Vẻ mặt tiều phu vui vẻ, mạnh mẽ giơ ngón cái lên: "Lão Diệp, mọi người cùng nhau uống rượu đây là lần đầu tiên ngươi hào phóng như vậy đó. Quả thật là bạn chí cốt! Đa tạ. Oa... Ha ha...." Nói rồi lại ngửa cổ tu thêm một hơi.
Bạch y thư sinh nhìn thoáng qua tiều phu mặt đen, dáng vẻ hèn mọn, thấp giọng mắng: "Thực sự là một tên ngốc không hơn không kém, ngươi ta không cần nên mới quẳng đi, ngươi lại coi như là bảo bối." Ánh mắt lại đảo về phía Diệp Khinh Trần, thấy hắn đang ôm khu khư cái tui da trong ngực như là bảo bối. Hắn đương nhiên nhìn ra được, khi cái túi da này vừa xuất hiện, Diệp Khinh Trần lập tức đã ném ngay hồ lô rượu mà thường ngày vẫn coi như bảo bối đi. Như vậy, mỹ tửu bên trong cái túi đó chắc chắn còn ngon hơn. Khó trách hắn mắng tiều phu mặt đen là kẻ ngốc.
Không bao lâu sau, mùi thơm đậm đặc của thịt rắn nướng đã truyền ra. Trong lúc ấy tiều phu mặt đen đang uống một ngụm rượu gặm một miếng thịt chân lợn rừng, mặt mày hớn hở ăn uống đến mức lâm li thống khoái, bắt đầu ợ ra vài cái... Ợ, mắt say liên láo, ha ha cười nói: "Ợ,... Lão Diệp, chẳng mấy khi ngươi như thế này... Ợ...Bạn thân à, đợi sau khi trở lại, ợ... Lão tử sẽ tặng ngươi một vò rượu cực ngon của lão tử."
Diệp Khinh Trần không ngừng cảm ơn, thầm nghĩ, chờ một lát nữa ngươi không tìm ta liều mạng thì ta đã phải cảm ơn ngươi lắm rồi, còn rượu ngon của ngươi... So với rượu trong túi da của ta, chỉ đáng là nước vo gạo, lúc này lão phu không hứng thú, ngươi tự mình giữ lấy đi.
Thịt rắn tươi ngon cuối cùng cũng đại công cáo thành. Lê Tuyết giống như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra bốn cái bát bằng băng, đặt ở trước mặt mọi người.
Nhất thời khiến cho ba vị cao thủ của Vô Thượng Thiên cực kỳ hoảng sợ!
Hiện tại trời vẫn đang thu, băng ở đâu ra? Huống hồ còn là chén băng trơn nhẵn tròn trịa như được làm từ gốm sứ?
Lê Tuyết nhìn thấy ánh mắt của ba người, hời hợt nói: "Nhàn rỗi không có việc gì làm, thiếp thân đột nhiên nhớ ra là chưa có đồ đựng rượu, cho nên tiện tay làm mấy cái. Đã làm cho các vị tiền bối chê cười rồi."
Tiện tay làm mấy cái? Bạch y thư sinh và Diệp Khinh Trần trợn tròn mắt khiếp sợ, còn tiều phu mặt đen khi nhìn Lê Tuyết, cái miệng rộng ngoác ra như miệng cá mập...
Ngưng thủy thành b, tuy rằng hiếm thấy, tuy nhiên không phải là công phu quá khó, chí ít trong mắt những cao thủ ngồi đây cũng không tính là cái gì to tát, nhưng rõ ràng những việc mà Lê Tuyết vừa mới làm ra đã khó lại càng thêm khó. Thậm chí nàng làm ngay trước mắt nhưng một bậc cao thủ như Diệp Khinh Trần cũng không thể phát hiện ra. Loại công phu cực hàn ngưng thủy thành băng này một khi thi triển, tất nhiên hàn khí đầy trời, nhưng mọi người lại không cảm giác được nửa điểm!
Cái này quả thực là quá khó để có thể tượng tượng nổi! Không ngờ một nữ tử yểu điệu như thế, lại có thể là một tuyệt thế cao thủ hiếm thấy!
