Lăng Thiên chậm rãi thu nạp khí tức tản mát, trầm ngưng tại đan điền của Ngọc Băng Nhan, tâm thần thu liễm, lúc này mới để ý đến thân thể của chính mình, phát hiện mình lúc này sớm đã thành một thân mồ hôi.
Trầm giọng quát lớn: "Nội đan Lân giáp Long, gấp ba phân lượng!" Với phân lượng là ba giọt rõ ràng chưa đủ, Lăng Thiên lập tức tăng lượng thuốc lên! Nhưng vô luận thế nào, lấy khả năng thừa nhận của kinh mạch Ngọc Băng Nhan, thì cho dù Lăng Thiên toàn lực chông đỡ, chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể thừa nhận được chừng đó.
Đây cũng là lượng thuốc lớn nhất mà thân thể Ngọc Băng Nhan có thể thừa nhận! Cũng là lần cuối cùng! Lúc này, cũng là lúc nội lực thuần dương chính khai chiến với Huyền Âm Thần Mạch! Triệt để kích thích dẫn phát Huyền Âm Thần Mạch!
Lê Tuyết không dám chậm trễ, lập tức dựa theo phân phó của Lăng Thiên, lần thứ hai nhỏ vào trong miệng Ngọc Băng Nhan chín giọt nội đan Lân Giáp Long, vừa vặn gấp ba lần lúc trước.
Sau khi ra lệnh, Lăng Thiên cũng không đợi Lê Tuyết trả lời, tâm thần lại một lần nữa trầm vào đan điền của Ngọc Băng Nhan, thong thả vận chuyển năng lượng, chạy từng vòng!
Bỗng nhiên!
Lực lượng cường đại của chín giọt nội đan Lân Giáp Long bỗng chốc bộc phát, cỗ lực lượng cường đại này, ngay cả Lăng Thiên cũng bất ngờ. Tình huống này hiện tại tựa như một hang nước chỉ có thể dung nạp một thùng nước, nhưng lại đột nhiên có mười thùng nước cùng lúc đổ vào bên trong!
Nếu là hang nước, khi không thể dung nạp nữa thì nhiều lắm cũng chỉ là tràn ra ngoài mà thôi, nhưng hiện tại lại là kinh mạch của Ngọc băng Nhan! Đây hoàn toàn đã vượt ra ngoài năng lực thừa nhận của bản thân kinh mạch trong thân thể Ngọc băng Nhan! Nếu thực sự tràn ra, trong một thời gian Ngọc Băng Nhan chắc chắn sẽ hương tiêu ngọc vẫn, kinh mạch toàn thân bạo liệt mà chết!
Lăng Thiên vẫn không hoảng loạn, nhắm hai mắt, bình tĩnh ứng biến, khiến cho khí thế trong đan điền của Ngọc Băng Nhan xoay tròn, ngưng kết thành hình xoáy ốc, hung hãn nghênh đón!
Ầm!
Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, ngay cả Lê Tuyết và Lăng Thần ở bên cạnh cũng cảm nhận được cỗ rung động cường liệt này!
Thân thể Ngọc Băng Nhan và Lăng Thiên cùng lúc run lên, từ trong miệng mũi của Ngọc Băng Nhạn, máu tươi nhất thời điên cuồng phun ra! Phun thẳng lên lồng ngực Lăng Thiên. Khóe miệng của Lăng Thiên cũng có một vết máu đỏ tươi, lặng lẽ chảy xuống!
Hai người Lăng Thần và Lê Tuyết chỉ cảm thấy trái tim như vọt ra khỏi cổ họng, ánh mắt lộ ra vẻ thấp thỏm, nhìn Lăng Thiên cùng Ngọc Băng Nhan không chớp mắt, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
Gương mặt Lăng Thiên run nhè nhẹ, hai mắt nhắm chặt khẽ động, hai cỗ lực lượng tuy đối trúng, nhưng dù sao cùng một nguồn gốc, chỉ cần đồng hóa thành công, là có thể hóa hiển vi di một lần nữa. Có điều là muốn khống chế lại cỗ lực lượng này tuyệt không dễ dàng!
Một lúc lâu sau!
