Năm trăm tinh nhuệ của Thiên Thượng Thiên, nếu biết minh xô đổ ngọn núi, cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa Đông Nam và đại lục, sẽ đối đãi với mình và Lăng gia như thế nào? Nhất là biết mình dùng kế thôn diệt bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia, khiến cho toàn bộ những dự định trù tính phía sau của Thiên Thượng Thiên như nước chảy xuôi, bọn họ sẽ làm thế nào?
Từ tất cả những thứ ấy có thể tính ra rằng, đám gia hỏa này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ! Tuyệt đối có thể lấy loại tư thái gần như điên cuồng để trả thù Lăng gia! Mà thứ Ngọc Mãn Lâu muốn thấy, chính là tràng cảnh như vậy!
Mặc kệ ai thắng ai thua, với Ngọc Mãn Lâu mà nói, đều là có lợi mà không có hại!
Mắt thấy ánh lửa khi mờ khi tỏ, tâm trạng của Lăng Thiên hơi hoang mang. Lại nghĩ đến chuyện phiền muộn kia, không khỏi âm thầm thở dài. Rốt cục thu liễm tâm thần, dồn hết sự chú ý lên món ăn dân dã đang được quay đều đều trên đống lửa. Đúng vào lúc này, người ngọc trong lòng khẽ giãy dụa vài cái. Toàn thân Lê Tuyết vào khoảnh khắc này đều tựa vào trong lòng Lăng Thiên, quần áo vốn đơn bạc, kiều đồn nở nang của Lê Tuyết đang gắt gao cọ sát vào tiểu phúc của Lăng Thiên, chỉ cần khẽ động như thế, cũng suýt chút nữa khiến cho cỗ tà hỏa của Lăng Thiên bốc lên. "Tiểu" Lăng công tử lâu ngày "không gặp" tức thì ngẩng đầu, một cỗ cảm giác sảng khoái xông thẳng lên đỉnh đầu, nhịn không được mà hít dài một hơi.
Nỗ lực ngăn chặn tâm tình đang chộn rộn, Lăng Thiên vội vã nói sang chuyện khác, hỏi: "Hiện tại người của Thủy gia ở Thừa Thiên, có động tĩnh gì lớn không?"
"Người của Thủy gia? Ha..." Lê Tuyết phì cười: "Hiện tại bọn họ rất là ngoan ngoãn, trước khi huynh rời đi đã an bài cho bọn họ một địa phương để kiến tạo biệt viện của Thủy gia, sau đó đám người này thực là mười phần nhiệt tình đó. Cái này là vấn đề lớn quan hệ đến cơ nghiệp tương lai của Thủy gia, sao bọn họ không để tâm cho được. Vô cùng tận lực tận sức, đâu còn tâm trí mà làm chuyện khác nữa. Ở trên địa bàn của chúng ta, tin tức của bọn họ gần như bế tắc, bọn họ còn có thể làm được gì nữa?"
Lăng Thiên cười xấu một tiếng, nói: "Thế... Những chuyện khác thì sao?"
Lê Tuyết hừ một tiếng, lườm hắn, nói: "Vốn dĩ muội không xem trọng kế hoạch của huynh, nhưng là đám phế vật của Thủy gia, không ngờ lại hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của huynh để tiến hành, bất quá, có Thủy Thiên Nhu ở bên trong trợ giúp, không thành mới là lạ đó. Một ngàn hai trăm người của Thủy gia đến Thừa Thiên, sau một trận chiến ở Hắc Tùng Lâm, đã chết gần chín trăm người, mấy trưởng lão đến đây cũng chết một người, trọng thương hai người. Toàn bộ thực lực cơ bản là đã dùng sạch, vẻ kiêu căng ngạo mạn sớm đã không còn nữa rồi. Hiện tại đương nhiên không có thực lực để bàn điều kiện với chúng ta. Nếu như nhất định phải tìm việc để nói, cũng chính là hai vị thiếu gia còn lại của Thủy gia muốn tranh giành quyền lực. Chỉ bằng hai khúc gỗ bọn họ, mỗi lần đều bị bọn muội đùa giỡn đễn mức nổi rận lôi đình, chán nản mà rời đi. Hi hi..."
