Chương 216: Kim Cương Hổ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Ở cách Hổ Đà Lĩnh hơn ngàn dặm là một cung điện nguy nga tráng lệ được xây dựng trêи Hổ Thần Sơn.

Nơi đây chính là Hoàng Hổ yêu cung, đại bản doanh của tộc hổ ở thế giới này.

Bên trong cung điện ánh vàng chói lọi, một gã nam tử mặc hoàng bào thêu hình tám con hổ đang quỳ bái một con Kim Cương Hổ có bộ lông vàng óng và cặp cánh to khỏe, trêи đầu hắn đội kim quan đế vị được làm từ Tinh Kim Vạn Năm vô cùng quý giá. Toàn thân Yêu Đế tỏa ra khí chất uy nghiêm, khiến kẻ khác nhìn thấy đều sẽ sinh lòng sợ hãi.

Phía dưới hắn là ba gã hổ yêu có bộ lông xám trắng và những vằn đen, chúng là yêu tướng Đại Thừa kỳ của Lôi Hổ Tộc.

Bên tay phải là năm tên có bộ lông màu vàng, trêи người chúng mặc những bộ áo giáp, trông như những vị tướng quân oai vệ.

"Kính xin Yêu Đế đại nhân làm chủ việc này, phụ thân của thần chết quá oan uổng, không thể để lũ hồ yêu đó nhởn nhơ như vậy được." - Bạch Lôi quỳ rạp xuống đất vái lạy Hoàng Hổ Yêu Đế. Hắn là con trai của Bạch Ngạch, bây giờ hắn đang xin Yêu Đế cho phép hắn đem quân tấn công Hồ Tộc để trả thù.

"Xin bệ hạ chủ trì công đạo." - Hai tên yêu tướng của Lôi Hổ Tộc cũng quỳ xuống van xin.

Hoàng Hổ ngồi trêи hoàng vị, thấy cảnh này thì hết sức nhức đầu. Đây đã là lần thứ năm ba tên ngu ngốc kia cầu kiến lão.

"Chuyện này trẫm đã biết, trẫm sẽ có sắp xếp riêng, các ngươi cứ lui về ổn định tộc quần đi." - Hoàng Hổ phất phất tay.

Lão cũng đang rất tức giận về việc Bạch Ngạch Hổ Vương bị giết, nhưng chỉ một ngàn năm nữa Thiên Kiếp Phi Thăng của lão sẽ tới, lão đang phải chuẩn bị độ kiếp, không thể ra tay cùng người đấu pháp được.

Hơn nữa nếu thực sự chiến tranh với Hồ Tộc, lão có thể đánh thắng Hồ Đế, nhưng lại không thể giết chết được ả ta.

Ngay sau đó Thiên Kiếp phủ xuống, dù lão thành công hay thất bại thì đều sẽ rời khỏi thế giới này. Lúc đó

nếu Hồ Đế báo thù thì Hổ Tộc sẽ không có Yêu Đế chống lưng, chắc chắn sẽ diệt vong.

Nhưng mấy tên ngu ngốc này lại không hiểu chuyện đó, chúng cứ tới cầu xin lão ra tay tấn công Hồ Tộc.

"Ầm..." - Đột nhiên không gian bên trong đại điện nổ tung, yêu hồn của Kim Mao ôm theo yêu đan đột ngột xuất hiện.

"Kim nhi, con làm sao vậy?" - Nhìn thấy yêu hồn của nhi tử cực kỳ nhợt nhạt, giống như sắp vỡ vụn, khiến Hổ Đế vô cùng lo lắng.

Lão ta bấm thuật pháp, tự đấm vào ngực mình phun ra một ngụm máu vàng kim óng ánh, bay về phía yêu hồn của Kim Mao, giúp hắn củng cố thần hồn.

"Nhi thần bị Thiên Ma của Cổ Ma tộc tấn công, tám vị yêu tướng của ba tộc Hắc Hổ, Đại Địa Hổ, Hàn Băng Hổ đều đã chết sạch." - Kim Mao hổn hển nói, vừa nãy hắn đã tiêu hao lượng lớn bản nguyên để kϊƈɦ hoạt na di phù.

"Cái gì! Nghịch tử, không phải ta đã nói với ngươi phải chuyên tâm tu hành, không được tấn công người của Cổ Ma rồi hay sao." - Hoàng Hổ Yêu Đế tức giận rống lớn, khiến không gian trong điện run rẩy.

