“Thật ra căn nhà là vật chết. Tuy có đáng giá nhưng không có giá trị đầu tư. Tuy đổi thành tiền mặt có lỗ chút đỉnh nhưng cũng may là làm được gì đó. Ngoài ra, vốn dĩ căn nhà kia cũng không làm được gì, bất kể tôi chuẩn bị làm gì, tôi cũng không thể ở đó với Diệp Sương mỗi ngày. Hoàn cảnh ở đó rất tệ, điều kiện lại tồi tàn, Diệp Sương sống ở đó cũng không thoải mái và cũng không an toàn: “Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
“Ừm, anh nói rất có lý. Diệp Lăng Thiên, thành thật mà nói, tôi thực sự rất mừng cho anh và tôi cũng rất khâm phục sự can đảm của cô. Ý của tôi không phải là anh mở quán thịt nướng vỉa hè là cấp thấp bây giờ mở được cửa tiệm thịt nướng thì trở nên cao cấp hơn. Tôi chỉ nghĩ đàn ông dù thế nào cũng phải có tinh thần làm việc hăng say, thành công hay thất bại là một chuyện, nhưng làm được hay không lại là một chuyện. Khi anh mở quán thịt nướng vỉa hè thật ra là anh có hơi hài lòng với tình trạng hiện tại nhưng khi mở tiệm, hơn nữa còn bán nhà để mở tiệm thì chứng tỏ anh là người có tinh thần làm việc hăng say, tôi thực sự mừng cho anh.” Lý Vũ Hân vừa cười vừa nói. Sự vui mừng của cô ta đều đã bộc lộ hết trên mặt mình. Đây chính là chỗ khác nhau giữa cô ta và Hứa Hiểu Tinh. Trong mắt Hứa Hiểu Tinh không có yêu cầu gì đối với Diệp Lăng Thiên, cho dù có ngày nào đó Diệp Lăng Thiên ra đường xin ăn cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ Diệp Lăng Thiên sai. Mà Lý Hân Vũ thì khác. Bởi vì bản thân cô ấy là một người rất mạnh mẽ. Vì vậy, cô ấy cũng hy vọng bạn mình có lòng cầu tiến, mạnh mẽ như cô ấy. Chuyện này không liên quan gì đến việc ghét nghèo ưa giàu cả.
“Thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều. Tôi làm tất cả những việc này chủ yếu là để kiếm tiền, duy trì cuộc sống gia đình, để gia đình sống thoải mái hơn, để cho Diệp Sương có thể tập trung vào việc học mà không cần phải suy nghĩ nhiều thứ. Mở quán nướng vỉa hè có thể kiếm ít tiền, tôi cũng rất thích nhưng đó không phải là cách lâu dài. Vì nhiều lý do nên tôi phải tính đến việc mở một của hàng.Tôi không biết cửa hàng này sẽ như thế nào, nhưng tôi nghĩ nó có thể kiếm được tiền.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Có niềm tin là tốt rồi. Từ trước tới nay anh là một người luôn tự tin. Mặc dù có nhiều lần tôi không coi trọng anh nhưng thực tế đã nhiều lần chứng minh rằng anh luôn đúng. Chỉ cần là chuyện anh muốn làm về cơ bản anh đều làm được. Anh là người rất có năng lực, tôi rất tin tưởng anh về điểm này. Thật đáng tiếc khi thấy anh đã chôn vùi tài năng của mình để mở quán bán đồ nướng. Giờ thì tốt rồi, không cần biết cửa hàng có kiếm được tiền hay không thì anh cũng thành công rồi, ít nhất là anh đã làm rồi phải không? Hiểu Tinh nói với tôi rằng anh mượn tiền cô ấy để mở cửa hàng, sau đó anh đã bán nhà trả tiền cho cô ấy, cô ấy cũng hơi không vui nghĩ rằng anh xem cô ấy là người ngoài. Có một số chuyện người trong cuộc lúc nào cũng mơ hồ nhưng người ngoài cuộc lại nhìn rất rõ ràng và suy nghĩ rất thấu đáo. Giống như năm xưa lúc anh từ chối lòng tốt của tôi, tôi cũng rất tức giận, nhưng dường như Hiểu Tinh rất hiểu, bây giờ tôi cũng rất hiểu rõ cách làm của anh. Sự thật đã chứng minh năm đó tôi đã sai rồi. Cho nên hôm nay tôi đến đây để xin lỗi anh vì những gì đã xảy ra lúc đó. Lúc đầu, tôi không nên và không có lý do gì để nổi giận với anh.” Lý Vũ Hân nói một cách chân thành.
“Tôi chỉ không muốn làm phiền cô ấy. Tôi là người không thích mắc nợ người khác từ nhỏ đã là như vậy. Tôi luôn cảm thấy không yên khi mắc nợ người khác. Đây là thói quen, và không có cách nào khác. Được rồi, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, hôm nay tôi rất vui khi cô có thể đến đây. Đợi lát nữa cô ở lại ăn cơm trưa với chúng tôi nhé. Tôi sẽ nướng nguyên con dê và heo sữa đãi cô.” Diệp Lăng Thiên đứng lên vừa đi vừa nói với Lý Vũ Hân.
