Mới vừa đi được hai bước, Mục Thu Nghi vỗ trán, xoay người lại nói: "Bị anh làm cho hồ đồ rồi đấy! Sắp tan làm rồi, anh đi thay đồ đi!”
Mạc Phong vẫn mặc những bộ quần áo trông kém sang nhưng lại đắt tiền, những người không chuyên chắc chắn sẽ không thể nhận ra rằng bộ quần áo đó là bộ duy nhất do nhà thiết kế đại tài Jansno thiết kế.
Ngay cả Mục Thu Nghi ban đầu cũng ném đi vài bộ như rác rưởi, huống chi là những người khác. Mặc dù anh mặc bộ quần áo ngầu nghĩnh như vậy, người chưa chắc người ta đã biết.
“Nhưng… là bộ vest ở nhà lần trước à, hay là anh quay về lấy?”, Mạc Phong cười gượng, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Bây giờ là giờ tan sở, nếu về biệt thự Nam Sơn thì ít nhất cũng phải mất gần một tiếng, nhưng vị trí nhà họ Trần lại ở hướng ngược lại so với biệt thự Nam Sơn.
Nếu cứ quay đi quay lại như thế này thì có lẽ không kịp mất.
Mục Thu Nghi nhìn thời gian, trầm giọng nói: "Đến văn phòng của tôi đi!”
“Xong ngay!”, Mạc Phong nhếch mép nói.
Những người khác nhìn anh đầy vẻ ngưỡng mộ.
Làm nghề bảo vệ, hành động bị hạn chế trong phạm vi tám tầng đổ lại, nếu muốn đi tiếp lên trên cần phải có thẻ thông hành.
Nhưng Mạc Phong thì khác, tổng giám đốc còn phải đích thân xuống mời anh lên!
Quá phục!
“Anh Mạc, tối nay đi đâu đấy?”, Vương Bưu tò mò hỏi.
Thực ra, tò mò đây là bản năng thứ bảy của con người, nhiều người khác cũng đang tò mò nhìn Mạc Phong.
Anh nhún vai cười khúc khích: "Anh đi dự tiệc gia đình với vợ anh, vốn dĩ anh không muốn đi, nhưng chú cũng biết rồi đấy, phụ nữ lúc nào cũng muốn khoe người đàn ông của mình với đại gia đình của cô ấy, anh đành miễn cưỡng đi cùng cô ấy thôi!”
Một thanh niên trông còn non xanh nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Oa…nói như vậy sau này anh Mạc có khả năng sẽ trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu rồi? Lợi hại quá!”
Vương Bưu không nhịn được tát vào đầu cậu ta một cái: "Anh Mạc vốn dĩ đã thuộc tầng lớp thượng lưu rồi, anh ấy chỉ đang khiêm tốn thôi, vậy nên mới đến công ty làm bảo vệ”.
"Hiểu rồi...", người thanh niên xoa đầu thì thào.
Mạc Phong bước tới vỗ vai cậu thanh niên, cậu ta là người trẻ nhất trong phòng bảo vệ, chắc cậu ta năm nay mới mười tám tuổi.
"Đừng ghen tỵ với bất cứ ai, mọi người đều ghen tị với tuổi của chú đấy, cố gắng làm việc chăm chỉ, tất cả những gì chú muốn đang ở trên đường đó!”
Mục Thu Nghi lúc này đi tới đại sảnh mới phát hiện anh không hề đi theo cô: “Còn ngẩn ra đó làm gì thế?”
"Tới ngay đây!”
Nói rồi Mạc Phong liền nhanh chân đuổi theo, cậu thanh niên nhìn theo bóng lưng Mạc Phong, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
"Em nhất định sẽ nỗ lực để trở thành một người ngầu như anh Mạc!”
Mạc Phong không khỏi nở một nụ cười khổ khi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau mình.
Làm lính thì hối hận hai năm, không làm lính thì hối hận cả đời. Năng lực càng giỏi thì trách nhiệm càng lớn, trở thành người như anh chưa hẳn đã là chuyện tốt!
Khi Mục Thu Nghi vừa định lên trên tầng thì lúc này An Nhiên bước ra khỏi thang máy.
"Í? Anh Mạc? Anh…”
Cô ta chỉ nhìn thấy Mạc Phong mà quên mất rằng Mục Thu Nghi đang đứng bên cạnh, đây thực sự là một sự coi thường có chọn lọc mà!
“E hèm, tan làm rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi!”, Mục Thu Nghi hờ hững nói.
An Nhiên còn định nói gì đó, nhưng vì có Mục Thu Nghi ở đó nên đành phải cúi đầu chào Mạc Phong: "Anh Mạc, tổng giám đốc, vậy tôi tan làm trước đây!”
