Mạc Phong sải bước tới ôm eo cô.
“Làm gì vậy?”
Cô càng giãy giụa thì Mạc Phong càng ôm chặt hơn.
“Đứng im nào, anh tới lâu như vậy rồi mà chưa có ảnh chụp chung, chụp làm kỷ niệm đi! Cười nào!”
Mạc Phong cầm điện thoại điều chỉnh camera trước: “Say Cheese!"
Tách…
Mục Thu Nghi cứ trợn mắt nhìn Mạc Phong, còn anh thì cười rạng rỡ, bức hình này trông biểu cảm mỗi người kỳ lạ một kiểu nhưng Mạc Phong không có ý định chụp thêm tấm thứ hai.
“Ngày nào cũng gặp mặt, giữ kỷ niệm gì chứ!”, cô hừ lạnh lùng.
Lúc này Mạc Phong khẽ quay đầu cười: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cá cược trong văn phòng không? Nếu anh không thể khiến em yêu anh trong phòng một tháng thì hôn ước giữa chúng ta sẽ được hủy bỏ!’
Bỗng nhiên.
Mục Thu Nghi không khỏi ngây người, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô cũng không biết ruốt cuộc gã này sẽ nói gì nên cảm thấy căng thẳng.
“Ý…ý của anh là gì?”
Mạc Phong nhoẻn miệng: “Đã hơn hai mươi ngày rồi, anh vẫn không thể khiến em yêu anh, vậy nên…anh định từ chức! Vừa hay Triệu Khải mở quán ăn đang thiếu người, anh tới giúp đỡ kiếm chút tiền sinh hoạt!”
“Này! Tôi nói, con người anh có chút kiên nhẫn nào không vậy, vẫn chưa tới một tháng mà anh đã định từ bỏ à? Còn nữa…Một tháng không được thì không theo đuổi nữa hả?”, Mục Thu Nghi chau mày.
“He he, sao thế, bà xã không nỡ rời xa anh hả?”, Mạc Phong cười bỉ ổi.
Cô xách túi trong tay đứng dậy: “Tôi chỉ muốn anh cút càng xa càng tốt! Nhìn là thấy phiền!"
Nói xong cô đi ra ngoài, Mạc Phong vội vàng theo sát phía sau.
Trên đường đi, mấy lần Mạc Phong định bắt chuyện nhưng Mục Thu Nghi chẳng buồn quan tâm tới anh.
Nhưng khi Mạc Phong không chủ động tìm chủ đề nữa thì thi thoảng cô lại liếc nhìn anh: “Đàn ông chẳng có ai đáng tin cả…chẳng có chút ý chí gì…khốn nạn! Anh đúng là đồ khốn nạn!”
Có điều cô chửi rất nhỏ, cộng thêm tiếng nhạc trong xe nên đương nhiên Mạc Phong không thể nghe thấy.
Thực ra nếu Mạc Phong không nhắc tới chuyện thời hạn một tháng này thì Mục Thu Nghi cũng định giả vờ ngây ngô cho qua, bởi vì cô phát hiện ra hình như bản thân đã quen với sự có mặt của gã này.
Cô đã quen với việc hàng ngày mở ngăn kéo ra có một hộp hoa quả, quen việc gã đê tiện này gọi mình là ‘bà xã’
Cũng không hẳn là thích nhưng khi nghe nói Mạc Phong sẽ rời đi thì cô bỗng có cảm giác mất đi thứ gì đó rất cần thiết cho bản thân.
Và bỗng xuất hiện cảm giác mất mát.
Tốc độ giảm dần và chiếc xe dừng lại.
“Tới rồi à?”, Mạc Phong khẽ cười.
Nhưng Mục Thu Nghi vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, bộ dạng chẳng buồn quan tâm tới anh.
Người ta nói rằng đôi khi một lời nói cũng có thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bản thân, và câu nói đó chắc chắn là do người mình thích nói ra!
Chiếc xe từ từ lái vào lâm viên, xem ra dù nhà họ Trần không phải là hào môn thì cũng phải thuộc dạng địa chủ.
Lẽ nào năm đó Trần Vạn Niên lấy được nhiều tiền vậy sao.
“Xuống xe!”, Mục Thu Nghi trầm giọng.
Đây là câu nói duy nhất cô nói với anh từ lúc lên xe cho tới khi xuống xe.
“Xuống thì xuống, bà xã làm gì mà hung hãn với anh vậy?”
Mục Thu Nghi kiêu căng hừ một tiếng: “Tôi cứ vậy đấy! Làm sao!”
