Lăng Thiên có phần không biết nói gì, "Đây vốn là một thanh lợi khí giết người tuyệt đỉnh! Dùng nó để giết người thì có gì là quá đáng? Hơn nữa, thiên hạ là ta tự tay đánh hạ, mà không phải do ta xuất ra thanh kiếm này khiến cho chúng nhân đầu hàng ta. Giang sơn ư? Ha ha, cực kỳ buồn cười, ngay cả Vô Thượng Thiên các ngươi là đại môn phái đệ nhất thiên hạ, nhưng giang sơn này các ngươi muốn tặng ai thì tặng hay sao? Kẻ đứng đầu thiên hạ càng không thể do các ngươi chỉ định."
Dáng vẻ bạch y thư sinh rất phẫn nộ, đôi môi bắt đầu run rẩy: "Vì cái gì... Nói!"
"Hắc hắc..." Lăng Thiên nở nụ cười, coi như là không có chuyện gì, nói: "Nếu các ngươi cho rằng các ngươi có thể chỉ định người đứng đầu thiên hạ, vậy được thôi, ta chấp nhận. Bây giờ các ngươi phải đi nói với các thế lực khác rằng, ta là người đứng đầu thiên hạ, để bọn họ đầu hàng ta đi. Chỉ cần bọn họ nhất loạt đầu hàng, ta cũng sẽ thống nhất thiên hạ. Như vậy đương nhiên ta cũng sẽ tiếp nhận an bài của các ngươi, tiếp nhận giang sơn thống nhất mà các ngươi tặng cho ta. Thiếu các ngươi một món nợ ân tình thật lớn, được không?"
Ba người đồng loạt mắt choáng mày hoa. Bạch y thư sinh cười ha ha nói: "Việc này.. Bản môn xưa nay bàng quan, sao có khả năng làm thuyết khách cho ngươi?"
"Không có khả năng?" Lăng Thiên nở nụ cười cổ quái:"Vậy các ngươi làm sao đưa giang sơn cho ta? Làm sao để chỉ định ta đứng đầu thiên hạ? Ngay cả tin tức các ngươi cũng không thả ra ngoài, chỉ nội bộ các ngươi biết ta cầm Liệt Thiên Kiếm, như vậy tính là đã tặng giang sơn cho ta ư? Hoàn toàn là nói suông đã nghĩ bắt Lăng Thiên ta thiếu các ngươi một món nhân tình cực lớn? Thật là quá mức buồn cười. Một thanh kiếm có thể đại biểu được cái gì?"
Lăng Thiên đưa tay ra, cầm lấy một cái đùi lợn rừng đang được nướng trên ngọn lửa kêu lách tách, đưa qua phía bạch y thư sinh.
Bạch y thư sinh liếc nhìn hắn, không biết hắn có ý gì, nói lời cảm ơn, tiếp lấy, để cách y phục màu trắng thật xa. Diệp Khinh Trần mỉm cười, kéo tiều phu lùi lại hai bước. Theo những gì hắn biết, phỏng chừng Lăng Thiên lại có chủ ý kỳ quái nào đó, bây giờ tốt nhất là tránh xa ra một chút.
Lăng Thiên cười cực kỳ xán lạn, nói: "Đây, cái chân lợn rừng này thực sự là tượng trưng cho quyền lực của đại lục Thiên Phong, bây giờ ta tặng cho ngươi, chỉ cần ngươi cầm nó đến đại lục Thiên Phong, ngươi chính là người đứng đầu đại lục. Được hay không nào?"
Chân lợn rừng? Tượng trưng quân quyền của đại lục? Sợ rằng khi nắm giữ được đại lục Thiên Phong nó sớm đã thối nát bốc mùi rồi...
Trong tay cầm chân lợn rừng đầy dính đầy mỡ, bạch y thư sinh trừng mắt, ngẩn người một lát. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đột nhiên quát to một tiếng: "Tức chết lão phu rồi!" Khí huyết công tâm. Ngửa mặt lên trời ngã nhào xuống đất.