Mấy năm trước ông ta đang tĩnh tu thì phát hiện bên ngoài có Thiên Tượng vô cùng khủng khϊế͙p͙, Trời Giáng Huyền Lôi.

Khiến lão sợ hãi vô cùng, sợ Thiên Kiếp tới sớm thì lão sẽ tiêu đời. Nhưng may mắn Thiên Kiếp này phủ xuống trong địa phận Cổ Ma tộc chứ không phải nhắm vào lão, nhưng cũng khiến lão hoảng sợ một phen.

Sau khi Thiên Kiếp tản đi thì lão cho người điều tra, nghe nói có Đại Năng của tộc Cổ Ma hạ giới. Lão liền phân phó các Yêu Vương, Yêu Tướng phải đóng cửa bế quan, không cho phép trêu chọc Cổ Ma tộc trong thời gian này.

Chờ vị Đại Năng kia rời đi rồi tính tiếp, không ngờ thằng con trai ngu ngốc của lão lại đi trêu chọc Thiên Ma, rồi bị hắn giết sạch hơn một nửa cao thủ Hổ Tộc.

"Oan uổng cho nhi thần, nhi thần chỉ đang cùng tám vị yêu tướng thưởng thức cống phẩm do các tiểu tộc cống hiến, thì tên Thiên Ma đó đột nhiên xuất hiện, phá hủy nhục thân của nhi thần. Các vị yêu tướng cũng đều bị hắn giết chết." - Kim Mao dập dập đầu, bây giờ trông hắn chẳng còn tí oai phong của một vị Yêu Vương, trông chỉ như một con mèo nhỏ màu vàng.

"Con nói là con không trêu chọc hắn?" - Hoàng Hổ âm trầm hỏi.

"Không thưa phụ vương." - Kim Mao run giọng đáp lời.

"Vậy tại sao hắn lại tấn công Hổ Tộc chúng ta, gần đây chúng ta chỉ cùng Hồ Tộc xảy ra xích mích, đâu có trêu chọc Cổ Ma tộc." - Hoàng Hổ nhíu mày hỏi.

"Con hỏi thì hắn nói hắn là thợ săn nên đi săn yêu thú là chuyện hiển nhiên, là tên Thiên Ma đó khinh người quá đáng." - Kim Mao hằn học nói.

Hoàng Hổ càng cảm thấy đau đầu nhức não, lũ Thiên Ma tên nào cũng bị điên, nhiều tên rất khát máu, nếu là chúng tấn công Hổ Tộc chỉ để lấy yêu đan thì đây quả là tai họa ngập đầu.

"Được rồi, nếu tên Thiên Ma kia tấn công bản tộc, thì chúng ta chỉ có cách phòng thủ."

"Thiên Ma ở thế giới này sẽ bị Thiên Đạo phong ấn thực lực xuống Độ Kiếp kỳ, có lẽ sau khi thấy không dễ ăn, hắn sẽ đi tìm các tộc khác." - Hoàng Hổ âm trầm nói.

Yêu Đế liền bấm pháp quyết, đánh ra vài đạo ánh sáng vào bức tượng Kim Cương Hổ khổng lồ trong đại điện, khiến bức tượng sống dậy, mở miệng gầm thét rung chuyển trời đất.

"Tham kiến Yêu Tổ!" - Hoàng Hổ Yêu Đế quỳ lạy dưới chân bức tượng, bức tượng Kim Cương Hổ kia có một tia thần hồn của chân linh Kim Cương Hổ, là lão tổ của Hổ Tộc ở Yêu Vực để lại khi hắn phi thăng, khi có việc liên quan đến an nguy bổn tộc thì có thể dùng thần thông liên lạc với hắn, thỉnh cầu sự trợ giúp.

"Tiểu Hoàng, ngươi không lo tu luyện, sớm ngày phi thăng mà còn liên hệ ta làm gì?" - Từ miệng bức tượng phun ra âm thanh già nua cổ lão, có lẽ chân linh Kim Cương Hổ cũng đã hàng triệu năm tuổi.

"Kính thưa lão tổ, Linh Ma giới có Thiên Ma từ Ma Vực giáng lâm, bây giờ hắn đang chuẩn bị tấn công bổn tộc."

"Tiểu tôn tuy là Yêu Đế, nhưng sắp độ Thiên Kiếp ,không thể cùng người đấu pháp, nên chỉ có thể thỉnh lão tổ đứng ra hòa giải với Thiên Ma, giúp bổn tộc vượt qua kiếp nạn này." - Hoàng Hổ Yêu Đế dập đầu bái lạy trước bức tượng.

