Anh thay đổi lại tư thế, thu lại nụ cười, lấy ra lá thư mà Tiểu Lâm vừa đưa mình.
Bức thư này là sư phụ mình tự tay viết, trên phong thư còn có ký hiệu đặc biệt đó! Đọc xong thư của sư phụ, Đông Phương Hạ nghi hoặc! Ông lão này sao biết mình đã cướp loan đao Ngâm Long của người phụ nữ đó, hình như sư phụ cái gì cũng biết! Nếu đã biết, tại sao ông ấy muốn mình thề chết bảo vệ loan đao Ngâm Long, không để con đao sắc bén đó rơi vào tay người khác, đương nhiên rồi, ngoại trừ người phụ nữ đó, bà ta vốn là chủ cũ của loan đao này.
Lúc này, Đông Phương Hạ hơi khó hiểu! Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Tại sao sư phụ coi trọng con đao này như vậy, bọn họ quen biết nhau? Sao mình không biết chút gì!
Sư phụ của mình, từ đầu đến cuối đều là một câu đố, tu vi, hoàn toàn có thể thách thức cả thế giới! Nhưng ông ấy lại thích ở lại nhà họ Bek, nhiều năm nay, chưa từng rời Châu Úc nửa bước! Ông lão nhà họ Bek, cũng chính là ông nội của Bek Er, gặp sư phụ cũng rất cung kính, kính trọng! Còn đặc biệt xây một tòa nhà nhỏ ở sau núi của trang viên, cung phụng sư phụ! Sau núi của trang viên nhà họ Bek, bị liệt vào cấm địa, bất kỳ ai không được sự cho phép, tuyệt đối không được vào!
Kể cả là ông nội của Bek Er, muốn lên núi thăm hỏi sư phụ, cũng phải bảo Tiểu Lâm đi thông báo trước.
Đông Phương Hạ cũng không hoàn toàn hiểu quá khứ của sư phụ mình, nhiều lần hỏi đến chuyện này, ông lão đều chuyển chủ đề! Chỉ biết sư phụ ở nhà họ Bek rất nhiều năm! Võ công của tất cả cao thủ siêu cấp nhà họ Bek đều do ông ấy đào tạo.
Đông Phương Hạ đã không hiểu chuyện này nên cũng không suy nghĩ nữa! Anh tin sư phụ có lẽ có bí mật khó nói! Mỗi người đều có bí mật của mình, có cuộc đời thần bí, thì mới thú vị!
Đông Phương Hạ đốt bức thư, hơi bất lực! Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, ông lão không gọi điện thoại, cũng không nhận điện thoại của bất kỳ ai, có chuyện thì viết thư! Như vậy làm lỡ bao nhiêu thời gian chứ!
Đông Phương Hạ lấy loan đao Ngâm Long ra, ngắm nhìn thật kỹ, loan đao này, ngoại trừ sắc bén và đẹp mắt, thì cũng không có gì! Sao lại đáng để sư phụ coi trọng.
Con mắt của ông lão cao đến dọa người sợ, đồ vật thông thường không thể lọt vào mắt của ông ấy!
Đông Phương Hạ thở dài nặng nề một hơi, ngâm nước nóng tắm rửa xong, mới đi nghỉ!
Chiều ngày hôm sau, Đông Phương Hạ vào võng đạo, kiểm tra thương tích của các anh em, khi nhìn thấy mấy trăm anh em bị thương cắn răng tập luyện trong võng đạo, bỗng nhiên Đông Phương Hạ hơi đau lòng, sống mũi cay cay.
Sau khi nhìn thấy Huyết Lang, các anh em chào anh một tiếng, tiếp tục huấn luyện! Huyết Lang là thần tượng của họ, cuộc chiến ở Huyền Vũ Đường, một mình đánh lùi hơn trăm người của Tào Bang, tối hôm trước còn chém giết bốn phương, gặp phải hơn bảy trăm người bao vây tấn công, vẫn không sợ! Tuy các anh em biết không thể đạt đến cảnh giới như của Huyết Lang ngay tức khắc, nhưng vẫn lấy Huyết Lang làm gương, mặc dù bị thương, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Bây giờ họ chỉ có một mục tiêu, là cùng với anh em Thiên Lang Đường mau chóng nâng cao thực lực.