Đại hán mặc trang phục tiều phu sải bước tiến lên. Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn tới đỡ lấy bạch y thư sinh, thì người này đưa một tay ra, một trảo chụp ngay lấy chân lợn rừng vàng ươm. Phốc một tiếng, cắn một miếng lớn. Miệng chảy đầy mỡ. Khen to: "Vị đạo rất không tệ. Nướng cho ta thêm cái nữa nhé. Một cái chưa đủ ăn."
Bạch y thư sinh không được người đỡ lấy. Ngã thẳng xuống mặt đất rắn chắc. Cứ thế mà rơi đến mức thất điên bát đảo. Miệng méo mắt lệch.
Lê Tuyết bắt đầu cười khanh khách. Từ trong lòng lấy ra một khối bạc vụn. Đặt trong tay Lăng Thiên: "Thiên ca. Khối bạc vụn này chính là đại biểu cho việc đứng đầu vũ trụ. Từ nay về sau, huynh chính là Ngọc Hoàng đại đế. Mau đi nhận chức đi, hi hi hi..."
Lăng Thiên cười ha ha. Nháy nháy mắt với Lê Tuyết. Nói: "Không phải lão nhân này bị ta trêu tức đến mức chảy máu não đấy chứ?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Lê Tuyết nhếch lên, nói: "Đáng đời. Ai bảo hắn làm bộ cao cao tại thượng. Một thanh kiếm chỉ có thể tìm phiền toái, đâm chọc, lại làm như là Vô Thượng Thiên hắn ban cho huynh cái gì to lớn lắm, nhìn mà phát bực. Bị một tên nhóc con trêu chọc đến mức tê dại mà ngã chết luôn đi."
Cơ nhục trên mặt Lăng Thiên co quắp hai cái. Nha đầu kia so với ta còn tàn nhẫn hơn nha.
Một lát sau, bạch y thư sinh vốn đang ngã lăn quay trên mặt đất, tứ chi bất động, toàn thân lặng ngắt, đột nhiên, thoáng cái đã bật thẳng lên, tựa như là một cương thi, bị người điều khiển ở phía sau, chậm rãi đứng dậy. Đúng là một tay có nội công vô cùng thâm hậu mà.
Lăng Thiên ngửa mặt nhìn trời, khinh bỉ thầm nghĩ: đây cũng đáng để khoe khoang ư? Lăng Trì cũng có thể làm được như vậy!
"Lăng Thiên, ngươi có cách nhìn thế nào về Vô Thượng Thiên chúng ta?" Thanh âm của bạch y thư sinh trầm thấp, tinh quang trong m lóe lên. Một cỗ chiến ý tràn ngập xung quanh. Nhìn tình thế không ổn, Diệp Khinh Trần chậm rãi bước trở lại, vẻ mặt xâu hổ, tùy thời chuẩn bị can ngăn.
"Cách nhìn? Không có." Lăng Thiên nhún nhún vai, cười cười nói: "Là chính bản thân Vô Thượng Thiên các ngươi có cách nhìn với chính mình mà thôi, không phải là ta nhìn thế nào về Vô Thượng Thiên các ngươi."
"Tự mình có cách nhìn với bản thân mình? Có ý gì đây?" Ánh mắt của bạch y thư sinh trở nên lợi hại, theo cách nhìn của hắn, đây là Lăng Thiên đang vũ nhục chính hắn.
"Vì sao Vô Thượng Thiên trở thành ẩn môn đệ nhất thế ngoại?" Lăng Thiên cười lạnh một tiếng rồi nói: "Đó là bởi vì đại chiến của ba đại lục một ngàn năm trước, là Vô Thượng Thiên các ngươi đảm nhận cuương vị lãnh đạo cuộc chiến của đồng đạo võ lâm, không những đạt được thắng lợi, thậm chí còn vì võ lâm, vì sự an bình của thiên hạ mà làm rất nhiều việc, cho nên mọi người kính phục, cam tâm tình nguyện dâng tặng danh hiệu đệ nhất thiên hạ cho Vô Thượng Thiên. Đây là tự nhân tâm hướng phục, cũng không phải vì võ công của các ngươi cao cường, lại càng không bởi vì các ngươi người đông thế mạnh, thực lực siêu cường!"