"Thiên Ma? Được, ta hiểu rồi, đợi khi nào hắn đến ta sẽ đứng ra hòa giải. Nếu hắn là Thiên Ma thật thì cũng sẽ phải nể mặt mũi của ta vài phần." - Kim Cương Hổ gật gật đầu.

Sau đó bức tượng hổ khổng lồ nhảy xuống đất, dáng vẻ vô cùng nặng nề đi ra khỏi cung điện.

Bầy hổ bắt đầu kϊƈɦ hoạt trận pháp, tạo ra vòng phòng hộ bao bọc cung điện, gọi hết lũ hổ yêu chưa hóa hình vào bên trong trốn.

Sau năm ngày thì từ phía chân trời huyết quang đại thịnh, một con quái vật khổng lồ có hình dạng vô cùng hung tợn, thân hình nó cao hơn ba mươi trượng, sải cánh rộng năm mươi trượng, trêи đầu mọc ra ba cái sừng vừa dài vừa nhọn, toàn thân tỏa ra huyết quang nồng đậm.

Con quái vật dẫm trêи một đám mây máu, khi nó di chuyển bầu trời biến thành màu đỏ, phong vân gầm thét như tận thế.

Kim Cương Hổ nhíu mày nhìn lên bầu trời, con quái vật màu đỏ kia khí tức chỉ ở mức Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng lượng sát khí và ác niệm nó tỏa ra vô cùng nồng đậm, oán khí lượn lờ bao phủ không tá . Chỉ dựa vào điều này có thể phán đoán đã có vô số sinh vật bị nó giết chết.

"Yêu cung của lũ hổ đây rồi." - Tôi lầm bầm nhìn cái lồng ánh sáng màu hoàng kim trước mắt, có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới phá hủy được cái pháp trận phòng hộ này.

"Huyết Thiên Ma đạo hữu, ta là Kim Cương Hổ thuộc ngũ hổ của Thiên Hổ Tộc." - Kim Cương Hổ gầm thét nói.

"Kim Cương Hổ? Lại thêm một con hổ nữa sao? Giết luôn vậy." - Tôi lầm bầm trong miệng, triệu hồi Thanh Cốt Băng Huyết kiếm lên tay, chém mạnh vào lồng sáng.

"Keng..." - Khi thanh kiếm va chạm với lồng sáng thì tạo ra âm thanh chát chúa, sau đó lồng sáng lõm vào một chút, rồi bật ngược lại, khiến tôi văng về phía sau.

"Đạo hữu mau dừng tay, ta với đạo hữu trước giờ không thù không oán, nước giếng không phạm nước sông, ở giới này ta chỉ có một ít con cháu, mong đạo hữu nể mặt ta mà bỏ qua cho chúng." - Kim Cương Hổ lớn tiếng nói, nó gằn giọng nhấn mạnh những chữ cuối cùng, người nó cũng tỏa ra yêu khí, đầy vẻ đe dọa.

"Tha cho chúng, rồi đợi mình cạn năng lượng thì chúng quay lại giết mình sao, mình đâu ngu như vậy." - Tôi suy nghĩ trong đầu, không thèm quan tâm tới con hổ kia.

"Ầm...ầm...ầm..." - Tôi liên tục vung kiếm chém vào trận pháp phòng ngự, nhưng chỉ khiến nó rung chuyển, chứ không thể phá hủy được.

Thấy cảnh này mấy con hổ yên tâm hơn một chút, loại pháp trận chúng sử dụng dựa vào linh mạch bên dưới yêu cung và những ngọn núi xung quanh, sử dụng năng lượng vô tận trong trời đất. Nếu Thiên Ma không đủ sức phá hủy, thì chúng có thể an tâm tu luyện bên trong trận pháp, Thiên Ma cũng không thể ở lại đây mãi mãi được.

"Thương Tần!" - Thấy tấn công hồi lâu không hiệu quả tôi liền triệu hồi ngọn giáo của mình lên tay, ngọn giáo hóa thành một mũi thương tím đen, dài hơn năm mươi trượng.

"Là Thiên Ma Thánh Bảo thượng phẩm!" - Kim Cương Hổ nhíu mày, lão ở Yêu Vực cũng có một món Thiên Yêu bảo vật, nhưng chỉ là trung phẩm, tên Thiên Ma trước mắt có vẻ còn giàu hơn cả lão.