Trong đan điền của Ngọc Băng Nhan đã dần dần tụ thành một dòng khí xoáy. Tâm thần của Lăng Thiên cũng chìm đắm trong đó, thậm chí có thể cảm nhận được cỗ khí xoáy này trong lúc tự xoay tròn phát ra những âm thành "u u"…
Không dám chậm trễ!
Trên mặt Lăng Thiên, hồng quang chợt lóe, hắn đã đề thăng Kinh Long Thần Công lên đủ mười thành, toàn bộ nội lực chuyển hóa thành thuộc tính thuần dương, trùng trùng điệp điệp chảy ào ào vào trong đan điền của Ngọc Băng Nhan, trong nháy mắt cùng với cỗ khí xoáy kia hòa thành một thể! Phân lượng của cỗ lực lượng hiện tại đã không phải là đan điền của Ngọc Băng Nhan có khả năng dung nạp, thừa nhận. Trên thực tế, lực lượng lớn như vậy, bất luận là kinh mạch trong thân thể người nào cũng đều không dung nạp được! Ngọc Băng Nhan không thể, Lăng Thần, Lê Tuyết không thể, thậm chí bản thân Lăng Thiên cũng không thừa nhận nổi!
Bốn viên Đại Hoàn Đan trong một tháng, mười hai giọt nội đan của Lân Giáp Long đã sóng hàng ngàn năm với dược lực cường hành vốn đã gấp bội Đại Hoàn Đan, cùng với toàn bộ thân nội lực của Lăng Thiên! Lực lượng khổng lồ như vậy, cho dù rót vào trong cơ thể của cao thủ đệ nhất thiên hạ như Tống Quân Thiên Lý, cũng có thể trong nháy mắt khiến cho hắn chống đỡ không nổi mà bạo liệt!
Lăng Thiên tận lực khống chế, đưa cỗ lực lượng này vòng một vòng trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, đột nhiên tâm tư khẽ động, nghịch lưu, xông ngược lên trên!
Toàn thân Ngọc Băng Nhan chấn động, ầm một tiếng, cái yếm duy nhất che đậy trên ngực nàng chợt nổ tan, hóa thành từng sợi tơ, bay khắp không trung.
Quả thực Lăng Thiên vẫn còn khinh thường cỗ lực lượng này!
Dưới sự khống chế của hắn, nó vẫn đến bên ranh giới không thể khống chế, cho nên Lăng Thiên quyết ý đã làm thì làm cho xong, dứt khoát khống chế né, điên cuồng xông đến hai mạch Nhâm Đốc của Ngọc Băng Nhan!
biện pháp trong lúc vô kế khả thi! Cho dù không thể mượn thế để phá tan hai mạch Nhâm Đốc của Ngọc Băng Nhan, nhưng cũng tạm thời giải tỏa một chút phong mang của cỗ lực lượng này, để Lăng Thiên dễ dàng nắm trong tay, nếu có thể may mắn phá tan hạn chế, lấy thiên địa rộng lớn trong hai mạch Nhâm Đốc, cũng tạm thời giải trừ thế khẩn cấp, Lăng Thiên liền có thể nương theo cỗ lực lượng đã giảm thế này, trực tiếp dùng nội lực dẫn đến chỗ Huyền Âm Thần Mạch tích súc! Như vậy, lực lượng của hai mạch Nhâm Đốc được gia tăng, sẽ càng thêm nắm chắc thành công!
Khiến cho Lăng Thiên thật sự bất ngờ chính là, dưới sự trùng kích của cỗ lực lượng khổng lồ, gần như là bẻ gãy nghiền nát hai mạch Nhâm Đốc trực bị phá tan! Cỗ lực lượng đánh tới không ngờ lại đả thông hai mạch Nhâm Đốc của NgọcBawng Nhan, đồng thời cũng làm cho kinh mạch của nàng bị tổn thương phi thường nghiêm trọng!