Cười một hồi, Lê Tuyết lại nói: "Hiện tại Thủy gia ở Thừa Thiên, hoàn toàn do Thủy Thiên Nhu chủ trì. Mấy trưởng lão khác cùng với hai vị công tử ca kia tuy rằng khẩu phục tâm không phục nhưng cũng không có biện pháp. Thủy Thiên Nhu có chúng ta ủng hộ, bất luận là ai cũng không chịu lép vế, cho nên cho dù bọn họ không nguyện ý, không cam lòng, những không chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ."
Lăng Thiên vuốt vuốt cằm, cười hắc hắc. Nếu muốn sau này Thủy Thiên Nhu thượng vị cầm quyền tại Thủy gia, như vậy, đương nhiên phải tạo thế lực cho nàng, làm ra vài chuyện khiến cho kẻ khác phải triệt để thay đổi cách nhìn. Hơn nữa tại đại lục Thiên Tinh thiết lập một cứ điểm vững chắc hoàn toàn thuộc về Thủy gia, vẫn là mục tiêu mà Thủy gia đã nỗ lực nhiều năm qua, những lại vẫn chưa từng thành công. Hôm nay Lăng Thiên trở tay liền tặng cho họ một phần công lao lớn như vậy, địa vị của Thủy Thiên Nhu tại Thủy gia đương nhiên cũng như thuyền lên theo nước. Mà dưới sự che chở của Lăng Thiên, cho dù Ngọc gia muốn động tay động chân, cũng là khó như lên trời.
Đương nhiên. Vì củng cố vững chắc địa vị của Thủy Thiên Nhu. Lăng Thiên có thể nói đã an bài rất cẩn thận mọi việc của Thủy gia. Từ sau khi đánh một trận ở Hắc Tùng Lâm, trên cơ bản Thủy gia chẳng khác nào kẻ bần cùng... Bởi vì trong lúc bọn họ chiến đấu, trụ sở tại Thừa Thiên lại bị trộm viếng thăm...
Kẻ trộm này phi thường lợi hại. Hầu như cướp đoạt sạch sẽ. Ngay cả một cái nội khố thừa thãi cũng không lưu lại cho Thủy gia. Rơi vào tình cảnh không biết làm thế nào, cuối cùng đành phải cầu xin sự giúp đỡ của Lăng phủ biệt viện. Lăng Thần "đương nhiên" sẽ từ chối thẳng thừng. Sau đó song phương thương lượng ba ngày. Những chiến sĩ của Thủy gia cũng gặp phải ba ngày khổ ải. Nhất là vị đại trưởng lão vốn cực kỳ chú ý phong độ, chú ý khí độ ngàn năm...
Ăn uống đều có Lăng gia cung ứng. Có thể không cần lo lắng. Nhưng những người này trên cơ bản đều vừa mới từ chiến trường trở về. Mỗi người đều có vài vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ. Phải dụng thuốc để chữa trị ư? Khó khăn lắm nha! Hết thảy các hiệu thuốc ở Thừa Thiên đều cự tuyệt giao dịch.
Lăng phủ biệt viện cũng cự tuyệt cung cấp viện trợ...
Ách. Kỳ thực các hiệu thuốc cũng không phải là cự tuyệt giao dịch. Chỉ là vừa nhìn thấy người Thủy gia. Giá thuốc ngay lập tức tăng lên gấp trăm gấp ngàn lần. Vài tấm ngân phiếu vạn lượng còn sót lại của Thủy Thiên Hải cũng phải đem ra. Không ngờ chỉ đủ để mua ba miếng kim sáng dược. Tức giận, vị công tử quần là áo lượt này liền chỉ trời mà mắng liêng tục hai canh giờ...
Cuối cùng, Thủy Thiên Nhu dưới sự cầu xin thành khẩn của gia tộc, đi tìm Lăng Thần để bàn bạc, đầu tiên là gặp cảnh cửa đóng then cài, sau đó Thủy Thiên Nhu phải đợi tròn một đêm, nghe nói là cô nương Lăng Thần cảm động gì đó, mới cắt cử thầy thuốc cùng với dược phẩm cho Thủy gia. Thế là, giá thuốc tăng vọt lúc trước chỉ trong vòng nửa canh giờ, đã khôi phục nguyên trạng. Giá cả lên xuống thật là nhanh quá đi...