Lăng Thiên có chút khó chịu. Vô Thượng Thiên là đệ nhất môn phái thì sao chứ? Cũng không thể vì thế mà lừa gạt người ta. Tùy tiện đưa cho ta một thanh kiếm, đã nói là đưa cho ta giang sơn vạn lý, thế này thực cũng quá mức rồi. Bản công tử ta tốn trăm vạn tinh binh, đổ máu chém giết, giành lấy thiên hạ. Vậy mà ngược lại phải thiếu Vô Thượng Thiên các ngươi một món ân tình? Mà các ngươi không làm được bất kỳ một việc chó má nào, đã nghĩ đến việc được chia khối bánh nhân thịt lớn nhất rồi ư? Thực sự là nằm mơ, đầu óc có vấn đề!
Hãm hại lừa gạt ngay trên đầu bản công tử, bản công tử sẽ không quản ngươi có phải là đệ nhất thiên hạ hay không, muốn ta phải ăn bồ hòn làm ngọt, phải nợ một món nợ ân tình cực lớn một cách vô ích ư? Có là trẻ con cũng không như thế!
"Thế nhưng, những công tích (công trạng và thành tích)ấy, đều công tích của các bậc tiền bối ngàn năm trước, không quan hệ đến các ngươi. Ngàn năm qua, Vô Thượng Thiên các ngươi đã làm được cái gì cho nhân gian? Vô Thượng Thiên các ngươi chỉ là truyền thừa được cái kiêu ngạo của môn phái năm đó mà thôi. Còn Vô Thượng Thiên hôm nay, có cái gì đáng để kiêu ngạo? Các ngươi dựa vào cái gì mà còn muốn dùng công tích của tổ tông ngàn năm trước để hiệu lệnh thiên hạ?" Lăng Thiên cười ha hả: "B thân chuyện này chẳng lẽ không phải là truyện cười hay sao? Ngàn năm hưng vong qua đi, không ngờ các ngươi lại vẫn đang sống nhờ vào cái gốc từ ngàn năm trước! Không ngờ lại sống nhờ một cách hùng hồn như thế?!"
"Đưa tay lên ngực tự hỏi đi, các ngươi có khiến cho các bậc tiền bối ngàn năm trước của Vô Thượng Thiên hay không? Giang sơn lệnh, chỉ là một công cụ để giữ gìn sự hòa bình của nhân gian, lại bị các ngươi biến thành lệnh triệu tập sát thủ! Truyền xuống thần y diệu thuật để các ngươi tế thế cứu nhân, các ngươi lại muốn một lệnh đổi một mạng? Thà rằng ẩn cư chốn thâm sơn, cũng không ra ngoài cứu người? Không cho phép các ngươi nhiễm phải tranh đấu của thế gian, là để các ngươi bảo trì công chính. Nhưng công chính của các ngươi ở đâu đây? Bàng qua, lời nói thực rất êm tai!"
Ánh mắt Lăng Thiên như kiếm, không chút lưu tình nói: "Các người hoàn toàn xuyên tạc mấy tầng ý tứ, quanh năm suốt tháng ẩn dật ở chốn thâm sơn cùng cốc, nhưng lại tự xưng là cứu thế chủ? Học một thân bản lĩnh cứu người có thể giúp nước lợi dân, nhưng lại mục nát chẳng khác nào cây cỏ? Ta hỏi ngươi, qua bao nhiêu thế hệ cho đến các ngươi hiện nay, có bao nhiêu người mang một thân y thuật kinh thiên động địa nhưng chưa từng cứu một người nào? Có hay không? Vậy bọn họ học cái thứ kia để làm gì? Những ký năng mà tổ sư gia của các ngươi truyền xuống, chính là vì để các ngươi tiêu phí thời gian ở trong núi hay sao? Thực sự là cực kỳ sai lầm!"