Ngọc Băng Nhan lúc này, hoàn toàn có thể nói là nhân họa đắc phúc! Nếu có thể bình yên vô sự sau khi chông đỡ quá trình triệt tiêu Huyền Âm Thần Mạch, võ công của Ngọc Băng Nhan trực tiếp tiến nhập vào nhóm những cao thủ nhất lưu đương đại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trùng phá hai mạch Nhâm Đốc chính là chuyện mà toàn bộ võ giả có mơ cũng nghĩ đến, cũng là ranh giới cực lớn giữa cao thủ chân chính và một võ giả bình thường! Vô số người cả đời nghiên cứu cũng vô pháp làm được, nhưng Ngọc Băng Nhan trong lúc chữa thương lại được Lăng Thiên giải khai…
Lúc này Lăng Thiên đã không còn kinh ngạc nữa, khống chế nội lực xuyên thẳng vào hai mạch Nhâm Đốc một lượt, cũng không trở lại đan điền, mà trực tiếp xông thẳng đến tâm mạch ở bên cạnh Huyền Âm Thần Mạch, đồng thời Lăng Thiên phân ra một cỗ lực lượng ôn hòa, vững vàng bảo vệ tâm mạch của Ngọc Băng Nhan.
Rung động lần này, kịch liệt cuồng bạo chưa từng có, nếu tâm mạch của Ngọc Băng Nhan không được gia tăng bảo hộ mà nói, sợ rằng chưa tận diệt được Huyền Âm Thần Mạch, thì tâm mạch của Ngọc Băng Nhan đã đoạt tuyệt trước, đây là chuyện vô cùng có khả năng!
Giống như một đầu đạn hạt nhân bạo tạc trong cơ thể Ngọc Băng Nhan, rung động cường liệt khiến cho hai người Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan vốn tâm thần tương thông cùng lúc thất khiếu phun máu, thảm liệt dị thường! Lăng Thần và Lê Tuyết đều thất kinh, nhưng hiện tại tâm thần của hai người Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đã gắt gao tương liên, đối với ngoại giới căn bản là không thăm không hỏi. Lăng Thần và Lê Tuyết cho dù nóng nảy nhưng cũng không biết
Trong cảm giác của Lăng Thiên, bản thân giống như xua một bầy voi cuồng bạo dị thường, đánh lên một đoàn xe lửa đang điên cuồng lao nhanh!
Lại như là một dòng nham thạch nóng chảy của núi lửa đánh lên núi băng đổ nát ở bắc cực. Trong nháy mắt này, tâm thần của Lăng Thiên gần như không thể khống chế!
Lực lượng của Huyền Âm Thần Mạch bên trong thân thể Ngọc băng Nhạn, sau khi va chạm, rốt cuộc có phần buông lỏng. Cho dù là hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch vốn ngoan cố như vậy, dưới lực lượng cường đại không thể chống đỡ đã tan rã, vô biện khí lưu chí âm chí hàn từ vỏ ngoài của Huyên Âm Thần Mạch tan rã, như thủy triều vọt ra ngoài. Trong lúc ấy, Lăng Thiên điều khiển chân lực chí dương chí nhiệt, tựa như một mũi khoan cứng rắn sắc bén vô bì đam thằng vào hạch tâm của Huyền Âm Thần Mạch.
Màu xanh đen trên ngực của Ngọc Băng Nhan lấy mắt thường có thể nhìn thấy rõ tốc độ của nó, đang tràn ngập khắp ra khắp thịt như ngọc của Ngọc Băng Nhan, chỉ trong nháy mắt thời gian, da thịt toàn thân Ngọc Băng Nhan đã bao bị một tần nhàn nhạt có màu như than chì bao phủ, trên mái tóc, đã mơ hồ bị một tầng bạch sương lạnh thấu xương chụp lấy. Dưới thân Ngọc Băng Nhan một tầng bạch sương lấy mắt thường có thể nhìn thấy, đang cấp tốc mở rôn gj.
Lúc này nhiệt độ trong thạch thất đã sớm vượt qua nhiệt độ cao nhất trong một phòng tắm hơi hiện đại. Trong cảm giác của Lê Tuyết, nhiệt độ nơi này ít nhất cũng bốn năm mươi độ! Mà than củi ở xung quanh còn đang không ngừng thiêu đốt, không ngừng tỏa nhiệt ra nhiệt lượng mới, bổ sung vào trong không khí. Kinh Long thần công của Lăng Thiên lại được phát động toàn diện, chuyển hóa thành lực lượng chí dương chí nhiệt, tràn ngập trong kinh mạch của Ngọc băng Nhan.
