Đường Bạch Dạ trầm giọng nhìn Hạ Thần Hi, "Tôi cảm thấy cô có cái gì che giấu tôi.”
"Đường tiên sinh, tôi lấy nhân cách thề, tôi tuyệt đối không có."
Đường Bạch Dạ cười nhạo, "Cô có nhân cách sao?”
"Tôi lấy người của Đường Bạch Dạ cách thề?"
"Này càng khôi hài, tôi không xác định tôi có nhân cách loại xa xỉ này, cô xác định sao?” Đường Bạch Dạ lạnh lùng hỏi.
Hạ Thần Hi, "..."
Cô thất bại, quên đi, Đường Bạch Dạ này mở miệng, cô cũng không phải lần đầu tiên thấy được.
"Vậy anh rốt cuộc náo cái gì?” Hạ Thần Hi hỏi, "Tôi cái gì cũng không có biện pháp nói cho anh biết."
"Cô vì sao mất trí nhớ ?"
"Không biết, tôi ở bệnh viện tỉnh lại liền mất trí nhớ ." Hạ Thần Hi không muốn nói chuyện đã qua, là tiềm thức không muốn nói, cho nên nói dối, cô không thể nói cô tẩy não, cái kỹ thuật này, toàn cầu không có mấy người có.
Nếu nói là chính cô tự mình rửa não, Đường Bạch Dạ nhất định sẽ hoài nghi.
Đường Bạch Dạ muốn biết chuyện năm đó, trừ Hạ Thần Hi, không ai có thể nói cho anh biết, anh cấp thiết muốn biết, đứa nhỏ rốt cuộc thế nào tới. Anh thậm chí chờ mong, tám năm trước, anh và Hạ Thần Hi là một hồi mỹ lệ ngoài ý muốn.
Như cô nói, một hồi mỹ lệ ngoài ý muốn.
Sau tám năm, có một đóa hoa đẹp.
Mặt trời chiều, tia sáng u ám.
Gió đêm thổi bay tóc Hạ Thần Hi, có một loại phiêu dật phù phiếm.
Đường Bạch Dạ lập tức cảm thấy tâm phiền ý loạn.
"Hạ Thần Hi, nếu như tôi phát hiện, có một ngày cô gạt tôi, đừng trách tôi trở mặt!"
Đường Bạch Dạ từng chữ nói, chui vào trong lòng Hạ Thần Hi, cô cảm giác được đau đớn, không biết nguyên nhân đau đớn.
Hai người trở lại nhà trọ cảnh biển số hai, Hạ bảo bối không có dắt chó đi dạo, Đường Bạch Dạ cầm báo cáo giám định ADN, anh chưa cùng Hạ bảo bối gặp mặt, tự nhiên theo Hạ Thần Hi về nhà, vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Tất cả hung ác nham hiểm, tâm phiền ý loạn, lập tức, tan thành mây khói.
Cảm giác này giống như trở về nhà.
Anh vẫn chờ đợi, một ngôi nhà chân chính.
Anh, vợ của anh, con anh, bây giờ, tất cả đều viên mãn .
Mặc dù, viên mãn này mang theo một tầng băng mỏng.
Đường Bạch Dạ đột nhiên đố kị Hạ Thần Hi, cô chiếm lấy con trai nhiều năm như vậy, con trai đáng yêu như thế, lanh lợi như thế, tri kỷ như thế, hiếu thuận như thế, anh lại vắng mặt tám năm, thành vô cùng tiếc nuối.
"Mẹ, Đường tiên sinh, các người đã trở về." Thanh âm Bảo bối tràn ngập vui sướng, có cha có mẹ có cảm giác gia đình, Đường Bạch Dạ lập tức cảm thấy, trong lòng vui vẻ.
"Con đang làm cái gì?"
"Còn canh sò, món cuối cùng." Hạ bảo bối nói, thấy Đường Bạch Dạ nhìn bé không chuyển mắt, Hạ bảo bối xấu hổ che mặt, "Đường tiên sinh, chẳng lẽ chú mới phát hiện cháu nhìn rất mỹ lệ sao?"
"Cháu vẫn rất mỹ lệ." Đường Bạch Dạ nói.
Hạ Thần Hi lặng yên đem đầu xoay đến bên cạnh, đối thoại này thật sự là không dinh dưỡng.
Hạ bảo bối gãi gãi đầu, Hạ Thần Hi đi phòng ngủ thay quần áo, đem không gian cho cha con ha người, tay Đường Bạch Dạ vẫy vẫy, Hạ bảo bối khôn ngoan đi tới, Đường Bạch Dạ đột nhiên ôm bé, Hạ bảo bối mới bảy tuổi, phấn phấn nộn nộn, thân thể còn có một luồng hương sữa.
Mềm mại hơn so với phụ nữ đều khiến anh thương tiếc.
Đây chính là con trai anh.
Con Đường Bạch Dạ.
"Con thật là con của cha." Đường Bạch Dạ nói, Hạ bảo bối đã sớm biết, nghe thấy xác định, vẫn là thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ chuyện gì, có thứ gì xác định, là chuyện tốt.