“Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết làm sao cô biết được hôm nay cửa hàng tôi khai trương không hả, rốt cuộc cô tới tìm tôi là vì chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên thấy Hứa Hiểu Tinh đã cầm lấy phong bì nên cũng không thể giật lấy trả lại cho Lý Yến, bèn lạnh lùng hỏi.
“Có nơi nào yên tĩnh hơn không?” Lý Yến nhìn xung quanh hỏi, thực ra là đang nhắc nhở Diệp Lăng Thiên tìm một nơi không có người để nói chuyện.
Diệp Lăng Thiên nhìn chằm chằm Lý Yến một hồi, mới nói: “Lên lầu với tôi.” Sau đó chủ động bước lên lầu.
Diệp Lăng Thiên bước lên lầu, tìm một chỗ ngồi xuống và đợi Lý Yến.
“Diệp Lăng Thiên, anh được lắm nha. Mở được một cửa hàng như vậy thật giỏi đó, tốn không ít nhỉ?” Lý Yến cười hi hi nói.
“Nói đi, hôm nay cô tìm tôi có việc gì?” Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Yến, hỏi.
“Tại sao anh luôn có thành kiến nhiều với tôi như vậy? Hình như tôi chẳng làm gì có lỗi với anh mà nhỉ?” Lý Yến tức giận, ngồi đối diện với Diệp Lăng Thiên nói: “Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi anh.” Nói xong thì nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu hút, không nói gì, chỉ nhìn Lý Yến.
“Xin lỗi vì lần trước chúng tôi đã đe dọa anh. Tôi đã trả lời cấp trên như những gì anh đã nói. Có thể cấp trến đã điều tra thật rồi, hôm qua cấp trên đã bảo tôi rằng anh không có vấn đề gì cả. Còn những chuyện khác, anh ấy cũng không biết. Tôi nghĩ thân phận của anh hoặc là rất bí ẩn, hoặc có thể anh ấy không có quyền được biết, mà cũng có khả năng anh ấy biết, nhưng tôi lại không có quyền biết. Nhưng mà điều này đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là chúng tôi đã dỡ bỏ cảnh báo nguy hiểm với anh rồi.”
“Tôi đã suy nghĩ kỹ và cảm thấy rằng mình nên đến xin lỗi anh một tiếng. Mặc dù tôi nghĩ cách làm của chúng tôi không có gì sai, chúng tôi cũng là vì bảo vệ tính mạng của người dân nên mới bắt buộc phải làm vậy. Tuy nhiên dù sao thì điều này vẫn là không công bằng với anh, vì vậy hôm nay tôi đến đây chân thành gửi lời xin lỗi đến anh.” Lý Yến nói.
“Cô đến xin lỗi riêng hay thay mặt đơn vị?” Diệp Lăng Thiên hút hai hơi thuốc rồi hỏi.
“Có khác biệt gì không?” Lý Yến cau mày hỏi.
“Có khác.” Diệp Lăng Thiên trả lời chắc nịch.
Lý Yến do dự hồi lâu, cuối cùng mới đáp: “Tôi rất muốn kết bạn với anh, cũng coi anh là bạn bè, vậy nên tôi nghĩ nên xin lỗi anh.”
Mặc dù Lý Yến không trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Thiên, nhưng câu nói này cũng đã trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Thiên rồi.
“Câu hỏi thứ hai, làm sao cô biết tôi mở cửa hàng ở đây, lại còn biết hôm nay khai trương nữa?” Diệp Lăng Thiên không thắc mắc thêm về câu hỏi trước, lạnh lùng hỏi tiếp, bởi vì anh cảm thấy Lý Yến đang dò xét mình.
“Câu hỏi này rất dễ giải thích, chắc anh cũng đoán được. Anh là một người đặc biệt, có năng lực đặc biết, mặc dù tạm thời chúng tôi vẫn chưa quyết định tiến hành giám sát và hạn chế quyền tự do của anh, tuy nhiên chúng tôi vẫn phải là người đầu tiên nắm rõ những động tĩnh mới của anh. Anh không cần nghĩ ngợi gì đâu, chúng tôi chỉ là đang đề phòng sơ sẩy mà thôi. Hơn nữa, những tin tức này đều có trong hệ thống nội bộ của chúng tôi thôi. Thế nên sau khi anh đứng tên đăng ký kinh doanh cửa tiệm này tại Cục Công nghiệp và Thương mại là chúng tôi biết ngay rồi. Tôi cũng nhớ địa chỉ và tên cửa hàng này nữa.”