Sau đó, Thủy gia lại đề xuất chuyện là: hi vọng có thể kiến tạo căn cứ của Thủy gia. Đương nhiên, công việc cụ thể ra sao, thì cho dù là Thủy Thiên Hải hay Thủy Thiên Giang có nói cũng không ai để ý, mấy vị trưởng lão Lăng gia thì lại càng trực tiếp coi bọn hắn là không khí. Sau đó, lại thêm một phen van nài, Thủy Thiên Nhu lần thứ hai xuất mã, đương nhiên, đàm phán thuận lợi...
Những việc này, hết thảy chúng nhân đều biết rõ đây là Lăng gia đang làm trò quỷ, thể hiện rõ chỉ xuất lực vì Thủy Thiên Nhu. Nhưng cho dù là biết rõ như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành phải phối hợp. Bởi vì việc này với bọn họ quá mức trọng yếu...
Mọi việc một khi đã bắt đầu, thì cứ vậy mà cuồn cuộn không dứt. Tiếp đó Thủy Thiên Nhu tay nắm đại quyền, triển khai hợp tác toàn diện với Lăng gia. Lăng gia cũng rất hào phóng xuất bạc để Thủy Thiên N biệt viện. Thủy Thiên Nhu một bút hạ xuống, liền ký vào giấy nợ năm ngàn vạn lượng bạc, đám trưởng lão của Thủy gia, ai nấy đều tức giận mà không dám hé răng... Lăng Thần vừa mở miệng liền nhất định đòi ba trăm triệu lượng bạc, khiến cho mấy lão đầu thiếu chút nữa bị hù dọa sững sờ mắc chứng bệnh thần kinh, dùng cách nói của Lê Tuyết, cái này hẳn phải gọi là: "thần kinh mất thăng bằng"!
Đây chính là giấy thiếu nợ năm ngàn vạn lượng, trước mắt tất cả mọi người, Thủy Thiên Nhu chậm rãi tính toán, dụng công dự liệu mọi thứ cần dùng tới, từ việc mua đất đến việc hoàn thiện trang trí, từng khoản đều rất rõ ràng, tất cả đều được ghi lại trong văn kiện. Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Điều này cũng có nghĩa là, cho dù Thủy gia có quỵt nợ, hoặc là sau khi hoàn thành trở mặt thì cũng có giấy nợ kia rồi.
Kết quả là, địa vị hiện của Thủy Thiên Nhu trong những người của Thủy gia ở Thừa Thiên, so với việc đích thân gia chủ Thủy gia tới chỉ có hơn chứ không kém. Ai dám không nghe lời? Được thôi, Lăng gia lập tức đình chỉ tất cả cung ứng. Về phần xây dựng căn cứ càng lập tức đình công. Chỉ cần chiêu này vừa xuất ra, liền có thể khiến cho mấy lão đầu kia tuy khó chịu cũng phải ngậm miệng. Theo lệ cũ, mọi chuyện ngoại trừ Thủy Thiên Nhu, không một ai có thể giải quyết được. Thậm chí, có một lần Thủy Thiên Hải thực sự tức giận không chịu nổi, chống đối Thủy Thiên Nhu, kết quả ngay buổi chiều hôm đó, hơn ngàn dân công đồng loạt ôm chân ngồi xổm trên mặt đất. Hỏi ra mới biết, nguyên lai mấy nghìn người này cùng lúc mắc phải bệnh phù chân... Phải đình công hai ngày...
Hơn ngàn người cùng lúc mắc bệnh phù chân, thủ đoạn hoang đường đến mức này, làm cho mấy trưởng lão của Thủy gia đồng thời tức giận đến phát bệnh...
Sau khi Thủy gia cầu khẩn một hồi, lại bồi thường một khoản lớn "có lẽ có" cả tiền thuốc thang, đương nhiên, vẫn phải có hóa đơn... Từ khi khởi công đến nay, uy quyền của cô nương Thủy Thiên Nhu càng ngày càng tăng, nhưng những giấy nợ tích lũy trong tay Lăng Thần, cũng càng lúc càng dày...