Dưới tình huống như vậy, không ngờ vẫn như cũ không thể lập tức ngăn chặn Huyền Âm Thần Mạch toàn diện bạo phát! Trên người Ngọc Băng Nhan, vẫn như cũ ngưng kết băng châu, mặt đất dưới thân, sương lạnh cũng đang dần ngưng kết. Nhiệt độ trong không khí giữa lúc đó tựa hồ tiến nhập vào cái giá rét của tháng mười hai, than củi đang thiêu đốt ở bốn phía, lại tựa như không có một chút tác dụng.
Lãnh khí và nhiệt khí khai trùn kích giữa không khí, từng đoàn sương trắng đậm đặc bừng bừng bốc lên, trong thời gian không quá dài, bên trong thạch thất dĩ nhiên đã trở thành một mảnh sương mù, đưa tay không nhìn thấy năm ngó
Lực lượng của Huyền Âm Thần Mạch, không ngờ lại có thể đạt đến mức này!
Theo sự thôi động tận lực của Lăng Thiên, Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nhan bạo phát, hàn độc kịch liệt, thậm chí từ cánh tay Lăng Thiên, tràn lên người hắn. Cánh tay trầm ổn cường tráng của Lăng Thiên cũng bị một lớp tựa than chì nhàn nhạt bao phủ!
Cuối cùng, trong sương mù dày đặc vang lên thanh âm run rẩy của Lăng Thiên: "Lăng Thần…nước!"
Lăng Thần hít một hơi thật sâu, nàng và Lê Tuyết đều tu luyện Hàn Băng Thần Công, nhiệt độ thế này không những không cảm thấy khó chịu, trái lại cảm thấy toàn thân thư thái, sau khi nghe thấy Lăng Thiên nói, hai tay Lăng Thần chuẩn xác đặt trên lưng trơn trần của Ngọc Băng Nhan toàn lực phát động Hàn Băng Thần Công. Hàn độc tựa như một dòng suối băng lãnh, chảy ngược vào trong thân thể Lăng Thần!
Mục tiêu tự nhiên là khí lưu chí âm chí hàn tựa như thủy triều đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể Ngọc Băng Nhan!
Hàn khí nhè nhẹ, từ trong cơ thể Ngọc Băng Nhan, điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Lăng Thần. Mái tóc dài của Ngọc Băng Nhan ngoài trừ tại vị trí của dạ minh châu đã triệt để bị sương khí nhuộm thành một màu ngân bạch.
Lăng Thiên lặng lẽ hộc ra một hơi, ngay từ động tác đầu tiên của Lăng Thần, Lăng Thiên lập tức cảm giác được áp lực vô biên do hàn khí mang đến rốt cục cũng chậm lại đôi chút, tuy rằng tình huống vẫn đang cực kỳ cấp bách, nhưng cũng giúp cho Lăng Thiên thở gấp một hơi, làm cho hắn tức khắc khôi phục chút thần trí. Kinh Long Thần Công trong cơ thể toàn lực vận chuyển, hóa giải hàn khí đang từ trong cơ thể Ngọc Băng Nhan truyền đến, đồng thời cũng cuồn cuộn không dứt truyền vào trong cơ thể Ngọc Băng Nhan. Lúc này Ngọc Băng Nhan đã như huyền băng, toàn thân lạnh lẽo, thậm chí đã cứng ngắc! hết thảy đều dựa vào Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên bảo vệ một chút ấm áp trong trái tim, mới không tuyệt khí tại chỗ!
Huyền Âm Thần Mạch trên thế giới này, quả nhiên quá khó giải trừ!
Nếu không có Lăng Thiên, chỉ sợ cho dù là Tống Quân Thiên Lý một đời y thánh, một đời đệ nhất cao thủ võ lâm thiên hạ, nếu tùy tiện dùng nội lực thuần dương giúp Ngọc Băng Nhan nhổ Huyền Âm Thần Mạch ra mà nói, chỉ sợ cũng rơi vào kết cục ngậm hờn, cùng với Ngọc Băng Nhan biến thành huyền băng cương thi vĩnh viễn không tan chảy!
Quyển 6