Cô ta đi về phía cổng, nhưng cứ liên tục quay đầu lại nhìn.
Mục Thu Nghi vươn tay nhéo nhéo eo của Mạc Phong: “Anh đã làm gì với cô ta rồi hả?”
"Đã làm gì đâu...", Mạc Phong vội xoa xoa chỗ vừa bị nhéo đã nổi màu đỏ tím rồi: "Lần trước người bố cờ bạc của cô ấy đến tìm cô ấy gây rắc rối, anh tiện giúp người ta một tay nên người ta rất cảm kích!”
"Chỉ có chuyện như vậy thôi sao?”
"Chỉ có như vậy thôi! Chứ không em nghĩ là gì?”
Mục Thu Nghi cũng biết một chút về chuyện của An Nhiên, dù sao cũng cùng một công ty, thi thoảng cô cũng nghe ngóng được đôi chút.
Có một lần bố cô ta đến công ty tìm cô ta đòi tiền, lúc đó An Nhiên đang trong phòng họp. Kết quả là bố cô ta xông thẳng vào trong tát cô ta hai cái bạt tai, hoàn toàn không giữ thể diện cho con gái!
Vậy là từ đó An Nhiên không bao giờ dám từ chối trả lời cuộc gọi của bố mình nữa.
“Haizz…cô ta cũng là một người số khổ…Sau này nếu gặp những chuyện như vậy thì cố gắng giúp người ta!”, Mục Thu Nghi thở dài khẽ nói.
Cùng là phụ nữ với nhau, hà tất phải làm khó nhau chứ!
Mạc Phong không khỏi cười phá lên: “Không ngờ vợ mình lại lương thiện thế nhỉ, không giống vẻ lạnh lùng bề ngoài chút nào!”
Cô không khỏi liếc nhìn anh chàng này: "Sao hả? Lẽ nào trong lòng anh, tôi là loại tâm địa rắn rết hay sao?”
Nói rồi cô đi thẳng vào trong thang máy, Mạc Phong chui tọt vào như một con mèo.
Trong văn phòng, trợ lý mang tới một bộ lễ phục để anh mặc đến bữa tiệc tối nay.
Nhưng thành thật mà nói, Mạc Phong không thích bộ quần áo này cho lắm.
"Bà xã này...Anh không thay được không? Anh mặc như thế trông trịnh trọng quá không quen lắm…”
Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh: "Không quen thì phải làm quen. Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp người nhà của tôi, phải để lại chút ấn tượng tốt cho tôi, tôi không muốn mất mặt đâu!”
"Dù sao cũng chỉ là giả làm chồng của em thôi mà, đâu cần để ý làm gì?”
"Tôi......"
Mục Thu Nghi nhất thời không biết phải nói gì.
Phải rồi, cô và Mạc Phong chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, kéo theo anh chàng này cũng chỉ là để che mắt người khác mà thôi, nhưng tại sao cô lại muốn thể hiện những mặt tốt nhất của Mạc Phong với người thân của mình chứ?
Mục Thu Nghi trừng mắt với anh, vẻ mặt tức giận nói: "Tôi sợ anh làm tôi mất mặt thôi! Tuy rằng bộ đồ đó cũng tạm, nhưng không phải ai cũng có mắt nhìn! Anh mau thay đồ đi!”
“Thôi được…Vậy bà xã, em quay người đi, anh phải cởi quần!”, Mạc Phong cười xấu xa nói.
Đột nhiên, anh chỉ cảm thấy một tia ớn lạnh xoẹt qua.
Lúc này, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cây kéo: “Nếu như anh dám cởi ở đây thì cứ thử xem! Cút ra nhà vệ sinh ngay!”. Google ngay trang -- T r u m T r u y e n . O R G --
Mạc Phong lại cầm quần áo lên bước vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Mục Thu Nghi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, ở chung với tên này càng lâu, dung tích phổi của cô cũng ngày càng tăng lên!
Một lúc sau, khi cánh cửa lại mở ra.
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao xuất hiện trước mặt cô, nếu không nhìn mặt, Mục Thu Nghi thật sự không thể nhận ra đây là Mạc Phong!
Anh mặc áo sơ mi ôm body, những đường cơ nổi lên hoàn hảo, còn có phong cách hơn cả những người mẫu nam quay quảng cáo trên TV.
Cơ bụng lại càng thoắt ẩn thoắt hiện, vóc dáng này mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến nhiều cô gái phải hú hét.
Rõ ràng là anh rất đẹp trai, tại sao lại cứ phải ăn mặc giống với người từ thế kỷ trước chứ?
Mạc Phong nhìn lại mình trong gương: “Cũng coi như đạt tiêu chuẩn! Kém hơn một chút so với bộ kia của anh!”
3 người đã xem
Thích
Bình luận