Kỳ thực, Thủy Thiên Nhu đã sớm thông suốt, cái gọi là nợ nhiều áp nhân, rận nhiều ngứa ngáy, chẳng qua cũng là vì mọi người không đúng mà. Càng làm thì càng thuận tay, dần dà tạo thành thói quen ký tên vào giấy nợ, tùy tiện đi đến đâu, thị vệ tùy thân cũng đều ôm theo nghiên bút cùng giấy viết...
Lê Tuyết kể chuyện sống động, đến mức làm cho Lăng Thiên cười nghiêng ngả. Cuối cùng Lê Tuyết hừtiếng, nói: "Đến lúc muội đi, tính gộp lại toàn bộ giấy nợ của Thủy Thiên Nhu đã gần hai ức lượng, nếu đợi đến khi biệt viện của Thủy gia hoàn thành, phỏng chừng còn thêm nhiều nữa, sợ rằng đem cả đám người của Thủy gia bán sạch cũng không đủ trả nợ. Xem ra công chúa của Thủy gia chỉ còn cách lấy thân gán nợ thôi. Ngoại trừ biện pháp này, thực sự không còn cách nào khác nữa rồi. Vậy chẳng phải là vừa hợp với tâm ý của Lăng đại công tử huynh hay sao!"
Lăng Thiên nghe thấy giọng nói của nàng nguy hiểm đến cực điểm, không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Lê Tuyết hừ khẽ hai tiếng, nói: "Thủy Thiên Nhu sớm đã nhìn ra điểm này, theo cách nhìn của muội, hiện tại, nha đầu này không những không cảm thấy khó chịu với việc ký giấy nợ, thậm chí lại làm không biết chán, một ngày mà không ký giấy nợ, không ngờ lại nhìn Lăng Thần bằng ánh mắt u oán... Xem ra vị đại công nương này cũng rất hiểu chuyện, chẳng những hiểu rõ, mà lại còn rất phối hợp... Hừ hừ... Rõ là siêu cấp ma quỷ mà... Hi hi, Lăng đại công tử à, diễm phúc của huynh quả không cạn nha." Lê Tuyết nheo mắt, có phần âm dương quái khí nói.
"Khụ khụ... Khụ" Lăng Thiên chật vật ho khan vài tiếng, gượng cười nói: "Thịt chín rồi này, khụ khụ..."
Lê Tuyết khẽ đảo mắt: "Đúng nha, nướng chín rồi, có thể ăn "Nhu", chúc mừng chúc mừng." (chữ nhu ở đây nghĩa thực là thịt đã chín mềm ăn được rồi, nghĩa bóng nằm trong tên: Thủy Thiên Nhu)
Lăng Thiên hoàn toàn bại lui, thất bại thảm hại...
Lê Tuyết cầm lấy một chân con lợn rừng vừa mới nướng xong, cái miệng nhỏ nhắn thổi phù phù, dùng tay vỗ vỗ hai cái, giả bộ say mê, nói: "Thịt này vừa "nhu", lại vừa thật thơm nha, đúng là giống tốt ở đại lục Thiên Phong mà."
Lăng Thiên than thở một tiếng, ôm lấy đầu, không ngừng kêu đau. Nữ nhân, ăn dấm chua thật đáng sợ, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, vô luận là trí tuệ hay ngốc nghếch, luôn luôn là một thứ bất hạnh...
Trong rừng cây ven đường truyền đến tiếng động rì rào, hai người cùng lúc đứng lên, ánh mắt không hèn mà cùng nhìn lại... trời không gió, sao trong rừng lại có tiếng động rì rào? Nếu là địch nhân, có thể lẻn đến một nơi gần như thế mới bị hai người phát giác, như vậy thực lực quả thật không thể khinh thường!
"Thơ quá thơm quá, quả nhiên là thượng phẩm." Một người thấy bị phát hiện, cười dài nói. Theo thanh âm, ba người từ trong rừng lần lượt đi ra.
"Quả nhiên Diệp lão ca đã tới." Vẻ mặt Lăng Thiên thả lỏng xuống.
