Chương 262: Suy nghĩ xấu xa của Dương Minh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
"Dừng tay. Ai gây chuyện ở đây" Một âm thanh vang lên, Dương Minh ngẩng đầu nhìn lên thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đi tới, vừa đi vừa quát. Bên cạnh hắn còn có hai người đàn ông rất cao lớn, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc. Dương Minh liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai người này đã được huấn luyện nghiêm khắc, rất có thể là bộ đội xuất ngũ.

Âm thanh trong quán bar trong nháy mắt dừng lại, đám khách uống rượu tránh ra lộ một con đường. Dương Minh không hề hoang mang ngồi cạnh quầy bar, trên mặt không chút ba động.

Tiếu Tình ở bên cạnh lại rất sợ hãi, sợ đến độ nhích lại gần Dương Minh. Dương Minh nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, khẽ véo hai cái ra vẻ an ủi. Hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi.

"Vừa nãy ai gây chuyện?" người đàn ông mặc đồ đen nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đứng gần đó, hỏi.

"Là Nhị Lăng Tử phố đông và người khách kia" nhân viên phục vụ nói.

"Nhị Lăng Tử, mày giỏi đó? Có biết quy củ ở đây không? Không ngờ dám đến chỗ tao gây chuyện?" Người này hừ lạnh một tiếng nói: "Xem ra tay mày hơi dài nhỉ?"

"Ông Mã. tôi" Nhị Lăng Tử toát mồ hôi, đầu hắn đầy máu mà còn toát mồ hôi hột.

"Thuận Tử, Cương Tử, bắt hai thằng này lại, đưa vào phòng làm việc của tôi" người đàn ông trung niên nói với hai người bên cạnh.

"Vâng, ông Mã" Vừa nói, một trong hai người đã đi đến cạnh Nhị Lăng Tử. Nhị Lăng Tử không dám phản kháng, cúi đầu, có chút đau khổ đứng chờ ở đó.

Mà thằng Thuận Tử lại đi về phía Dương Minh. Chưa đi đến trước người Dương Minh đã thấy hắn lạnh nhạt nói: "Ông Mã hả? Là đàn em thằng Nhị Lăng Tử trêu chọc bọn tôi trước. Mà chúng tôi là khách ở đây. Nhân viên phục vụ ở đây có thể làm chứng. Tôi không biết ông bây giờ muốn làm gì?"

"Gây chuyện ở đây, hừ, đến phòng tôi rồi giải thích" Người này không nhịn được nói.

"Nếu tôi không đi thì sao?" Dương Minh lạnh nhạt nói.

"Không đi? Điều này chỉ sợ không phải do mày" Thuận Tử cười lạnh nói.

"Ha ha, mày có thể thử" Dương Minh không coi hắn vào mắt, cầm chiếc cốc Bách lợi điềm mà Tiếu Tình đã uống hết lên, lắc lắc, đập một góc.

Thuận Tử thấy Dương Minh không thèm để ý với mình, không khỏi tức giận. Đưa tay ra bắt Dương Minh. Nhưng không đợi hắn phản ứng xem có chuyện gì, thân hình Dương Minh không biết từ lúc nào đã ra phía sau hắn. Thuận Tử cảm thấy gáy mát lạnh, trong lòng không khỏi kinh hãi, không dám có động tác gì.

Dương Minh một tay túm tóc Thuận Tử, một tay đè mảnh vỡ chiếc cốc vào cổ Thuận Tử, lạnh lùng nói: "Nếu tao muốn giết mày thì bây giờ mày đã chết rồi"

Thuận Tử hoảng sợ, người đàn ông trung niên càng hoảng sợ hơn. Thuận Tử và Cương Tử là cao thủ mà hắn phải mất nhiều tiền mới thuê được từ công ty vệ sĩ. Thân thủ khác hẳn đám xã hội đen bình thường. bọn họ đều là lính đánh thuê xuất ngũ, kinh nghiệm trận mạc đầy mình. Không ngờ dưới tay người thanh niên kia lại không chịu nổi một chiêu.

"Tao bây giờ đi được chưa?" Dương Minh nhìn người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi.

"Mày là ai" Người này kinh hãi nói.

"Lúc này nhân viên phục vụ là người mới nhắc nhở Dương Minh không nên làm hư hỏng đồ trong quán, chạy đến bên cạnh Mã, nhỏ giọng nói: "Người này mới dùng nhân dân tệ"

"
Gì?" Mã rùng mình, lập tức hỏi: "Mày từ đại lục tới?"

Dương Minh gật đầu, hỏi lại: "
Có vấn đề gì sao?"

"
Không có gì, mày nếu đã không biết quy định nơi này vậy thì bỏ qua. Tao nể mặt mày lần này, mày có thể đi" Mã hít vào một hơi thật sâu nói.

Sau năm chín bẩy, đại lục và Hồng Công đã qua lại nhiều hơn trước. Hồng Công cũng thường xuyên xuất hiện những người tài giỏi ở đại lục. Mà thấy thân thủ của Dương Minh, người này không khỏi nghĩ đến hai chữ"
Đặc công" Nghĩ đến đây hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Người như vậy hắn không thể trêu chọc, cho dù tốn rất nhiều công sức bắt được Dương Minh, hậu quả cũng không thể tưởng tượng được.

Đồng bọn Dương Minh phát hiện hắn biến mất, không đến tìm mình sao? Đến lúc đó dù là ai cũng không đỡ được cho mình. Cho nên Mã lập tức có lựa chọn sáng suốt, để hai người Dương Minh rời đi.

"
Được, cảm ơn ông, ông Mã, tôi nợ ông một ân tình" Dương Minh bỏ Thuận Tử ra, sau đó nắm tay Tiếu Tình, bình tĩnh ra khỏi quán bar.

