Đương nhiên, khi mắt Lăng Thiên bị tấm màn bằng vải bố che mất tầm nhìn, tam nữ đồng loạt hành động…
Nghĩ đến ba vị mỹ nữ như hoa như ngọc, ngọc thể ngang dọc, e thẹn muôn dạng ở trước mặt mình, Lăng đại công tử không nhịn được mà tâm viên ý mã, không thế át chế! Nhịn không được mà thầm kêu to một tiếng khổ sở: Chết mất! thế này phải làm sao đây? Nếu trong thời khắc khẩn yếu như thế này, không khống chế được tâm tư, khiến cho tâm ma bạo động, thì đại sự hỏng hết cả.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Thiên cảm thấy trái tim mình đang nhảy loạn trong lồng ngực, từng bước đi đến màn trắng, dưới khố, Lăng Thiên công tử đã sớm ngẩng đầu, gần như sẽ xuyên thủng nội khố mỏng manh…Loạn cảm giác dị thường áp lực này, càng làm cho hắn cảm thấy toàn thân khô nóng.
Bên trong, ba vị mỹ nữ cũng đã cảm thấy Lăng Thiên đang đi đến, nhất loạt xấu hổ không sao kìm nén được, không khỏi nín thở.
Tấm màn bố khẽ động, cước bộ của Lăng Thiên ngừng lại, tam nữ trừng mắt nhìn thân ảnh cường tráng ở bên ngoài màn bố, không khỏi cảm thấy một trận khẩn trương, không hẹn mà cùng dựa sát vào nhau, giấu người thật kỹ..
Loại tràng diện như thế này quả thực là vô cùng xấu hổ…
Lăng Thần và Lê Tuyết cùng lúc oán trách Ngọc BăngNhan, đều tại ngươi cả! Bệnh gì mà kỳ quái đến như vậy? Không bắt mọi người cởi sạch y phục thì không chữa được! Liên lụy đám tỷ muội bọn ta phải cùng ngươi lâm vào trạng thái xấu hổ vô bì, khó xử vô hạn như thế này…
Ngọc Băng Nhan vừa thẹn vừa vội, ưm một tiếng, đầu cúi sát ngực, dùng thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe thấy mà nói: "Các tỷ…sợ cái gì…xấu hổ….Nơi này không có người ngoài…"Tiểu đê tử! Muội còn lý sự nữa!" Hai nàng cùng lúc xấu hổ, dương nanh múa vuốt, bắt lấy Ngọc Băng Nhạn chà đạp một trận…
Giữa lúc đang ầm ỹ, Lăng Thiên rốt cục bước chân đi vào. Tam nữ thấy thân thể hùng tráng của Lăng Thiên, cùng lúc kêu lên một tiếng sợ hãi, co cụm lại một góc.
Lăng Thiên cũng nhất thời ngây dại.
Lúc này Lăng đại công tử mới phát hiện không tận mắt nhìn thấy mà chỉ suy đoán thì vô luận thế nào cũng không đoán ra được mỹ cảnh tuyệt thế như thế này. Trước mắt Lăng Thiên, ba thân hình tuyệt mỹ ngạo sương khi tuyết chợt hiện ra. Nhất thời vẻ đẹp không sao tả xiết làm cho Lăng Thiên mở to mắt mà nhìn. Miệng ngoạc ra. Tựa như là ngây ngốc.
Lăng Thần, Lê Tuyết đều là áo lót trắng như tuyết, lưng phấn cổ ngọc. Vóc người yểu điệu, không thể nghi ngờ đã triển lộ hoàn toàn. Trên người Băng Nhan, đeo một cái yếm đỏ tươi. Khó trách nha đầu này có vẻ mặt ngượng ngùng nhất. Cái yếm màu đỏ tươi rất tương xứng với da thịt trắng như tuyết. Tựa như một đóa mai hồng nở giữa tuyết trắng. Cực kỳ mê người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vóc người của tam nữ đều là lồi lõm tinh tế. Lung linh trong sáng, tuyệt thế giai nhân. Tăng một phần ngại phì mà giảm một phần ngại gầy. thướt tha, xấu hổ, sợ hãi. Nhìn thấy thế, Lăng Thiên gần như quên hết mọi thứ. Chợt cảm giác trong mũi ngứa ngứa, đưa tay khẽ sờ, tay đỏ tươi…
Chảy máu mũi…
Vị công tử Lăng Thiên này tung hoành hoa trúc. Là nhân vật cao minh đã duyệt qua trăm hoa. Dĩ nhiên bị mỹ cảnh trước mặt kích thích chảy cả máu mũi. Mức độ hương diễm trước mắt như thế này có thể tưởng tượng ra được….