Người nói chuyện mặc một bộ trang phục tướng sĩ, trong tay cầm trượng trúc, khuôn mặt gầy gò, hai mắt lấp lánh hữu thần, phiêu nhiên xuất hiện, giống như lăng không hư độ, chính là thanh y lương sĩ Diệp Khinh Trần. Ở bên cạnh hắn, còn có hai người, một người mặc bạch y nho nhã, bộ cọng râu xanh buông xuống trước ngực, vẻ mặt có nét cười, tay cầm quạt xếp, trang phục thư sinh, giống như kẻ nghèo hèn, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lăng Thiên, lại là cao cao tại thượng, tựa như nhìn từ trên xuống. Tên còn lại dáng người thấp lùn, áo khoác ngắn bằng vải thô, mặt đầy râu quai nón, ngược lại giống như một tiều phu. Chỉ có người này khi nhìn về phía Lăng Thiên, ánh mắt tựa như có phần bất thiện, cảm giác như rất có địch ý.
Đương nhiên Lăng Thiên biết rõ thực lực của Diệp Khinh Trần, nêu chỉ đơn độc mình hắn, thì cũng không có gì đáng ngại. Nhưng ở bên cạnh Diệp Khinh Trần còn có hai người. Ba người bọn cùng nhau tới đây, mà bản thân mình và Lê Tuyết cũng chỉ vừa mới phát hiện, chỉ điều này thôi cũng đã nói rõ rằng, thực lực của hai người kia ít nhất cũng ngang với Diệp Khinh Trần, hơn nữa theo Lăng Thiên phán đoán, thực lực hai người kia rất có khả năng còn vượt trên của Diệp Khinh Trần. Bằng vào thực lực đội ngũ của ba người này, có thể nói là rất phô trương!
Diệp Khinh Trần cởi hồ lô rượu trên lưng xuống, hà một hơi, cười nói: "Nửa năm qua, tiểu huynh đệ uy chấn thiên hạ, lão ca ta vui mừng không ngớt, đặc biệt tới kính ngươi một chén, đáng tiếc nơi này không có Nam Nhi Huyết, thật là đáng tiếc."
Lăng Thiên cau mày kiếm, đối với ý đồ của ba người bọn họ có phần không nghĩ ra, cẩn thận nói: "Cửu tử nhất sinh, thực sự nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Có cái gì đáng để lão ca ca kính rượu?"
Diệp Khinh Trần mỉm cười, vẫn chưa mở miệng, thì người thấp lùn mặc trang phục tiều phu đã đứng dậy, một tay chỉ vào Lăng Thiên, quát to: "Lăng Thiên, Tống Quân Thiên Lý đang ở đâu? Thiên hạ đồn rằng đã bị ngươi giết chết, rốt cuộc có phải hay không?"
Lăng Thiên ngạc nhiên một hồi. Tức thì sáng tỏ ý đồ đến đây của ba người, không khỏi cười khổ một tiếng. Nguyên lai một đoạn thời gian trước chính mình một tay phát tán ra những tin đồn nhảm, không ngờ lại khiến bản thân rước lấy một cái phiền toái lớn như vậy. Xem ra hai người kia, cũng là cao thủ của Vô Thượng Thiên, nếu như lấy thực lực của cả ba người này hợp lại mà nói, tin chắc rằng cho mình có thể chống lại, cũng là một phiền phức cực lớn.
"Xin hỏi quý tính đại danh của tiền bối?" Lăng Thiên mỉm cười, nhìn người tiều phu. Trên mặt tuy rằng tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại là một mảnh bình tĩnh.
"Tặc tử, ngươi quản tính danh lão tử làm gì? Ta chỉ hỏi ngươi, Tống Quân Thiên lý có phải bị ngươi giết chết rồi hay không?" Gã tiều phu trợn tròn con mắt, lộ ra bộ mặt hung ác, một luồng sát khí lẫm liệt đã tập trung lên Lăng Thiên.
Cách nói chuyện của người cũng ngay thẳng đến mức đáng yêu. Câu hỏi lúc trước, ngươi có giết hay không, từ câu này mà xem xét thì Tống Quân Thiên Lý còn hi vọng sống sót. Thế nhưng tiếp đó lại hỏi, có phải ngươi đã giết chết rồi hay không? Không ngờ trong miệng hắn, Tống Quân Thiên Lý đã biến thành một người đã chết...
Thật coi trọng ta quá đi?!
"Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý?" Ánh mắt Lăng Thiên chợt lóe sáng, trầm giọng cười nói: "Nếu ta nói ta giết, ngươi có tin không?"