“Thực ra lúc nãy tôi đã nói dối. Hôm nay tôi không đến đây hoàn toàn không phải là để chúc mừng anh khai trương cửa hàng gì. Tôi đang đi họp ngang qua chỗ này thì nhớ ra anh mở tiệm ở đây, muốn gặp mặt xin lỗi anh một tiếng nên tôi đã yêu cầu họ dừng lại một chút. Ở trước cửa nhìn thấy bảng hiệu anh viết nên tôi mới biết hôm nay là ngày khai trương tiệm, vậy nên tôi mua một phong bì mang đến. Mặc dù không phải là cố ý đến đây, nhưng tôi cũng xin chân thành chúc anh khai trương đại cát nhé.”
“Diệp Lăng Thiên, anh có biết không? Trước đây tôi đã từng có thành kiến và bất mãn với anh. Đó là vì tôi cảm thấy mình không thể đánh bại anh được, thế nhưng tôi vẫn cứ không phục anh. Tôi không tin anh giỏi hơn tôi, bởi vì tôi hầu như chưa từng gặp ai xứng là đối thủ cả. Nhưng mà sau sự việc đó, tôi nhận ra hai điều, đầu tiên tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, tôi còn cách anh quá xa, lần đó ở trong cục anh đã nương tay với tôi rồi.”
“Thứ hai, sau những gì đã xảy ra lần trước, tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ anh. Anh đúng là một người đàn ông thực sự, một người đàn ông mang nhiệt huyết trong mình. Vì người khác, anh thậm chí còn không tiếc mạng mình. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như anh. Vì vậy, Diệp Lăng Thiên à, tôi muốn kết bạn với anh. Tôi hy vọng anh sẽ không cần đề phòng tôi, càng không nên có thành kiến với chính phủ. Dù sao thì chúng ta cũng đứng ở những vị trí khác nhau và có những góc độ suy nghĩ cũng khác nhau. Anh chỉ cần lo cho bản thân mình là xong, còn chúng tôi thì cần quan tâm đến hàng ngàn người dân ở thành phố A này nữa.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, nói rất thành thật.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, thật lâu cũng không lên tiếng, sau cùng anh nói: “Chuyện đã qua, không cần nhắc tới nữa. Tôi đã nhận quà của cô rồi, cảm ơn cô. Tôi phải xuống dưới rồi.” Thái độ của Diệp Lăng Thiên vẫn lạnh lùng, nhưng đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, anh nói xong liền đứng dậy đi xuống lầu, Lý Yến không còn cách nào khác, đành đi theo anh. . Truyện Full
Xuống đến dưới lầu, Lý Yến lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Theo lý mà nói thì tôi nên ở lại chúc anh khai trương phát tài, nhưng giờ tôi có việc phải làm nên phải đi rồi. Chúc anh làm ăn tấn tới nhé. Tôi đi trước đã. Cô Lý, chào cô.” Sau cùng, Lý Yến quay sang chào Lý Vũ Hân đang ngồi lãnh đạm quan sát bên cạnh rồi rời đi.
“Sao vậy? Lăng Thiên, anh có khúc mắc gì với đội trưởng Lý này à?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Không.” Diệp Lăng Thiên bình thản đáp, sau đó nói: “Mọi người chuẩn bị đi, có khách tới rồi, Diệp Sương qua tiếp đãi khách nhé.”
Lúc này quả nhiên có một nam một nữ đứng ở cửa nhìn vào hai tấm biển ở lối vào cửa hàng, sau đó người nam nói gì đó với người nữ, rồi người nữ đi trước, người nam theo sau, cả hai đều xách đủ loại túi to túi nhỏ, rõ ràng là những cặp đôi đến mua sắm chứ không phải như học sinh.
“Diệp Sương, để chị cho.” Hứa Hiểu Tinh nói với Diệp Sương, sau đó chủ động đi ra đón khách. Nếu nói về phương diện đối nhân xử thế, Hứa Hiểu Tinh quả thực là người có thực lực nhất, bởi vì cô là người giỏi ăn nói nhất trong tất cả mọi người ở đây. Còn người ít thích nói chuyện và không giỏi nói chuyện là Diệp Lăng Thiên, vì vậy anh tự ý thức được nên căn bản sẽ không ra đón khách, kết quả của việc anh chào đón khách rất có thể là dọa họ chạy luôn mất.
Diệp Lăng Thiên đi vào phòng bếp cùng với Chu Ngọc Lâm, Lý Vũ Hân đang đứng một mình bên ngoài cũng đi theo vào phòng bếp.
“Cửa hàng mới khai trương, cậu nên bày biện bề thế hơn một tí để thu hút khách hàng.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười lắc đầu nói: “Vẫn nên tính về lâu về dài. Tôi vẫn đang mò mẫm học hỏi kinh nghiệm. Nếu đột nhiên làm to lớn vậy cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt. Sau này bàn tiếp vậy.