"
Ông Mã, Nhị Lăng Tử thì sao?" Cương Tử hỏi.

"
Vứt xuống sông Hoàng Phố cho cá" Mã lạnh lùng nói rồi xoay người lên tầng. Thực ra là do hắn phức tạp hóa thân phận của Dương Minh, nhưng bởi vì như vậy nên hắn mới sống sót.

Thực lực của Dương Minh bây giờ Thuận Tử và Cương Tử có thể lưu lại được sao? Đến lúc đó chẳng những gà bay trứng vỡ, quán bar này cũng đừng mong còn tồn tại.

Sau khi ra khỏi quán bar, Dương Minh thở dài một hơi. Tên Mã đó coi như nể mặt nhau. Nếu không hắn dù có thể thoát thân nhưng cũng mất công mất sức.

"
Vừa rồi thật sợ quá" Tiếu Tình lè lưỡi như một đứa trẻ.

"
Biết nguy hiểm rồi sao? Sau này đừng đến mấy chỗ như quán bar" Dương Minh lắc đầu. Hồng nhan họa thủy, nếu một mình hắn đến quán bar, thằng thanh niên tóc dài kia cho dù ăn no rửng mỡ cũng không đến gây chuyện.

"
Em đi theo chị không phải là được sao" Tiếu Tình mơ mơ màng màng nói, cả người dựa vào Dương Minh.

Tôi xin chị, đây không phải chị làm tôi phải phạm tội sao? Dương Minh cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của nàng.

Phát dục không tốt? Đây là phát dục không tốt sao? Dương Minh nhìn vóc người ma quỷ của Tiếu Tình, máu mũi sắp trào ra. Không biết thằng bác sĩ năm đó sao lại có kết luận như vậy.

Chẳng qua Dương Minh cũng biết là do Tiếu Tình say. Không khí trong quán rượu vừa nãy quá khẩn trương nên Tiếu Tình còn duy trì được tỉnh táo một chút. Nhưng bây giờ đã không có chuyện gì, nàng thả lỏng bản thân nên bắt đầu hơi say say.

Dương Minh ôm Tiếu Tình, bắt một chiếc xe taxi: "
Đến khách sạn Chúng Đại"

Lái xe nhìn Dương Minh và Tiếu Tình, cười ám muội: "
Ok. Không vấn đề gì"

Dương Minh thấy vẻ mặt của đối phương chỉ có thể cười khổ. Ở tình huống bình thường, ôm một cô gái từ trong quán rượu đi ra, cho dù mình nói không có gì thì cũng không ai tin. Nhất là lại biết mình muốn đến khách sạn.

Tiếu Tình cũng không để ý nhiều như vậy, dựa vào người Dương Minh, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập tới.

Đến cửa khách sạn, Dương Minh trả tiền xe, cẩn thận bế Tiếu Tình xuống. Tiếu Tình mặc dù là người trưởng thành nhưng cũng không nặng. Dương Minh ôm nàng không có gì là khó cả.

Vừa vào khách sảnh, có một nhân viên phục vụ ra đón: "
Anh Dương, anh đã về"

Dương Minh gật đầu.

"
Có cần giúp không?" nhân viên phục vụ hỏi tiếp.

"
Không cần, à đúng, phiền anh ấn cửa thang máy cho tôi" Dương Minh vừa nói vừa đi về phía thang máy.

"
Không có gì, anh Dương" nhân viên phục vụ giúp Dương Minh ấn cửa thang máy, sau đó lại ấn tầng hai hai, sau đó bước nhanh ra khỏi thang máy.

Dương Minh mỉm cười với hắn ra vẻ cảm ơn.

Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười một giờ, bố mẹ nuôi có lẽ đã ngủ.

"
Chị Tiếu Tình, thẻ phòng chị đâu?" Đi đến cửa phòng Tiếu Tình, Dương Minh hỏi nàng.

Dương Minh đợi một lát nhưng không thấy nàng trả lời. Dương Minh cười khổ nhìn Tiếu Tình đang ngủ, hai tay bá lấy cổ mình. Hắn thầm nghĩ xem ra mình phải tự tay hành động vậy.

"
Chị Tiếu Tình, em không cố ý chiếm tiện nghi của chị đâu. Em tìm thẻ phòng chị đó" Dương Minh lẩm bẩm một câu lừa mình dối người, bàn tay bắt đầu lục lọi trên người nàng.

"
Dương Minh. em thật xấu, không ngờ dám chiếm tiện nghi của chị?" Tiếu Tình đột nhiên mơ mơ hồ hồ nói một câu làm Dương Minh hoảng sợ.

Đưa tay ra, dừng ở trong túi quần sau của nàng, có chút xấu hổ nói: "
Chị Tiếu Tình, em đang tìm thẻ phòng mà."

"
Ồ. vậy em kiếm đi." Không biết Tiếu Tình có nghe ra không, không ngờ lại đáp lại như vậy.

Dương Minh không khỏi hí hửng, Tiếu Tình nói như vậy có phải là cho phép mình chiếm tiện nghi của chị? Dương Minh hết sức xấu xa nghĩ như vậy, đưa tay vào túi quần của nàng, không nhịn được mà véo hai cái lên bờ mông đầy đặn.

Không được. Mình không thể bị dụ dỗ. Chị Tiếu Tình đang say, nói mơ hồ sao có thể coi là thật? Dương Minh cắn răng một cái, rút tay ra, cầm lấy thẻ phòng, mở cửa ra, ôm Tiếu Tình đi đến cạnh giường, cẩn thận đặt nàng lên đó.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]