Cái đầu to của tiều phu lắc lư: "Lão tử không tin! Bằng cái tên mặt trắng như đàn bà nhà ngươi, sao có thể giết được thiên sát chứ?"
"Nếu đã không tin, vậy ngươi tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ là tìm ta phiền phức?" Lăng Thiên trừng mắt: "Vô Thượng Thiên các ngươi thật cho rằng muốn khi dễ ta là khi dễ được phải không?"Khí thế bá đạo ngập trời, sát khí vô tận, đột nhiên toát ra, trong nháy mắt đột phá khí thế đang phong tỏa của gã tiều phu, càng như thái sơn áp đỉnh ầm ầm chụp xuống hán tử mặc trang phục tiều phu!
Khuôn mặt đầy lông lá của gã tiều phu nóng lên, thấy tiểu tử này bắt lỗi mình, đang muốn cưỡng từ đoạt lý, đột nhiên một cỗ khí thế cường đại tới cực điểm đột phá khí thế của mình, hơn nữa còn đang ép về bên này. Trong nháy mắt hắn đã biết Lăng Thiên thực sự là cường địch hiếm có trong đời, không dám chậm trễ, hét lớn một tiếng, chân khí toàn thân đề thăng tới cực điểm, sát khí cũng theo đó mà dâng lên.
Cặp mắt Lăng Thiên gắt gao nhìn hắn, khịt mũi, trầm trọng hừ một tiếng: "À?!" Thân thể bỗng nhiên hạ xuống phía trước một chút.
Khuôn mặt đen xì của gã tiều phu căng ra, không cam lòng tỏ ra yếu thế, rống to hai tiếng, nhưng dưới chân lại liên tục thối lui ba bốn bước, rốt cục mới miễn cưỡng đứng lại. Ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc ngưng trọng không gì sánh nổi.
Diệp Khinh Trần và bạch y thư sinh bên cạnh, trong khi hai người đang đấu khí thế, dĩ nhiên không bị ảnh hưởng chút nào. Khí thế như núi của Lăng Thiên, không ngờ lại tập trung lên một điểm, chỉ tấn công một người! Hai người nhìn nhau, trên mặt cùng lúc lộ ra vẻ khiếp sợ.
Diệp Khinh Trần vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, tạm thời bớt giận. Ta đến đây chỉ để hỏi chút thôi, nếu việc đó không phải sự thực, đương nhiên là rất tốt rồi, ha ha, không cần phải để bụng." Vừa lảng chuyện, vừa cười ha hả nói: "Bất quá, tên phôi đản ấy lúc này đang ở chỗ nào? Hiện tại có hai vị quốc chủ cùng lúc thỉnh xuất giang sơn lệnh, nhưng gia hỏa này lại biệt vô âm tín, không chịu nhận lệnh. Việc này... Việc này, thực sự khó có thể nói cho xong được, đương nhiên, các vị đồng môn trong tông môn cũng đang lo lắng vạn phần, đúng vào lúc này, thì Thừa Thiên lại truyền ra tin tức như vậy..."
Lăng Thiên lắc đầu, cười than thở: "Diệp lão ca, người khác không biết thực lực của ta, lẽ nào ngươi cũng không biết? Lấy thực lực của ta, chẳng lẽ thực sự có thể giết chết được giang sơn lệnh chủ hay sao? Ngài quá đề cao ta rồi đó."
Gã tiều phu mặt đỏ bừng chen vào, giọng nói như sấm động: "Thực lực của ngươi cực kỳ không tệ, ngoại trừ Thiên Lý ra, lão tử chưa từng thấy mấy người có công lực đến mức này. Tuy rằng so với hắn ngươi còn kém vài bậc, nhưng đã có thể xem như tuyệt đỉnh đương đại rồi. Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, nếu hắn không chết, vậy hắn ở đâu? Ít nhất ngươi cũng là người cuối cùng từng gặp hắn phải không?"