Diệp Khinh Trần, bạch y thư sinh và đại hán mặc y phục tiều phu đều bị những lời nói của Lăng Thiên khiến cho mồ hôi đổ như mưa, có phần bối rối. Trên mặt bạch y thư sinh mồ hôi chảy ròng ròng, cứng họng líu lưỡi, há mồm trợn mắt, hắn muốn phản bác Lăng Thiên, nhưng lại phát hiện ra rằng mình vô pháp phản bác. Rồi giữa lúc đó đột nhiên cảm thấy những lời nói của Lăng Thiên, đã điên đảo toàn bộ những lý niệm suốt đời mình. Trong lúc nhất thời ý nghĩ vô cùng hỗn loạn, mờ mịt không biết nên làm thế nào.
Lăng Thiên thong thả bước hai bước, tiếp tục nói: "Về phần Lăng Thiên ta, ta nghĩ nguyên nhân mà ta muốn thống nhất thiên hạ cũng không cao thượng như vậy. Có thể đó chính là vì dã tâm và ham muốn của cá nhân ta mà thôi. Thế nhưng, sau khi ta trả giá để thống nhất thiên hạ, lại chỉ có thể ra một chỉ lệnh, khiến cho trong hơn mười năm hoặc mấy trăm năm sau này, thên hạ không còn phân tranh, làm cho dân chúng thiên hạ đều an cư lạc nghiệp. Tuy rằng là vì ham muốn, dã tâm của riêng mình ta, nhưng đồng dạng, cũng đã tạo phúc cho thiên hạ."
"Cuộc chiến thống nhất, cố nhiên sẽ có mấy trăm vạn người vì nỗi khổ loạn lạc chiến tranh mà chết. Nhưng sau khi thống nhất, sẽ không có ai chịu nỗi khổ của chiến loạn nữa! Trước khi thống nhất, giữa các quốc gia hàng năng đều phải chiến tranh, ba đại lục đều như thế cả! Mỗi một năm chúng nhân chết đi cũng nhiều đến trăm vạn. Tuy rằng khi ta thống nhất thiên hạ người chết sẽ thoáng cái tăng lên vài lần, nhưng cũng chỉ bằng vài năm chiến loạn cộng lại mà thôi. Còn sau đó, sẽ là ổn định và hòa bình dài lâu, lại có thể duy trì một trăm năm, hai trăm năm không có chiến tranh, như thế ngươi biết trăm năm ấy đại biểu cho cái gì không? Ngươi biết một trăm năm không có chiến tranh so với những gì trả giá cho ngày hôm nay có lợi thế nào không?"
"Nhưng... Nhưng ngươi giết chóc thảm trọng như thế, lẽ nào thống nhất thiên hạ, ngoại trừ giết chóc, sẽ không còn cách nào khác hay sao?" Trên mặt bạch y thư sinh mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, khi nói chuyện cũng có phần lực bất tòng tâm, lời phản vấn này càng cực kỳ vô lực.
"Giết chóc? Không có giết chóc thì làm sao để thống nhất? Cách khác? Ha ha... Lẽ nào chỉ với một người như thánh nhân, là có thể đủ để mang lại hòa bình và an lành cho thiên hạ? Quả thực là vớ vẩn! Chỉ có thể bằng thủ đoạn tàn khốc, bằng tốc độ cực nhanh, thu thiên hạ về một mối, mới là biện pháp duy nhất có thể triệt để tiêu diệt chiến tranh! Ngay cả là một trăm năm hoặc là mấy trăm năm sau, khi tất cả chúng ta quy thiên, thế gian này sẽ phân loạn một lần nữa, nhưng dù sao chúng ta cũng đã từng sáng tạo ra niên đại hòa bình thuộc về chính mình! Đây mới là một đời không thẹn!"
Lăng Thiên cười ha hả, ngửa đầu nhìn lên tinh không, song chưởng mở rộng, như muốn ôm lấy toàn bộ thế giới, lại như toàn bộ thế giới đã ở trong lòng hắn: "Lăng Thiên ta thừa nhận hai tay ta ngập máu tanh, một thân tội nghiệt, giết người đầy đông, xương khố như núi, nhưng ta không thẹn! Không thẹn với lương tâm! Còn các ngươi ở ẩn thoát khỏi nhân gian, không nhiễm một hạt bụi, một thân bản lĩnh vô cùng cao minh, nhưng lại mục nát với cỏ cây. Cho nên các ngươi không những đáng hổ thẹn, hơn nữa còn có tội!"