“Hôm nay em lạ lắm nhé!”, Mạc Phong chau mày.
Cô trợn mắt: “Lạ ở đâu?”
“Lạ tới mức đáng yêu!”
Phụt…
Vừa rồi cô cố tỏ ra nghiêm túc cả buổi giờ bị một câu nói của gã này đánh bại rồi.
Mục Thu Nghi không khỏi bật cười: “Tôi mà lại thèm nghe ngôn tình dùng lại à!”
“Anh chỉ nói với em thôi mà, bởi vì ngôn tình chỉ nói với người mình thích thì mới rung động!”, Mạc Phong sà tới cười đểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ bừng.
Chụt…
Nhân lúc cô đang ngây người, Mạc Phong bèn thơm cô một cái rồi lập tức mở cửa xuống xe.
Đầu óc của Mục Thu Nghi khi đó như bay lên tận chín tầng mây, chỉ mới vài giây mà cô đã nghĩ xong xuôi luôn việc sau này bọn nhỏ sẽ đi học ở đâu rồi.
“Mình…rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy?”, cô vội vàng lắc đầu gầm lên: “Đồ khốn! Lại lợi dụng tôi!”
Thế nhưng Mạc Phong đã xuống xe đi vào trong lâm viên.
Anh đẩy cửa.
Bỗng có tiếng chó sủa vọng ra.
Một thanh niên dắt theo con chó Tây Tạng đi ra cửa.
Hàm răng sắc nhọn của nó khiến người khác có cảm giác chỉ cần một đớp là có thể cắn nuốt gọn đối phương.
Mục Thu Nghi đi giày cao gót chạy lật đật: “Em họ! Mau kéo con chó ra! Nhanh lên!”
“Chị là ai chứ, tại sao tôi phải nghe lời chị! Đồ đê tiện, chỉ biết lấy đồ của nhà họ Trần đi nuôi trai!”, thanh niên kia trợn mắt tỏ ra khinh thường.
Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy bất ngờ.
Xem ra Mục Thu Nghi bị cả nhà họ Trần bài xích! Chỉ vì cô ấy không mang họ Trần sao?
“Ấy, sao lại nói chuyện với chị như vậy! Chẳng biết trên biết dưới gì cả!”, Mạc Phong trầm giọng.
Nếu không phải vì lần đầu đến đây thì anh đã dạy dỗ cho thằng nhãi này một bài học rồi!
Mục Thu Nghi vội vàng kéo tay áo Mạc Phong: “Đây là con trai của cậu, Trần Thành! Trẻ con mà, anh đừng so đo!”
“Mẹ kiếp anh lòi ra từ đâu vậy, nơi đây chào đón anh sao? Cút!”, Trần Thành chỉ vào Mạc Phong gằn giọng, bỗng nhiên cậu ta thả sợi dây trong tay: “Cắn anh ta!”
Nhà dột từ nóc.
Cả nhà Trần Vạn Niên ăn chùa lại còn chửi người ta là rác rưởi thì có thể hi vọng dạy dỗ được thế hệ sau thành người sao?
Hiện tại vợ chồng Trần Vạn Niên phải trốn ở ngoài không dám về nhà sau lần bị Hoàng Tiểu Long cảnh cáo.
Đương nhiên Mạc Phong không biết bọn họ có lén lút quay về hay không, không chừng hôm đó bị đuổi ra khỏi Giang Hải xong vài ngày sau lại mò về cũng nên.
Con chó Tây Tạng cao nửa người lớn được thả dây bèn há miệng vồ về phía Mạc Phong.
“Cẩn thận…”, Mục Thu Nghi kinh hãi hô lên.
Cô vô thức lao về phía Mạc Phong và đứng chặn trước mặt anh.
“Ngồi xuống!”, Mạc Phong quát.
Có chó đang hung hãn bỗng từ từ khựng lại.
Sớm biết thế này thì anh đã dắt ‘anh Hai’ theo, nó là vua của loài chó, chỉ mất vài phút là có thể dạy được con chó Tây Tạng này như thế nào là một con chó ngoan.
Đến cả ‘anh Hai’ còn thuần phục được thì cái giống không thuần huyết thống như con chó Tây Tạng này chẳng là gì.
Bị Mạc Phong quát, con chó không dám làm gì.
Khi nhìn đôi mắt hung hãn của anh, con chó bỗng nằm sạp xuống vẫy đuôi ngoan ngoãn.
“Mục Thu Nghi trợn tròn mắt: “Chuyện…chuyện gì thế này? Sao nó không sủa nữa?”