Đối với Diệp Khinh Trần, Lăng Thiên đương nhiên sẽ không vô lễ, nhưng đối với gã tiều phu này, Lăng Thiên lại không có nửa điểm không khách khí, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đâu biết hắn ở đâu? Thiên hạ rộng lớn, hắn tùy tiện chui vào trong một kỹ viện nào đó, ai có thể tìm được? Bản công tử luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ đến kỹ viện chơi, đương nhiên càng không thể biết. Ngươi là đồng môn của hắn, chẳng lẽ cũng không biết hắn với người tình đang ở đâu hay sao?
Tiều phu mặt đen ngẩn ra, một tay gãi gãi sau gáy, cả giận nói: "Lão tử cũng chưa bao giờ đến kỹ viện chơi, làm sao mà biết người tình của hắn ở nơi nào?"
"Phì..." Diệp Khinh Trần phun một ngụm rượu vừa uống lên đống lửa, nhất thời ánh lửa màu xanh biếc bốc lên. "Khụ khụ khụ... khụ khụ" Diệp Khinh Trần này bị sặc không nhẹ rồi.
Vẻ mặt của bạch y thư sinh ở bên cạnh lộ vẻ bất đắc dĩ, không ngừng lắc đầu. Rất giống như là ăn phải thuốc lắc đầu.
Lê Tuyết nghe thấy hán tử này quả thực vô lễ, vốn dĩ đã chuẩn bị phát tác, nhưng sau khi hắn nói ra câu kia, tức thì Lê Tuyết cười đến gập bụng khom lưng.
Tiều phu nhìn mấy người, càng thấy khó hiểu, đầu đầy sương mù, nói: "Cười cái gì? Lão diệp, ngươi cùng với tên phôi đản đó thân nhau nhất, ngươi biết người tình của tên phôi đản đó không?" Khẩu âm của người này rất đậm, khi hắn gọi Diệp Khinh Trần là "lão Diệp", bốn người ở bên cạnh đều nghe thành "lão gia!" (Diệp (叶): phiên âm: yè còn gia (爷) phiên âm yé).
Diệp Khinh Trần trừng mắt nói: "Ta biết người tình của ngươi thôi! Tên gia hỏa không có thể diện này, mau ngậm miệng lại."
Gã tiều phu đỏ mặt tía tai: "Ta liều mạng với ngươi Diệp Khinh Trần! Không ngờ ngươi dám nói xấu ta, nói ta có người tình, lẽ nào ngươi không biết lão tử luyện đồng tử công? Toàn thân đồng nam!"
Vừa nghe lời ấy, Lăng Thiên nhất thời sặc gió. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Người này thoạt nhìn như hung thần ác sát, không phân rõ phải trái, không ngờ lại là một người hồ đồ. Vừa nghĩ như thế, tức giận trong lòng Lăng Thiên nhất thời bốc hơi sạch sẽ.
Thư sinh mặc áo bào trắng thở dài, quạt trong tay phe phẩy, nói: "Thiên Lý khẳng định chưa chết, phỏng chừng hắn đang bế quan. Chúng ta không cần tìm hắn nữa."
"Sao lại nói vậy?" Diệp Khinh Trần và tiều phu cùng úc hỏi. Đừng nói hai người bọn họ, ngay cả Lăng Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, vị thư sinh này sao lại khẳng định như vậy? Nếu như đã khẳng định như thế, hà tất bọn họ phải đến tìm mình?
"Nhìn chuôi kiếm kia xem." Bạch y thư sinh chỉ vào chuôi kiếm trên vai Lăng Thiên, tràn đầy thần khí sai khiến: "Nếu Tống Quân Thiên Lý đã chết, thanh kiếm này sao lại ở trên người Lăng Thiên?" Hai người kia cùng lúc ồ lên một tiếng. Ánh mắt nhìn Lăng Thiên nhất thời bắt đầu thay đổi.
Đến lượt Lăng Thiên bắt đầu hồ đồ, hỏi: "Đây là vì sao? Nếu ta giết Tống Quân Thiên Lý, thuận tiện đoạt lấy kiếm của hắn, không phải càng đúng với lẽ thường hay sao? Các ngươi nhìn thấy thanh kiếm này, hẳn là càng phải hoài nghi ta mới đúng, sao lại loại bỏ chứng cứ để hoài nghi ta?"