"Hay là mình giết hắn, rồi cướp món Thánh Bảo thượng phẩm kia, dù không sử dụng được thì cũng có thể đem đi trao đổi lấy một món Thiên Yêu bảo vật tương đương." - Kim Cương Hổ xuất hiện tham niệm trong đầu.

"Thiên Ma bị Thiên Đạo phong ấn sức mạnh, nếu mình dùng cấm pháp thì có thể phát huy ra Chân Linh sơ kỳ thực lực, đủ để giết hắn rồi. Cho dù thất bại thì cũng chỉ là mất đi một sợi phân hồn và mấy tên tử tôn mà thôi." - Kim Cương Hổ suy tính trong đầu, tham niệm của hắn liền biến thành sát niệm.

"Các tôn tử lại gần đây, ta sẽ thi triển bí pháp để giúp các ngươi gia tăng thực lực, giết chết tên Thiên Ma kia."

Lũ hổ yêu nghe vậy thì vui vẻ gầm rú, chúng đều là mãnh thú hung ác, nhưng sức mạnh của tên Thiên Ma kia quá đáng sợ, khiến chúng không dám tấn công. Giờ nghe lão tổ sẽ sử dụng bí pháp trợ giúp, khiến chúng mừng rỡ vô cùng.

"Hoàng Hổ đứng ở giữa, những người khác đứng xung quanh hắn."

Mấy tên hổ yêu răm rắp làm theo, không có một tia nghi ngờ.

Tà Huyết ở bên ngoài vẫn liên tục dùng Thương Tần tấn công trận pháp, nhưng cái trận pháp này vừa cứng vừa bền, giống như không thể phá hủy. Hắn lại muốn giữ lại kỹ năng phá hủy không gian của Thương Tần để đánh nhau, nên mãi vẫn không phá trận thành công.

"Um...ba...di...ma..." - Âm thanh cổ lão tối nghĩa vang lên từ miệng Kim Cương Hổ, mấy tên hổ yêu nghe thấy thì vẻ mặt đờ đẫn ngây người.

Ánh mắt của Kim Cương Hổ lóe lên vẻ tàn độc, tia thần hồn của nó rời khỏi bức tượng, nhập vào bên trong cơ thể Hoàng Hổ yêu đế.

"Gào..." - Đột nhiên Hoàng Hổ gầm lên đầy đau đớn.

"Lão tổ! Sao ngài lại..." - Hắn hét lên thất thanh, chưa kịp nói hết câu thì yêu hồn của hắn bên trong cơ thể đã bị thần hồn của Kim Cương Hổ nuốt chửng.

Nhưng khí tức của hắn không suy giảm, mà còn mạnh mẽ tăng lên.

"Gào...uồm..." - Kim Cương Hổ biến thành một con hổ khổng lồ cao ngàn trượng, toàn thân lóng lánh ánh kim, trêи đầu có một chiếc sừng dài, trêи lưng mọc ra một cặp cánh giống như cánh chim, vô cùng to khỏe uy vũ.

Nó dùng trảo tóm lấy mấy tên yêu tướng và hổ yêu Hóa Hình Kỳ cho vào miệng, chỉ nhai vài cái thì gần trăm tên hổ yêu đã bị nó nuốt chửng, khí tức càng tăng cao hơn nữa, thẳng tiến tới Chân Linh kỳ.

"Con hổ này điên à!" - Tôi vô cùng bối rối với cảnh tượng trước mắt, con hổ kia đột nhiên ăn thịt sạch sẽ con cháu của nó.

"Chẳng lẽ nó sợ mình đến nỗi tự thanh lý môn hộ để tạ tội."

"Chắc chắn là không rồi, dù không biết tại sao nó làm vậy, nhưng nhất định phải giết nó." - Tôi tiếp tục dùng Thương Tần đánh liên tục vào trận pháp, hy vọng có thể phá hủy cái lồng sáng chết tiệt này.

"Gào..." - Kim Cương Hổ sau khi ăn sạch lũ hổ yêu thì gầm thét rung chuyển bầu trời, thân hình nó một lần nữa biến lớn, cao gần hai ba dặm, nhìn từ xa không khác gì một ngọn núi khổng lồ. Màn sáng bao bọc cũng bị thân thể khổng lồ của nó làm cho vỡ tan.

Còn Tà Huyết chỉ có ba mươi trượng, so với con hổ kia thì chả khác gì con kiến.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]