Lăng Thiên thầm khen lớn một tiếng. Nhất thời cảm thấy rất hãnh diện!
Bạch y thư sinh không ngừng lắc đầu. Vẻ mặt xấu hổ. Hắn vừa thấy Lăng Thiên đi ra ngoài mà chỉ mang theo một nữ tử quốc sắc thiên hương, liền tưởng rằng đó là bệnh chung của đám đệ tử nhà giàu. Nhất thời trong lòng có chút khinh thị. Lúc này mới biết mình đã nhìn lầm. Khuôn mặt già nua không khỏi đỏ bừng.
Diệp Khinh Trần cười ha hả. Nói: "Mọi người uống rượu, uống rượu thôi." Nói xong ôm lấy túi da. Rút cái nút bằng gỗ ra. Vô cùng cẩn thận rót rượu từ trong túi ra bát băng. Chỉ sợ rơi ra ngoài mất một giọt. Trong lòng Diệp Khinh Trần sớm đã ngứa ngáy khó chịu. Rượu ngon để ngay trong ngực mình, lại không thể lập tức thưởng thức. Trong bụng sớm đã như có hai mươi lăm con thỏ, với trăm cái móng đang không ngừng cào cấu.
Một luồng hơi rượu lạnh thấu xương theo nút được rút ra bừng lên. Chỉ một thoáng đã tràn ngập không gian trong phạm vi mấy trượng. Vẻ mặt của Diệp Khinh Trần đắc ý. Còn cánh mũi của bạch y thư sinh thì phập phồng. Không ngừng tham lam hít lấy hít để hương rượu trong không trung. Nhìn nước rượu trong suốt trong bát băng. Không khỏi cảm động gần như rơi lệ: "Không ngờ sinh thời lão phu lại có cơ hội để thưởng thức một loại tiên tửu như thế này. Đời này thật không uống phí rồi..."
Hương rượu theo gió lan ra. Cặp mắt của tiều phu mặt đen trợn trừng hết cỡ. Ngơ ngác đúng một lát. Đột nhiên phẫn nộ đến cực điểm, quẳng hồ lô rượu sang một bên. Đưa tay nắm lấy vạt áo của Diệp Khinh Trần. Cuồng lộ quát lớn: "Được lắm. Diệp Khinh Trần. Lão bất tử nhà ngươi. Thảo nào ngươi ra sức khuyến khích lão tử uống rượu của ngươi. Thật là trò đùa rác rưởi mà. Nguyên lai ngươi đã sớm biết nơi này có rượu ngon như vậy! Quyết tâm lừa lão tử. Lão tử không tha cho
Râu mép của Diệp Khinh Trần rung rung: "Ngươi phóng rắm cái gì đấy! Là ngươi thèm rượu như mạng, quyết đoạt cho được hồ lô rượu của lão phu, uống mỹ tửu ngàn vàng của lão phu rồi, giờ lại còn có mặt mũi tới trách tội lão phu. Ngươi, ngươi thật là làm ta tức chết thôi." Miệng thì nói tức chết ta, nhưng trong ánh mắt lại không nhịn được mà lộ ra vẻ đắc ý đã thực hiện được quỷ kế.
Tiều phu mặt đen oán hận nhìn hắn, gần như đã muốn vặn gãy cổ lão già gian trá này. Trong mũi không ngừng truyền đến hương rượu cực kỳ mê người, có điều là trong bụng đã ăn no uống say rồi... Loại tư vị này, giống như một người vừa mới ăn xong một đống cỏ khô, ăn đến bụng căng tròn, thì tiếp đó lại bị người ta mời đi dự yến tiệc thịnh soạn...
Mọi người cùng bật cười to.
"Muốn bắt lão tử phải giương mắt thèm thuồng mà không thể uống rượu sao? Diệp Khinh Trần ngươi nghĩ chu đáo lắm." Khuôn mặt đen đúa của tiều phu đã đỏ lại càng đỏ thêm, đột nhiên tròng mắt long lên, nảy ra ý hay, quát to: "Chờ ta một lát, trước khi ta trở lại, không một ai được phép uống một giọt nào! Bằng không lão tử liều mạng với kẻ đó." Sau đó thì vù một tiếng, vội vàng chạy thật sâu vào trong rừng cây.