Bạch y thư sinh mỉm cười, cao ngạo nói: "Chỉ vì đây là Liệt Thiên Kiếm. Thiên Lý thà hủy nó đi, cũng không chịu để mất. Nếu hắn tự biết mình bất hành, như vậy cho dù hắn bỏ qua cơ hội đào tẩu, cũng sẽ bẻ gẫy thanh kiếm này. Lúc thanh kiếm kia lại còn nguyên vẹn trên người ngươi, như vậy, tất nhiên là hắn tặng cho ngươi. Trừ việc đó ra, không còn khả năng nào khác, hơn nữa, thực lực của ngươi cố nhiên rất cao, chỉ sợ đã vượt xa bọn ta, nhưng so với Thiên Lý, vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, nhất quyết không có khả năng lấy được mạng hắn, đoạt kiếm của hắn!"
Lăng Thiên gật đầu, nói: "Thì ra là thế!"
Bạch y thư sinh tỉ mỉ quan sát Lăng Thiên vài lần, sau đó thản nhiên nói: "Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân mà hắn không tiếp nhận các giang sơn lệnh khác. Nếu hắn đã đưa thanh kiếm này cho ngươi, đó chính là đại biểu cho việc bản môn tặng cả thiên hạ cho ngươi. Đã như vậy, các gian sơn lệnh khác đương nhiên sẽ không còn ý nghĩa nữa."
"Hả?!" Lăng Thiên khiếp sợ kêu lên. Trăm vạn lần cũng không nghĩ tới lúc trước Tống Quân Thiên Lý đưa Liệt Thiên Kiếm như đưa một que củi, lại còn có một tầng hàm nghĩa như thế.
"Cái gì gọi là giang sơn lệnh chủ? Giang sơn giả, cũng là thiên hạ giả; kẻ nắm giữ giang sơn lệnh chủ, là chỉ người đứng đầu thiên hạ! Ý tứ mà Tống Quân Thiên Lý tặng kiếm cho ngươi,chính là hắn tuyển định ngươi là người đứng đầu thiên hạ hiện nay!" Bạch y thư sinh cười xót xa: "Gia hỏa này quả nhiên tuyển chọn một người có sát tính so với hắn còn lớn hơn nữa." Trong ngữ khí, tràn đầy vẻ tiếc nuối người tài không được trọng dụng. Hiển nhiên, Tống Quân Thiên Lý lựa chọn Lăng Thiên, vị lão phu tử này có chút không hài lòng.
"Mẹ nó!" Lăng Thiên nhịn không được nổ ra một câu thô tục: "Đã như vậy, vì sao hắn không chịu lưu lại giúp ta chứ?"
Ba người cùng lúc nhìn hắn vừa tức giận vừa buồn cười: "Thực sự là lòng tham vô đáy, tặng cho ngươi cả giang sơn còn chưa đủ hay sao? Còn đòi hắn phại tự mình lưu lại giúp ngươi? Lẽ nào ngươi không biết Vô Thượng Thiên tuyệt đối không được phép tham dự vào tranh đoạt của thế gian ư?"
Lăng Thiên hừ một tiếng trong lòng, âm thầm oán hận nói: vậy đám các ngươi còn ra ngoài diễu võ giương oai làm gì? Đỡ phải thấy các ngươi nhảy loạn hò hét.
Vẻ mặt đương nhiên vẫn là không chút thay đổi, tựa như trời quang trăng sáng nói: "Thì ra là thế, ta còn cho rằng hắn chỉ đưa cho ta một thanh kiếm giết người đó."
"Ngươi nói ngươi cầm thanh kiếm này giết... người ư?" Sắc mặt bạch y thư sinh quái dị, thanh âm dường như bị đè né, đôi mắt nhỏ hẹp nhìn Lăng Thiên, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên.
"Nói nhảm!" Lăng Thiên trở mặt trắng trợn nói: "Ta không dùng nó giết người không lẽ dùng nó để thái rau à?"
Chúng nhân nhất tề té xỉu!
Bạch y thư sinh ngây người ngẩn ngơ, đột nhiên nhảy dựng lên, nước bọt văng khắp nơi, thẳng thắn gầm rú mà nói: "Đây chính là Liệt Thiên Kiếm! Thiên cổ danh kiếm Liệt Thiên Kiếm đó! Ngươi lại dùng nó để giết người? Thật là... Thật là... Cực kỳ khốn nạn rồi!"
Quyển 6