Trong lòng Lăng Thiên rất là ảo não, cũng không phải chưa thấy qua mỹ nữ, sao lại khó chịu như vậy, chẳng lẽ do Lăng tiểu công tử nghẹn khuất quá lâu hay sao? Bộ dạng đại nhân quẳng đi đâu mất, vội vàng đưa tay lau đi…
Thấy hình dáng luống cuống tay chân của Lăng Thiên, tam nữ đều che miệng đỏ mặt, len lén cười rộ. Vẫn là Lăng Thần tri kỷ nhất, đưa qua một cái khăn sạch sẽ..
Lăng Thiên lau hai cái ho khan hai tiếng nặng nề rất là bất mãn với biểu hiện của chính mình. Căm giận liếc nhìn lưỡng n còn lại. Bản công tử liên tục bôn ba bên ngoài hơn một tháng, thân thể chưa lúc nào buông lỏng, hiện tại thấy tình cảnh hương diễm như thế, chảy một chút máu mũi thì có là cái gì? Hai nha đầu các nàng còn dám trêu chọc bản công tử! Chờ sau khi triệt sạch Huyền Âm Thần Mạch của Nhan nhi, bản công tử sẽ thu thập các nàng. Sẽ nhất tiễn hạ song điêu. Thần nhi cũng không thể buông tha được, vậy thì cứ nhất tiễn hạ tam điêu là được.
Nhiệt độ trong thạch thất ngày càng cao, Ngọc Băng Nhan công lực yếu nhất đã nhễ nhại mồ hôi. Cho dù là người luyện Hàn Băng Thần Công như Lê Tuyết, Lăng Thần trên mặt cũng mơ hồ rịn ra mồ hôi!
Thời cơ đã đến!
Thời gian cấp bách, mọi người không dám ngừng lại. Ngọc Băng Nhạn dựa theo chỉ thị của Lăng Thiên, ngồi khoanh chân trước mặt hắn trước tiên. Lăng Thần ngồi ở phía sau, cách Ngọc băng Nhan một thước. Lê Tuyết lại ngôi ở ngay phía sau Lăng Thần. Ở phía sau Lê Tuyết, còn một không gian tương đối rộng rãi. Lỗ thông khí mà Lăng Thiên tự tay thiết đặt, chính là ở vị trí nay! Đây cũng là lỗ thông khí duy nhất. Cũng là điểm lạnh duy nhất trong thạch thất, cần người có công lực cao, cũng may công lực Hàn Băng Thần Công của Lê Tuyết thâm hậu, mới có thể đảm nhiệm được.
Sắc mặt của bốn người trở nên thận trọng.
Dưới sự chỉ huy của Lăng Thiên, Lăng Thần lập tức lấy ra Đại Hoàn Đan, để Ngọc Băng Nhan ăn vào một viên, sau đó Lăng Thiên đặt tay lên vai Ngọc Băng Nhan, chậm rãi phát ra một cỗ nội lực tinh thuần thuần dương.
Gần như Đại Hoàn Đan vừa tiến vào trong bụng, khí cơ tại đan điền của Ngọc Băng Nhan cũng đã được Lăng Thiên bất chợt dẫn ra. Tựa như thiểm điện đón nhận dược lực của Đại Hoàn Đan, chuyển hóa, sau đó tiến vào trong khí lưu của kinh mạch. Ngọc Băng Nhan chỉ cảm thấy trong thân thể mình ầm ầm chấn động, nhịn không được mà rên lên một tiếng, từ trong cái mũi xinh xắn chảy ra một chút máu tươi.