Khi mọi người đều không hiểu có chuyện gì, thì lại nghe thấy từ trong rừng cây truyền đến thanh âm nôn mửa kịch liệt...
Không lâu sau, tiều phu mặt đen vẻ mặt tiều tụy, nhưng tinh thần lại rất phấn khích chạy vội trở lại, ha ha cười nói: "Được rồi, hiện tại có thể uống rượu rồi."
Lăng Thiên toát mồ hôi!
Đây là cái dạng người gì vậy?! Đây là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết ư?!
Diệp Khinh Trần thì miệng méo mắt lệnh nhìn tiều phu mặt đen, vẻ mặt tái nhợt...
Bạch y thư sinh ngoảnh mặt ra chỗ khác, cơ nhục trên mặt co quắp một trận...
Cặp mắt hạnh xinh đẹp của Lê Tuyết trừng lớn, ngây như phỗng...
...
"Nha đầu, mau, mau lên nào... Xin ngươi đó... biến cho ta một cái bát băng nữa đi! Xin ngươi đó, xin ngươi đó! Mau chút đi, nha đầu tốt..." Vẻ mặt của tiều phu mặt đen đầy khát vọng, thành khẩn nói. Hai mắt nhìn chăm chăm vào túi da, cái mũi cực lớn cố sức hít ngửi, trên khóe miệng, một tia nước miếng thèm thuồng lặng lẽ chảy xuống. Thế này nào có nửa điểm phong độ của cao nhân?!
Lê Tuyết:...
Lăng Thiên:...
Im lặng một hồi không ai lên tiếng... Với cách làm của tiều phu mặt đen, chúng nhân cùng lúc biểu thị ra sự sùng kính tối cao...
Quá cường hãn... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hậu quả trực tiếp của chuyện này chính là, Diệp Khinh Trần và bạch y thư sinh đối mặt với mỹ tửu cực phẩm mà lúc trước mình còn tha thiết mong ước, đột nhiên có loại cảm giác khó mà nuốt xuống nổi. Còn Lê Tuyết thì một giọt cũng không dính môi, thậm chí còn phải có kiềm chế cảm giác muốn nôn mửa cường liệt...
Chỉ có hai người là Lăng Thiên và tiều phu mặt đen, ta một chén ngươi một chén, uống cho bất diệc nhạc hồ. Tiều phu mặt đen càng hô to gọi nhỏ, liên tục thống khổ mà thúc giục. Điều này làm cho đám người Diệp Khinh Trần kinh ngạc trợn ngược hai tròng mắt. Giống như Lăng Thiên, là người xuất thân từ gia tộc lớn như vậy, đều có thói quen vệ sinh nghiệm ngặt, sau khi trải qua chuyện buồn nôn như vậy, không nôn mửa ngay tại chỗ đã là phi thường không tệ, không ngờ còn có thể tiếp tục ăn uống, thì vốn đã khó càng thêm khó.
Lăng Thiên nhìn biểu tình của mấy người, trong lòng cười lạnh một tiếng. Kiếp trước ngay cả gốc cải trắng ngâm trong nước bẩn của người khác, lão tử cũng ăn được, thế này đã là cái rắm gì! Lê Tuyết mới chân chính là đại gia phong độ, muốn biết thế nào là đệ tử thế gia thì nhìn nàng đi!
Lê Tuyết tinh tế cảm nhận được sự bi thương trong lòng Lăng Thiên, liền nhẹ nhàng dựa đầu lên người Lăng Thiên. Lăng Thiên chợt cảm thấy cõi lòng ấm áp, tâm tình có phần nặng nề nhất thời khôi phục bình thường.
Đột nhiên, Lăng Thiên nhướng mày, khẽ đặt bát rượu băng xuống.Khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của Lê Tuyết nhất thời phủ lên một tầng băng sương dày đặc, lặng lẽ ngồi ngay ngắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương Bắc.