Ánh mắt băng lãnh của Lăng Thiên nhìn mấy người ở gần hắn, quát lớn: "Tội lớn! Đắc tội với hậu thế, đắc tội với chúng nhân, đắc tội với chính mình!"
Ầm...
Trong lòng bạch y thư sinh như bị giáng một đòn nghiêm trọng, thất thểu lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt tái nhợt như người chết.Diệp Khinh Trần thở dài, vô hạn hối hận: "Lời của tiểu huynh đệ không sai, Vô Thượng Thiên chúng ta những năm gần đây..." Nói đến đây, thanh âm chợt có chút nghẹn ngào.
"Còn kịp" Lăng Thiên nhìn Diệp Khinh Trần, một lúc lâu sau, lặng lặng nói.
Bạch y thư sinh ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, thanh âm thê lương tới cực điểm.
Những lời vừa mới rồi của Lăng Thiên, tựa như thể hồ quán đỉnh. Bạch y thư sinh đột nhiên cảm thấy ý nghĩ trở nên rõ ràng tươi dịu, chợt giật mình mà tỉnh lại.
Đi từng bước, thận trọng tiêu sái đến trước mặt Lăng Thiên, vẻ cuồng ngạo trên mặt sớm đã biến mất gần như không còn nữa, bình tĩnh nhìn Lăng Thiên một lát, đột nhiên cúi người xuống, từng chữ từng chữ nói ra: "Đa tạ chỉ giáo!"
Lăng Thiên im lặng một hồi, nhìn thái độ thành khẩn của hắn, liền không vì mình mà tự cao, vẻ mặt giãn ra nói: "Là tiểu tử mạo phạm rồi."
Bạch y thư sinh đứng thẳng người, thần sắc nghiêm túc vô bì nói: "Không! Lạc đường được chỉ dẫn, Lăng công tử là đại ân nhân của Vô Thượng Thiên ta! Cho dù có bái đủ trăm bái cũng không đủ để cảm tạ một phần vạn. Được nghe
buổi nói chuyện hôm nay của quân chủ, khiến lão hủ xấu hổ không thôi, xấu hổ không thôi."
Lăng Thiên chân thành nói: "Còn nhiều thời gian, tiên sinh hà tất phải như vậy?'
Bạch y thư sinh lắc đầu, trên mặt thổn thức không ngớt.
Diệp Khinh Trần đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Vì sao tiểu huynh đệ một mình xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng muốn làm hay sao?"
Lăng Thiên không chút che giấu cười nói: "Đúng là thế. Năm trăm cao thủ của Thiên Thượng Thiên sắp vượt qua nơi này, tập kích Thừa Thiên ta. Lăng Thiên đành cung kính bổi tiếp đại giá, định sẽ đại khai sát giới."
Vị hán tử mặc trang phục tiều phu hưng phấn đi lại gần: "Thiên Thượng Thiên hả? Chính là đám chó một đoạn thời gian trước phục kích Tống Quân Thiên Lý phải không? Con mẹ nó, để lão tử tham dự, vưa mới ăn một chân lợn, chung quy không thể có chuyện ăn không trả tiền chứ, những lời ngươi vừa mới nói rất có đạo lý! Thuận mắt lắm!"
Mới vừa ăn chân của ta? Lăng Thiên đổ mồ hôi, cự tuyệt: "Hảo ý của tiền bối, Lăng Thiên xin tâm lĩnh..."
Bạch y thư sinh đột nhiên tiến lên một bước, nói: "Thiên Thượng Thiên và Vô Thượng Thiên ta vốn là kẻ thù truyền kiếp. Lăng công tử thống nhất thiên hạ chính là tạo phúc cho vạn dân, thế nào lại bị những con quỷ này đến quấy rối? Cho dù hai nhà không có cừu hận, lão phu cũng muốn lưu lại giúp Lăng công tử một tay."
Trong lòng Lăng Thiên ấm áp, mỉm cười nói: "Bất quá, tràng cảnh này có thể sẽ phải cảnh máu tanh giết chóc, cái này..."
