Hạ bảo bối nói, "Báo cáo đã có?"
Đường Bạch Dạ gật đầu, Hạ bảo bối cũng không nói gì, chỉ là tùy ý Đường Bạch Dạ ôm.
Anh vẫn cảm thấy, trên đời cô độc một người không có gì không tốt, không cần lo lắng cho ai, không cần nhớ mong ai, không cần có nhược điểm, sống chết không người quan tâm, bây giờ mới cảm thấy, có một người thuộc về mình, tốt đẹp bao nhiêu.
Anh không thích đứa nhỏ, thậm chí ghét đứa nhỏ, thậm chí cảm thấy anh nếu có đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất định sẽ bất hạnh.
Bây giờ có Hạ bảo bối mới biết, có đứa nhỏ tồn tại tốt đẹp như thế.
Đây là thượng thiên ban lễ vật tốt nhất cho anh.
Anh cho rằng sau khi hai tay anh nuộm đầy máu, đã bị thượng đế vứt bỏ, nhưng mà, thượng đế vẫn chiếu cố anh, cho anh lễ bổng như vậy.
"Bảo bối..."
Hạ bảo bối không quen loại cảnh quá ôn nhu cảnh này, vỗ vỗ vai Đường Bạch Dạ, "Là cha con là được, cha hẳn là cảm tạ trời đất, có con trai thập toàn thập mỹ như vậy tới hiếu thuận với cha.”
Đường Bạch Dạ hiển nhiên cũng không quen quá ôn nhu, một tay nâng cái ót bé lên, “Con trai ngoan, nhớ sau này hiếu thuận cha.”
"Tuân mệnh, cha đại nhân." Hạ bảo bối cấp tốc đổi giọng.
Đường Bạch Dạ cảm thấy, hoa tươi khắp thế giới nở rộ ở trước mắt, lại thông qua một tiếng cha này.
Hạ Thần Hi thay đổi quần áo ở nhà ra, Hạ bảo bối đột nhiên nhảy tới, "Ô kìa, canh..."
Bé cấp tốc xoay tiến phòng bếp, Hạ Thần Hi thay đổi quần áo ở nhà màu vàng nhạt, tóc buộc cao, thoạt nhìn rất có tinh thần, thanh xuân, Đường Bạch Dạ chỉ Hạ bảo bối vào phòng bếp, "Cô chính là ngược đã bảo bối của tôi như thế?”
Hạ Thần Hi ngồi xuống, cầm lấy một quyển tạp chí nhìn, "Lúc tôi sinh bé, thiếu chút nữa chết trên bàn mổ, để bé hầu hạ thì thế nào?”
"Tôi bồi dưỡng một đứa con trai không dễ dàng, đương nhiên muốn kiếm đủ."
Hạ bảo bối cấp tốc cho thấy thật tình, "Mẹ, con nhất định hầu hạ mẹ đến một trăm tuổi."
Hạ Thần Hi mở tạp chí ra, trả lời một câu, "Nhìn con biểu hiện.”
"Hiểu biết."
Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn người phụ nữ không làm gì ở trên sô pha, “Cô thực sự là tốt số, còn có, cô đáng chết giấu giếm tôi nhiều năm như vậy, Hạ Thần Hi, tôi thật hẳn là nên bóp chết cô."
Hạ Thần Hi ngẩng đầu, sắc mặt yên lặng nhìn Đường Bạch Dạ, "Kỳ thực, là anh tốt số."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, Hạ Thần Hi nói, "Tôi cho anh một khoản sổ sách, tôi hầu hạ bé đến bảy tuổi, mỗi ngày sợ té, một phen nước tiểu lôi kéo, thật vất vả bé có thể hầu hạ tôi , chờ bé mười lăm mười sáu tuổi, dự đoán hầu hạ phụ nữ của bé đi.”
Đường Bạch Dạ cấp tốc bắt được một trọng điểm, "Nói như vậy tôi buôn bán lời, tôi lượm một tiện nghi của người cha, không cần hầu hạ bé, đổi được bé hầu hạ tôi?”
Hạ Thần Hi, "... Đường tổng, mạng anh thật tốt a."
"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ đột nhiên rống, "Cô đây là vặn vẹo logic, vặn vẹo chuyện cô giấu tôi nhiều năm như vậy.”
Hạ Thần Hi vô cùng bình tĩnh, "Tôi thật là vì bồi dưỡng bé tốt số mà giấu giếm, anh hẳn là nên cảm tạ tôi, anh cũng không biết hầu hạ trẻ con vất vả thế nào."
Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy huyệt thái dương thình thịch nhảy, có một loại cảm giác muốn bóp chết Hạ Thần Hi.
Cái logicgì, lại bị cô vặn vẹo thành như vậy.
"Anh không đồng ý a?" Hạ Thần Hi cất giọng, "Bảo bối, mẹ nói đúng hay không?"
Hạ bảo bối nói, "Mẹ nói cái gì sẽ là chân lý."
Hạ Thần Hi cười híp mắt nhìn Đường Bạch Dạ,, "Trông, con trai của anh hiểu chuyện hơn.”