Mãi đến lúc này, hai người Diệp Khinh Trần và bạch y thư sinh mới hiểu được vì sao hai người lại như vậy: mặt đất hơi rung động, ứng với phương Bắc đang có một đại đội kỵ binh đến đây. Lại nhớ đến chuyện năm trăm kỵ sĩ tinh nhuệ của Thiên Thượng Thiên mà Lăng Thiên kể lúc trước, hai người lập tức biến sắc.
Mặt đất càng lúc càng rung động kịch liệt, tựa như có hàng trăm hàng ngàn cái trống trận cùng lúc được đánh lên một cách cuồng bạo
Lê Tuyết lạnh lùng nhìn về phương xa, nói: "Kỵ binh của Thiên Thượng Thiên chạy cấp bách trong lúc đêm khuya thanh vắng như thế này, chắc là đã biết được sự tình mới phát sinh bên này. Nếu để cho những kẻ đó xông vào Thừa Thiên, ắt sẽ tạo thành thương vong thảm trọng dị thường. Càng có khả năng sẽ tạo ra hậu quả ác liệt không thể lường trước được. Muội cho rằng, chúng ta không cần phải khách khí với bọn chúng, trực tiếp phục sát mới là chính đạo."
Lăng Thiên biết, những lời này của nàng không phải để xin chỉ thị của mình, mà là nhắc nhở ba người của Vô Thượng Thiên. Gật đầu, nói: "Không sai, chém tật giết tuyệt, không chừa kẻ nào!"
Theo tám chữ đó vọt ra khỏi miệng Lăng Thiên, một cỗ sát khí dày đặc lạnh thấu xương giống như thành hình, từ trên người hắn phát tán ra ngoài.
Bạch y thư sinh khẽ nhíu mày, có vẻ như không vui, hiên nhiên với việc đánh không báo trước của Lăng Thiên có phần không đồng tình. Đang muốn nói chuyện, thì Diệp Khinh Trần lặng lẽ kéo tay áo của hắn. Nhất thời không lên tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo nét khác thường.
Cặp mắt băng lãnh của Lăng Thiên vòng trở lại, nhìn bạch y thư sinh, chậm rãi nói: "Vì cầu thắng lợi, không từ thủ đoạn. Ta muốn không chỉ thắng lợi, còn muốn đảm bảo rằng người của mình tận lực giảm thiểu thương vong! Nói rõ ràng rồi mới đại chiến một hồi đương nhiên là thoải mái, cũng đủ quang minh chính đại, có lẽ còn có thể kiếm được danh thơm. Nhưng làm kiểu như vậy, lại phải dùng sinh mạng và máu tươi của bộ hạ ta đi đổi lấy, Lăng Thiên ta cho đến bây giờ chưa từng ham muốn thứ danh tiếng vặt vãnh ấy. Nếu có thể bảo trụ tính mạng của huynh đệ, Lăng Thiên ta, tình nguyện bị bêu danh ngàn đời."
Dừng một chút, Lăng Thiên quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "tiền bối nhìn không thuận mắt, hoàn toàn có thể không xuất thủ, nhưng xin tiền bối đừng giảng đạo lý với vãn bối vào lúc này. Nơi này do vãn bối chủ trì đại cục!"
Bạch y thư sinh cứng họng, vẻ mặt xấu hổ. Đột nhiên cảm thấy khi so sánh mình và Lăng Thiên, bản thân mình tuy rằng đã sống nhiều năm như vậy, nhưng ở một số phương diện lại vẫn có vẻ rất ấu trĩ.
Lê Tuyết cười, tiếng cười trong trẻo tao nhã vô tận nhưng rất lạnh lùng. Hai tay chợt vung lên, hai luồng chân khí cực kỳ lạnh lẽo rơi xuống đống lửa. Đống lửa đang cháy hừng hực tức thì tắt ngấm. Bốn phía liền chìm vào trong tối tăm. Hàn Băng Chân Khí duy trì một lát, trên đống lửa liền ngưng tụ thành một tầng sương trắng dày đặc, ngay cả một chút khói cũng không còn.