“Được, dù gì thì hôm nay tôi đã xin nghỉ phép rồi.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
Diệp Lăng Thiên mới vừa xuống lầu thì nhìn thấy có mấy người mặc quần áo cảnh sát đi vào. Diệp Lăng Thiên nhíu mày, đi xuống lầu mới nhìn thấy rõ, người đi phía trước chính Lý Yến.
“Cảnh sát Lý? Sao cô đến đây?” Hứa Hiểu Tinh quen biết với Lý Yến. Cô ngạc nhiên khi thấy Lý Yến đến đây.
“Diệp Lăng Thiên đâu?” Lý Yến nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh đang chỉ lên lầu thì Diệp Lăng Thiên đã đi xuống. Anh chậm rãi đi thẳng tới chỗ của Lý Yến lạnh lùng nói: “Tôi không biết tại sao hôm nay đội trưởng Lý lại tới tìm tôi? Có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Diệp Lăng Thiên rất cục súc, vì chuyện lần trước cô ta đe dọa anh cho nên anh thực sự không có ấn tượng tốt với Lý Yến.
“Thằng nhóc cậu ăn nói lịch sự một chút đi? Cậu có biết chúng tôi là ai không? Có muốn vào đồn cảnh sát uống trà không?” Một cảnh sát phía sau chỉ thẳng vào Diệp Lăng Thiên rồi nói.
Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn người cảnh sát phía sau. Người cảnh sát đó nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên nhìn mình thì vô cớ run lên.
“Ở đây có chuyện của anh sao? Anh ở đây lao nhao cái gì? Hai người ra ngoài chờ tôi.” Lý Yến cũng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, thế là vội vàng mắng người cảnh sát đứng phía sau.
“Không phải, đội trưởng Lý, tên nhãi này không tôn trọng cô, vừa nhìn là biết muốn ăn đòn rồi.” Người cảnh sát phía sau thấy Lý Yến tức giận vội vàng giải thích.
“Tôi đã bảo anh cút ra ngoài rồi mà, sao anh nói nhiều như vậy? Có tin ngày mai tôi sẽ điều anh đi càn quét bên ngoài, để anh ngày ngày được nằm vùng không? Anh còn muốn dạy dỗ người khác, không biết anh có thể dạy dỗ ai đây? Tôi thấy người thiếu dạy dỗ là anh mới đúng, mau ra ngoài cho tôi.” Lý Yến biết tính tình của Diệp Lăng Thiên, cũng biết rõ bộ dáng đáng sợ của Diệp Lăng Thiên là như thế nào. Nếu Diệp Lăng Thiên giận lên thì hậu quả rất khó lường. Sau khi Lý Yến dạy dỗ thủ hạ kia vài câu cuối cùng vẫn là khoát tay đuổi hai người kia ra ngoài cửa hàng.
“Xin lỗi, đám người này mỗi ngày đều quen như vậy rồi, đây chỉ là thói quen thôi nhưng bọn họ tuyệt đối đều là những đồng chí tốt.” Lý Yến xoay người cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Rốt cuộc hôm nay cô đến đây làm gì?” Diệp Lăng Thiên vẫn lạnh lùng hỏi.
“Hôm nay tôi đến đây để chúc mừng anh khai trương cửa hàng mới. Đây là tấm lòng của tôi. Chúc mừng ông chủ Diệp, chúc anh làm ăn phát đạt. Sau này tôi đến đây ăn, anh có giảm giá cho tôi không?” Lý Yến nói xong thì lấy bao lì xì trong túi ra đưa cho Diệp Lăng Thiên nói.
“Làm sao cô biết hôm nay tôi khai trương cửa tiệm?” Diệp Lăng Thiên nhìn bao lì xì Lý Yến đưa tới lạnh lùng nói.
“Làm sao tôi biết, sau này tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng bao lì xì này cũng nên nhận đúng không? Hai chúng ta nói thế nào cũng đã từng sống chết có nhau, không thể nói là bạn chiến đấu nhưng cũng coi là bạn bè nhỉ? Hơn nữa, cửa tiệm của anh mới khai trương, người đến đều là khách, anh cũng không đến mức không nể mặt vậy đúng không? Tôi là thật lòng đến chúc mừng anh khai trương cửa hàng mới.” Lý Yến cũng không giận, nói tiếp.
Mọi người đều có thể cảm nhận được thái độ thù địch của Diệp Lăng Thiên đối với nữ cảnh sát trước mặt này. Hầu hết mọi người bao gồm cả Hứa Hiểu Tinh, đều không hiểu tại sao Diệp Lăng Thiên lại xúc phạm một nhân vật có quyền lực rõ ràng như vậy. Người duy nhất có lẽ biết điều gì đó là Lý Vũ Hân nhưng cô ta cũng không biết tại sao Diệp Lăng Thiên lại có ác cảm với Lý Yến như vậy.
“Anh nhận đi, dù sao đây cũng là tấm lòng của đội trưởng Lý. Cảm ơn đội trưởng Lý, tôi nhận thay anh ấy vậy. Mời cô ngồi.” Hứa Hiểu Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô thực sự không muốn Diệp Lăng Thiên đắc tội nữ cảnh sát trước mặt mình cho nên vội làm hòa nhận lấy bao lì xì từ trong tay Lý Yến.