Trước đó, các anh em đều nghĩ rằng Thiên Lang Đường chỉ có một mình Tây Môn Kiếm.
Nhưng vẫn không ngờ trong tất cả các chiến đường của Lang Quân, Thiên Lang Đường mới là lợi hại nhất.
Đông Phương Hạ đứng ở một bên trong võng đạo, ngắm các anh em! Trong lòng hàng trăm cảm xúc đan xen! Khi nhìn thấy Tần Hạo Kiệt cũng cùng huấn luyện ở đây, Đông Phương Hạ cau mày! Cau mày không phải vì Tần Hạo Kiệt ở đây, mà là anh nhìn thấy cậu ấm Yên Kinh này cũng mang theo thương tích đi huấn luyện.
Tần Hạo Kiệt cũng nhìn thấy Đông Phương Hạ, nhưng anh ta vẫn không quan tâm Đông Phương Hạ, mà như con sư tử nổi giận tiếp tục huấn luyện, mồ hôi thấm ướt áo của anh ta, vẫn không có dấu diệu dừng lại.
Đông Phương Hạ thấy vậy quay người hỏi Tây Môn Kiếm phía sau: “Tên nhóc đó làm sao thế?”
“Tối hôm trước, tất cả chiến đường của chúng ta bị tập kích, cậu Tần dẫn theo hơn trăm cậu ấm cứu viện Thanh Long Đường, vừa vào chiến, cậu lần bị thương nhẹ, Ngoại Liên Đường tổn thất mười mấy anh em, cậu lần khó chịu trong lòng, thề phải học Võ công, không làm bình hoa của Lang Quân.
Sau khi vào Võng đạo, cậu Tần nói với chúng tôi, không được nói chuyện này với cậu”, Tây Môn Kiếm nhìn về phía Tần Hạo Kiệt một cái.
Đông Phương Hạ nghe xong, hơi thấy buồn! Cậu Tần là cậu ấm Yên Kinh, tuy giống như mình, nhưng không có trải nghiệm như mình, không cho mấy người Tây Môn Kiếm nói chuyện này với mình, có lẽ là anh ta xấu hổ! Cảm thấy đường chủ của Ngoại Liên Đường như mình hơi hèn nhát, không thể sánh vai tác chiến cùng các anh em!
Trong lòng Tần Hạo Kiệt, từ lúc Đông Phương Hạ trở về, sau khi hiểu một vài việc của người anh em này, anh ta cảm nhận được khoảng cách giữa anh ta và Đông Phương Hạ lớn thế nào.
Cũng là cậu ấm, nếu lòng can đảm trên vai Đông Phương Hạ đặt lên người Tần Hạo Kiệt, anh ta tự thấy mình không những không gánh nổi, ngược lại sẽ bị đè chết.
Còn Đông Phương Hạ, người anh em tốt của mình, không những gánh được, mà còn đi rất vững vàng hiên ngang, một mình đối mặt với nhà họ Tư Mã, bang phái lớn nhất phương Bắc, Tào Bang; còn cả Hải Bang, tổ chức sát thủ, cậu ta vẫn không hề sợ hãi!
Tần Hạo Kiệt vẫn luôn muốn giúp Đông Phương Hạ, nhưng năng lực của anh ta có hạn.
Nghe thấy Đông Phương Hạ bị thương nặng, ngày đêm vất vả, trong lòng anh ta rất buồn.
Ngoại Liên Đường của Lang Quân, nói câu không dễ nghe, thì chỉ là hình thức! Tần Hạo Kiệt anh ta không muốn làm một dạng khác của các anh hùng Lang Quân.
So sánh với Đông Phương Hạ, Tần Hạo Kiệt mới biết mình vẫn là bông hoa trong nhà kính! Chỉ có thể dựa vào quan hệ của gia đình để tung hoành bá đạo ở Yên Kinh, còn Đông Phương Hạ! Anh đã từ bỏ chỗ dựa cường mạnh, anh không coi mình là cậu ấm, cho dù không có những trưởng bối đó, người phía dưới vẫn không dám coi thường anh..