Hai người Lê Tuyết và Lăng Thiên lẳng lặng đứng im tại chỗ cũ. Nhưng trong cảm giác của ba người Diệp Khinh Trần cùng bạch y thư sinh, hoàn toàn đã không còn sự tồn tại của hai người họ. Mắt rõ ràng nhìn thấy họ đang tồn tại ngay trước mặt mình, nhưng trong cảm giác lại không sao dò xét được.Không khỏi nhìn nhau hoảng sợ!
Đây rõ ràng là cảnh giới tối cao của võ học - thiên nhân hợp nhất. Không ngờ Lăng Thiên và thiếu nữ kia còn trẻ như vậy, lại có được cảnh giới võ học cao đến như vậy! Thảo nào họ dám dùng lực lượng của hai người để ngăn chặn năm trăm cao thủ của Thiên Thượng Thiên!
Bạch y thư sinh thở dài một tiếng, nói: "Hôm nay mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng, một con ếch chỉ biết có cái giếng mà thôi." Trong khẩu ngữ mang theo thổn thức bất tận.
Thanh âm "rầm rầm rầm" càng lúc càng lớn! Bỗng nhiên, trên sườn núi cao cao phía Bắc, đột nhiên hiện ra một đội kỵ binh, tiếp đó một kỵ đội không dưới bốn năm trăm người chợt tuôn ra, giống như thủy triều dâng tràn kéo ra một khoảng rất dài, phóng ngựa như bay, tựa như nước lũ cuồn cuộn.
Lăng Thiên thở dài một tiếng. Trận chiến tối nay xem ra sẽ rất ác liệt, là trận chiến ác liệt chưa từng có!
Đội hình của Thiên Thượng Thiên rõ ràng là đề phòng bị phục khích, với kiểu đội hình như thế này, ngay cả gặp phải mai phục, tổn thất cũng tuyệt không quá lớn, bởi vì đội ngũ từ đầu đến cuối kéo ra rất dài...
Một trăm trượng!...
Bảy mươi trượng....
Năm mươi trượng...
"Động!" Lăng Thiên cúi đầu hạ lệnh.
Theo tiếng quát, hai người Lăng, Lê tựa như hai thanh lợi kiếm tuyệt thế, cùng lúc xông ra. Cự ly này, chính là cự ly có điều kiện tốt nhất, chờ khi song phương tiếp xúc, chính là thời khắc mà chiêu thức phát huy ra uy lực lớn nhất.
Về phần ba người Diệp Khinh Trần khi nào xuất thủ, thậm chí có xuất thủ hay không, Lăng Thiên không buồn lo lắng.
Nếu không phải lần này có Diệp Khinh Trần đi cùng bọn họ, sợ rằng Lăng Thiên sẽ không nói chuyện thẳng thắn nhiệt tình với bọn họ như vậy. Hoàn toàn là nể mặt Diệp Khinh Trần, Lăng Thiên mới miễn cưỡng giải thích lại tình hình thêm một lần nữa. Kỳ thực trong lòng hắn sớm đã có chút buồn bực...
Kiếm của Lăng Thiên vô thanh vô tức rời vỏ, đảo mắt ra hiệu cho Lê Tuyết ở bên cạnh. Trong tay Lê Tuyết lúc này đã có một thanh huyền thiết kiếm! Thanh kiếm này đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ sẫm, vừa dài vừa hẹp, toàn thân kiếm đều được chế tạo từ huyền thiết!
Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tuyết sử dụng binh khí!
Trong lúc đang chạy cực nhanh, kỵ sĩ cưỡi trên con ngựa đầu tiên, đột nhiên cảm thấy phía trước tựa hồ có chút dị thường, đang định quan sát cẩn thận, chợt phía trước phóng vụt lên một luồng sương lạnh lẽo nồng đậm, che khuất tầm nhìn của đoàn người!