Lăng Thiên khống chế luồng khí lưu này, thông hành bên trong kinh mạch của Băng Nhan, sau khi chảy qua nê hoàn cung tại đỉnh đầu, chợt đột ngột thay đổi, xông thẳng xuống đan điền, tiếp đó chuyển động ào ào hai vong trong đan điền, lúc này thuộc tính nội lực của Ngọc Băng Nhan đã bị Lăng Thiên cải tạo thành nhiệt lực thuần dương.
Trong quá trình này, đối với Huyền Âm Thần Mạch, Lăng Thiên tận lực khống chế không tiếp xúc bất kỳ điểm nào. Cho nên hiện tại ở nội thể Ngọc Băng Nhan, hình thành hai trọng thiên băng và hỏa, hai thế cục đối lập nhau.
Toàn thân đỏ bừng, nhiệt lực quả thật muốn từ trong xuất ra ngoài thân thể, mỗi một tia nước trong cơ thể đều như vậy. Thế nhưng ngược lại là băng hàn thấu xương, thiếu sự áp chế của nội lực, Huyên Âm Thần Mạch đương nhiên không kiêng dè muốn mở rộng địa bàn của chính mính, đã tự phát vận hành lên.
Đây là do bị áp chế mà hình thành hiện tượng phản đạn, hơn nữa thanh thế cực kỳ lớn.
Đính đầu Ngọc Băng Nhan, trước sau đều có nhiệt khí xuất hiện như sương mù, lại ngưng kết một tần băng châu nhỏ trong suốt, tản ra hàn khí nhè nhẹ, toàn bộ lồng ngực, đã mơ hồ biến thành màu xanh đen. Hơn nữa, phiến xanh đen này còn khôn ngừng phát triển thanh thế.
Huyền Âm Thần mạch bất quá chỉ phản đạn một chút, dược lực Đại Hoàn Đan rõ ràng đã vô pháp ngăn cản sự lan tràn của nó.
Trong đôi mắt Lăng Thiên sớm đã không có nửa điểm suy nghĩ vụn vặt, thanh minh lãnh tỉnh miệng quát: "Lê Tuyết, nội đan!"
Lê Tuyết cực nhanh tiến đến, tay trái nâng cằm Ngọc Băng Nhan, sau khi miệng nàng hé ra, tay phải đưa nội đan lên, một cây ngân châm nhẹ nhàng chọc vào, cẩn thận nhỏ từng giọt vào trong miệng Ngọc Băng Nhan.
Một luồng thơm từ trong miệng Ngọc Băng Nhan thuận thế chảy xuống bụng. Dọc đường nó đi qua, tràn lên một trận thanh lương, sau đó đột nhiên là một luồng nhiệt lực như muốn phần diệt tất cả từ trong kinh mạch ầm ầm tản ra, giống như trong cơ thể có một quả bom khinh khí, nhìn như tầm thường, nhưng khi đột nhiên nổ mạnh, trong nháy mắt lan tràn khắp các ngõ ngách trong thân thể.
Ngọc Băng Nhan khẽ rên rỉ, cắn chặt môi, khí lưu cuồng nhiệt tàn phá bừa bãi tán loạn trong kinh mạch toàn thân nàng. Thậm chí từ trên mặt ngoài da thịt của Ngọc Băng Nhan còn có thể nhìn thấy hiện tượng phập phồng, tựa hồ dưới da thịt trắng nõn, còn tồn tại sinh vật bất minh ký sinh trong huyết mạch, tình huống cực kỳ quỷ dị!
Gân xanh tại huyệt thái dương của Ngọc Băng Nhan chậm rãi nổi rõ, quanh những lỗ chân lông nhẵn nhụi cũng lục tục hiên một chút khí thể màu xám đen
Tình huống như thế này, hoàn toàn có thể tưởng tương. Ngọc Băng Nhan đã thống khổ tới mức nào! Nhưng nha đầu quật cường này không ngờ lại cắn môi, không phát ra một tiếng, trên mặt tận lực biểu hiện vẻ bình tĩnh.