"Thì tính sao đây?" Bạch y thư sinh cười ha hả, nói: "Lẽ nào chúng ta không giết nổi người hay sao?"
Lăng Thiên cười cảm thán, không thể tránh được, đành phải tùy bọn họ vậy.
Thức ăn đột nhiên lại tăng thêm ba người, nguyên bản Lăng Thiên chỉ nướng có hai chân lợn rừng đương nhiên sẽ không dủ. Nếu lại tìm vật phẩm trên con lợn đang vứt chỏng gọng bên cạnh, chỉ sợ sẽ có chút thất lễ. Dù sao đó cũng là một thứ rác rưởi mà mình đã ném đi.
Lăng Thiên cau mày, từ trong lòng lấy ra nửa đoạn hương dây, bước nhanh vào trong rừng cây. Ba người Diệp Khinh Trần nhìn hành động của hắn, ngay cả là những thế ngoại cao nhân, cũng tỏ vẻ nghi hoặc, mờ mịt không rõ. Chỉ có Lê Tuyết biết hắn đang làm gì, không khỏi hé miệng mỉm cười, đương nhiên, nếu là một người khác của Vô Thượng Thiên, là Tống Quân Thiên Lý ở đây, cũng sẽ biết được Lăng Thiên muốn gì. Trước kia hai người cũng là ở đây dùng tín hương để đấu nửa ngày.
Không mất bao nhiêu công phu Lăng Thiên đã có thu hoạch lớn, trong tay mang theo bảy con độc xà màu sắc sặc sỡ, bước nhanh trở lại. Mấy đầu độc xà hình tam giác, có vẻ cực kỳ nhanh ác, vừa nhìn đã biết là vật kịch độc.
Đám người Diệp Khinh Trần và bạch y thư sinh đưa mắt nhìn nhau, thực sự không biết chỉ với một loáng công phu, Lăng Thiên lại có bản lĩnh có thể tìm được nhiều độc xà như vậy. Tìm ở nơi nào nhỉ? C đại hán mặc trang phục tiều phu là hít một hơi lạnh lẽo. Hắn hoàn toàn bất đồng với hai người cò lại, hắn vốn ở lâu trong chốn thâm sơn, đối với độc xà hiểu rất rõ, so với hai người kia, hiểu biết của hắn nhiều hơn rất nhiều, vừa liếc mắt đã nhận ra mấy con rắn anh ác kia là loại có độc tính cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu là người thường, bị mấy con rắn này tùy tiện cắn một nhát, đơn giản nhất sẽ thấy máu tươi đầy miệng, tang mệnh nơi hoàng tuyền còn đỡ, toàn bộ thi thể chỉ cần khẽ động sẽ biến thành một đám máu loãng trong thời gian ngắn. Độc tính đã lợi hại, hơn nữa mấy loại độc xà này, bất kể là con nào một khi di động đều nhanh như gió, khi chạy trốn càng nhanh không gì sánh được, cho dù hắn muốn bắt được một con, cũng phải tốn một phen công phu. Không ngờ tên mặt trắng Lăng Thiên này, vô thanh vô tức đã bắt được sáu bảy con, không hổ là nhân vật có thể thoát khỏi tay Thiên Lý!
"Đồ tốt nha." Vừa mới ăn ngấu ăn nghiến, cặp mắt của gã tiều phu lộ ra thần quang xanh biếc, giống như sói đói gặp thỏ trắng nhỏ, nước miếng chảy dầm dề. Hắn phi thường biết rõ, những độc xà này là những mỹ vị cực kỳ, đại để là rắn càng độc thì vị đạo càng ngon. Lúc trước bản thân hắn cũng tốn rất nhiều công phu mới bắt được mấy con, cho đến bây giờ vẫn là say sưa không ngớt.
Lăng Thiên ha ha cười. thành thạo lấy ra mật rắn, mời mỗi người ở đây ăn một túi, sau đó tay chân nhanh nhẹn dị thường, lột ra lóc xương, lấy nội tạng, không khách khí giật lấy hồ lô rượu từ trên lưng Diệp Khinh Trần, dùng rượu tẩy trừ một lần, lại rắc lên một ít tài liệu, xâu trên một cành gỗ sạch sẽ, rồi treo lên trên đống lửa bắt đầu nuognứ.