Thân thể Lăng Thiên vụt lên rời khỏi mặt đất, ở giữa không trung xoay mạnh một vòng, đột nhiên xuyên thủng khoảng không vút lên, tiếp đó, một đạo kiếm quang tròn trịa, quanh thân bao bọc trong lãnh điện rực rỡ, mang theo lực lượng kinh khủng hủy diệt vạn vật, cùng với tốc độ nhanh không gì sánh nổi, bắn thẳng xuống phía đoàn kỵ mã dài dằng dặc!
Khi Lăng Thiên bay vút đi bằng tốc độ nhanh đến cực điểm, ở những chỗ bên cạnh người hắn xẹt qua, nhất thời vang lên những tiếng rít thê lương! Đó là âm thanh phá không bạo khởi!
Sát chiêu nhân kiếm hợp nhất! Nội lực tuyệt thế của Lăng Thiên cùng đệ nhất thần binh tự cổ chí kim Liệt Thiên Kiếm kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ, hình thành một cơn lốc giết chóc không gì không phá!
"Có địch nhân tập kích! Mọi người tản ra!" Thanh âm gần như xé rách cổ họng, bén nhọn của một đại hán cấp bách vang lên. Hết thảy những người nghe được thanh âm này thậm chí có thể cảm giác được yết hầu của người vừa quát lên bị xé rách, máu tươi phun như suối!
Muộn rồi.
Trong lúc đang bôn ba cực nhanh, căn bản không thể ghìm ngựa dừng ngay lại được. Đầu lĩnh của Thiên Thượng Thiên, một lão giả râu tóc bạc trắng gần như muốn thổ huyết, mắt trợn trừng nhìn đạo kiếm quang hủy diệt tựa như một lưỡi cày quấn vào đoàn kỵ mã thật dài. Một đường kiếm quang đi đến, thế như chẻ tre, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, máu tươi, tàn chi toái thể rơi đầy trên mặt đất!
Có thể thấy rằng, đoàn kỵ mã kéo thành một đường cực dài này, sau khi bị đạo kiếm quang hủy diệt kia chính diện đánh tới, dưới xu thế cực nhanh, bị đối phương giết thành một đường máu thẳng tắp!
Nơi kiếm quang đi qua, chỉ thấy ánh sáng trắng không thấy bóng người, máu tươi điên cuồng bắn ra, tàn chi toái thể văng đầy trời, đám người của Thiên Thượng Thiên tựa như đang khiêu vũ bừng bừng cao hứng bắn lên không trung...
Khi hết thảy mọi thứ ở đây phát sinh, đạo kiếm quang tròn trịa kia sớm đã không chút nào suy yếu, một đường giết chóc ra rất xa!
Một đời sát thần Lăng Thiên, nhân kiếm hợp nhất mười thành công lực! Không gì không phá!
Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Thiên sử dụng mười thành công lực thi triển nhân kiếm hợp nhất!
Toàn bộ những nỗ lực chống đối khi tiếp xúc với đạo kiếm quang ấy, gần như chưa kịp tiến lên đã bị chém nát bay ra ngoài, bất luận là binh khí nào, chỉ cần đụng vào đoàn kiếm quang ấy, kết quả chỉ có một: ngay cả người cầm binh khí đó cũng biến thành mảnh vụn!
Mỗi một người chết dưới kiếm quang ấy, đều giống như bị xử tử lăng trì!
Bạch y thư sinh đang muốn từ trong rừng lao ra, khi vừa nhìn thấy một màn chấn động thiên hạ kia, không khỏi cảm thấy da đầu bị oanh tạc một trận, toàn thân như bị bệnh mà run rẩy không ngừng! Thanh âm run run nói: "Lão Diệp à, võ công vị tiểu huynh đệ này của ngươi..."
Diệp Khinh Trần cũng rất hoảng sợ, mắt mở trừng trừng nói: "Tiểu quái vật này, đạt đến cảnh giới như thế này từ lúc nào vậy?! Chỉ sợ so với tên sát bôi kia cũng chỉ thua một bậc mà thôi! Tiến bộ thật quá nhanh! Cái này... Thực sự là khiến người ta không cách nào tin được."