Bị ác tật hành hạ quá lâu đã làm cho sức chịu đựng đau đớn của nữ tử có thân thể mảnh mai này vượt quá thường nhân vô số lần! Ở trước mặt người trong lòng, nàng biểu hiện ra vẻ kiên cường hơn nữa cũng không hi vọng sự thống khổ của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Lăng Thiên mạnh mẽ hít một hơi, thuần dương lực chìm trong đan điên của Ngọc Băng Nhan tựa như thiểm điện nghênh kích mà xuất, dọc theo kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, mỗi khi gặp phải một lực lượng nội đan của Lân Giáp Long đang tàn phá bừa bãi trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, nội lực của Lăng Thiên sẽ thay đổi thuộc tính trong nháy mắt, hóa thành lực lượng chí nhu, bao vây lại, sau đó chậm rãi chuyển biến trở về thuần dương lực lúc ban đầu, hòa tan lực lượng cuồng bạo đó, luyện hóa thành một thể.
Cách làm như vậy, nội lực của Lăng Thiên hao phí không tính quá lớn, chỉ là một cỗ nội lực nhỏ sai khiến nội lực của Ngọc Băng Nhan vận hành mà thôi, nhưng tình thần của Lăng Thiên lại tiêu hao cực đại! Trong thời gian này, không cho phép một tia sơ suất. Cho nên ngay từ đầu, Lăng Thiên liền phải hết sức chăm chú, vừa phải để ý nội thể mình, theo tình hình mà chuyển thành chí nhu tâm pháp, lại vừa phải kiểm tra biến hóa trong thân thể Băng Nhan, khống chế xu thế của nội lực, tránh trường hợp không cẩn thận mà phá hủy kinh lạc khỏe mạnh trong cơ thể nàng.
Lăng Thiên lúc này, toàn bộ tâm thần đã chìm đắm, hiện tại chỉ sợ cho dù là thiên quân vạn mã đồng loạt khai chiến bên cạch hắn, hắn cũng sẽ mắt điếc tai ngơ!
Chờ cho lực bộ của nội đan Lân Giáp Long chuyển hóa hoàn toàn, Lăng Thiên đã điều khiển Kinh Long Thần Công tâm pháp chuyển biến lại hồi đủ hai mươi bốn lần! Chuyển biến như vậy trên thế giới hiện nay, theo cách nhìn của bất kỳ ai, thì mỗi một lần đều đủ làm cho kinh mạch của một võ lâm tuyệt đỉnh cao thủ nát bét, cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng không nhất định có thể chịu nổi chuyển biến nhiều lần như vậy. Bởi kinh mạch tất nhiên sẽ cực kỳ rối loạn.
Nhưng Lăng Thiên dựa vào đặc tính thiên biến vạn hóa của Kinh Long Thần Công, quả thực không sợ nguy hiểm, hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.
Nội lực cường đại lần thứ hai trở lại đan điền của Ngọc Băng Nhan, trong quá trình này Lăng Thiên vẫn không kích thích đến những khu vực của Huyền Âm Thần Mạch.
Mà như thế, lỗ chân lông toàn thân Ngọc Băng Nhan đã đều hiện ra những vết tích xanh đen, ngực nàng càng mơ hồ biến thành màu tím ngắt, thậm chí thấy được ngấn sương ngưng tụ. Môi chuyển xanh, hai mắt ảm đạm vô thần,nhưng ngoài trừ ngực, cổ và môi ra, ở những chỗ khác vẫn là nhiệt khí hầm hập không ngừng bốc lên.
Lăng Thiên không chút hoang mang, một lần nữa ổn định chân khí tại đan điền của Ngọc Băng Nhan. Tâm niệm khẽ động, lại phân ra một luồng nội lực như kim nhọn, khẽ vọt đến tâm mạch của Ngọc Băng Nhan nằm cạnh Huyền Âm Thần Mạch.
Tựa như thăm dò, thoáng tiến đến!
Toàn thân Ngọc Băng Nhan co giật một hồi…
Luồng nội lực đó của Lăng Thiên lập tức cấp tốc lui trở về, Huyền Âm Thần Mạch vẫn như trước bất động như sơn. Tuy rằng phản đạn ra một chút, nhưng chút này chỉ làm hàn khí bên ngoài so với đại cục căn bản không đáng nhắc tới. Xem ra dược lực vẫn chưa đủ để lay động Huyền Âm Thần Mạch!
Quyển 6