Diệp Khinh Trần phẫn nộ, tiếc đến mức nghiến răng nghiến lợi, đoạt lại hồ lo, ôm chặt trong lồng ngực, vẻ mặt đau lòng.
Lăng Thiên cười ha ha: "Diệp lão ca, rượu này của ngươi cũng chỉ là thứ cực kỳ bình thường. Dùng rượu của ngươi để tẩy rửa thịt rắn, ta còn có phần tiếc thịt rắn đó. Nhìn bộ dạng đau lòng của ngươi kìa!"
Mặt Diệp Khinh Trần căng ra: "Cũng là vì tiểu tử ngươi làm trò. Từng uống của ngươi nào là anh hùng huyết, quảng hàn hương, hoặc là tiên hồn túy, nữ nhi tâm, rượu thường trên thế gian đâu có thể đưa vào miệng nữa. Đây là rượu nếp ở dị vực tên là Đãng Khẩu Túy, dư vị kéo dài, tuy rằng còn chưa thể bì kịp với những loại rượu ngon của ngươi, những là danh tửu đương đại, hơn nữa giá cả đắt đỏ, lão ca ta tiền tài thực sự hữu hạn, đâu dám phung phí như thế..."
Lăng Thiên nghe vậy sửng sốt, lại lớn tiếng cười nói: "Nếu vậy, không bằng ta chế riêng cho ngươi một loại rượu thật ngon, sao lại tính là phung phí nhỉ? " Nói xong, ráng sức bĩu môi nhìn Lê Tuyết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lê Tuyết cười nhạt, dịu dàng đứng lên, đi tới bên cạnh hai Diệp Khinh Trần, cởi xuống hai cái túi da, đưa qua.
Diệp Khinh Trần nghe Lăng Thiên nói như vậy còn định mỉa mai đáp trả, đột nhiên thấy hai cái túi da kia, càng mơ hồ nghe thấy hương vị mê người quen thuộc, ánh mắt không khỏi sáng lên, nâng hồ lô lên, ném đi, đâu còn quản gì đến cái gì giá cả đắt đỏ "đãng khẩu túy" đó nữa, trực tiếp đi lên đón lấy, một tay đưa ra đoạt lấy một túi da, đắc ý cười ha hả.
Động tác của tiều phu mặt đen cực kỳ mau lẹ, đoạt lấy hồ lô rượu của Diệp Khinh Trần vào tay, chỉ lo hắn quay lại đoạt đi, mở nắp hồ lô ra, vung lên đổ thẳng vào họng, nuốt xuống. Dưới ánh lửa chiếu rọi, chỉ thấy một cái yết hầu to lớn không ngừng lên xuống, một lúc lâu sau, tiêu phu mặt đen mới để cho hồ lô rời khỏi mép, hà một hơi đầy mùi rượu, cười nói: "Rượu ngon, thực sự là rượu ngon, đã nghiền quá! Không hổ là lão Diệp, danh tửu thường đọng bên mép, quả nhiên là vào miệng liền sung sướng thoải mái, dư vị kéo dài, thật là cực kỳ đã nghiền mà!"
Diệp Khinh Trần cười tủm tỉm nói: "Nếu đã nghiền rồi, lão phu rộng lượng một chút, lão tiểu tử ngươi cứ uống đi."
"Thực sao? A... ha ha.. Ta đây sẽ không khách khí đâu, cảm tạ ngươi trước." Vẻ mặt của tiều phu mặt đen tươi như hoa hớn hở nói.
"Đương nhiên là thật, cứ uống đi, mau uống ngay bây giờ đi." Vẻ mặt đôn hậu, Diệp Khinh Trần mỉm cười, ân cần nói. Cứ uống đi, đến lúc nữa, ngươi không uống nổi nữa. Thứ rượu ngon này sẽ có thể để một mình lão Diệp ta uống ha ha.
Quyển 6