Ở bên cạnh, tiều phu mặt đen cất giọng ồm ồm nói: "Đến lượt chúng ta tham gia rồi, hai lão già các ngươi còn vẽ vời cái gì đó?"
Ba người nhìn nhau, cười khổ một tiếng, đang muốn phi thân ra, thì lại nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi!...
"Mọi người mau tụ lại thành trận cước, tập hợp bên cạnh lão phu!" Lão giả râu trắng tóc bạc khản giọng lớn tiếng quát lên, nhìn đạo kiếm quang đang điên cuồng lao đi vun vút, khóe mắt dường như rách toạc, mở trợn trừng muốn tóe máu, trong lòng đau đớn như bị trăm kiếm ngàn đao đục khoét!
Vào lúc lời nói của hắn còn chưa dứt, ở phía trước, trong một màn sương dày đặc lạnh lẽo, lại thêm một đạo kiếm quang tròn trịa xông thẳng tới, cực dài bắn xuống! Tựa như sao băng lao vào trái đất, mang theo ánh sáng hủy diệt bảy màu rực rỡ, cùng với hàn khí lạnh thấu xương tủy, cũng với một chiến thuật đồng dạng, phá thẳng vào đám người đầu lĩnh, dùng tốc độ vô bì, xu thế không gì không phá, đột phá vào đoàn kỵ mã!
Nếu như đạo kiếm quang lúc trước là liệt dương cửu thiên, thì lúc này, đạo kiếm quang vừa xuất ra kia tựa như một băng sơn viễn cổ, mang theo cảm giác lạnh lẽo cực kỳ nồng đậm!
Tựa như một lưỡi cày cực lớn, xuyên thấu vào trong đội ngũ của Thiên Thượng Thiên!
Đội hình như vậy, cũng chỉ có nhân kiếm hợp nhất chưa từng có từ trước đến nay mới tạo ra được sát thương lớn nhất! Lê Tuyết và Lăng Thiên không hẹn mà cùng sử dụng một chiêu này!
Cũng chỉ là mỗi người một kiếm, nhưng toàn bộ tràng cảnh đã bi thành địa ngục trần gian, máu tanh vô bì, vô cùng thê thảm!
"Đây... Đây là nữ hài vừa nãy ư??" Bạch y thư sinh vô cùng lo sợ nhìn về phía Diệp Khinh Trần, run rẩy tìm cách chứng thực. Rất khó mà tin được! Rất khó để khiến người khác tin tưởng! Cao thủ như thế này, cảnh giới kiếm thuật như thế này, xuất hiện một Lăng Thiên thì cũng coi như xong, không ngờ lại xuất hiện đến hai người!
"Ta... Chẳng lẽ ta đang gặp ác mộng?" Bạch y thư sinh liều mạng nhéo cánh tay của mình, nhe răng há miệng một hồi. Vẻ cao ngạo trầm ổn lúc trước bây giờ đã biến thành xấu hổ vô tận.
Nhớ tới tư thái cao cao tại thượng của mình ở trước mặt một nam một nữ lúc trước, thực sự là tự cao tự đại, không khỏi tỏ ra xấu hổ vô cùng.
Lăng Thiên tựa như sao băng lao vụt đi, vừa đủ để chưa rơi xuống đất. Dựa vào oai thế một kiếm ba nãy, đã xuyên thủng đoàn kỵ mã của Thiên Thượng Thiên thành một đường thẳng tắp. Khi lao đến đoạn cuối của đội ngũ, lúc này kiếm quang mới tan đi, hạ xuống, sắc mặt ửng hồng, khe khẽ thở gấp. Nội lực của hắn tuy rằng thâm hậu, nhưng sau khi toàn lực phát ra chiêu số đạt tới uy lực mạnh đến cực điểm như vậy, cũng có chút cảm giác kiệt lực.
Hít sâu một hơi, chân khí vận chuyển trong cơ thể, thở ra một hơi chân khí, tựa như thiểm điện vận hành một chu thiên, nhất thời khôi phục lại, xoay người nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy kiếm quang của Lê Tuyết tựa như một vầng thái dương nhỏ giữa đêm đen đang giết đến đây!
Quyển 6