Trước cung điện, một gã thiếu niên Nhân Tộc tóc bạc chắp hai tay sau lưng, trên trán có ba khỏa Thần Nhãn. Khỏa thụ nhãn trên mi tâm cũng đã mở ra, xuyên thấu qua quang lưu truyền tống, nhìn về phía trước.
Sau đầu hắn có sáu đạo quang luân, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong quang luân có một cây lão thụ. Cây lão thụ đang cắm rễ trong quang luân, bên cạnh còn có một cây củ cải lớn.
Mà ở sau lưng gã thiếu niên tóc bạc ba mắt có hai nàng thiếu nữ đang đứng, giống như hai đóa hoa bất đồng đang tranh nhau khoe sắc vậy. Mỗi người mỗi vẻ, một nàng ôn nhu nhã nhặn, tâm tư tinh tế, một nàng thì khí thế hiên ngang, anh khí bức người.
Dưới một cây cột gần đó của Thần điện là một tôn Thần Minh trung niên, toàn thân uy mãnh bá khí, ánh mắt như điện. Chỉ là thời điểm nhìn về phía gã thiếu niên tóc bạc kia, trong ánh mắt có chút sợ hãi. Mà ở một bên khác, chính là một gã thiếu niên Bạch Cừu tràn ngập lòng hiếu kỳ, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Mấy người này, chính là đám người Chung Nhạc.
Từ trên khỏa Tinh cầu kia truyền tống ra khỏi Tinh hệ Thái Dương cho tới bây giờ, thời gian đã qua hơn một tháng.
Đạo quang lưu truyền tống chính là không ngừng xuyên qua trong không gian. Trong thời gian hơn một tháng này, đám người Chung Nhạc đã xuyên qua khoảng cách không biết xa xôi tới mức nào.
Từ lúc đám người Chung Nhạc rời khỏi Tổ Tinh cho tới bây giờ, không sai biệt lắm đã qua hơn hai năm. Thời gian hai năm này, Chung Nhạc không ngừng diễn luyện thần thông Bàn Cổ Lục Đạo, cũng tìm hiểu Lục Đạo lão nhân, cảm ngộ đối với Lục Đạo Luân Hồi càng lúc càng sâu, nhưng vẫn không thể luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Hồn.
Bất quá, hắn cũng thu được những tiến bộ nhảy vọt. Thái Dương Thần Đao và Nguyên Từ Thần Đao đã bị hắn luyện tới tình trạng tiếp cận Cực Đạo Hồn Binh, so với trước đây càng cường đại hơn rất nhiều. Đợi tới lúc hắn tu luyện tới Thông Thần Cảnh, sợ rằng không bao lâu sẽ có thể tu thành Cực cảnh của Thông Thần Cảnh, luyện thành Cực Đạo Hồn Binh.
Tốc độ đạo quang lưu truyền tống càng lúc càng chậm dần. Phía trước xuất hiện hơn mười khỏa Thái Dương ám hồng sắc, đó là tà dương, là Thái Dương sắp sửa dập tắt.
Những khỏa Thái Dương này mơ hồ cấu thành một tòa trận pháp, giữa Thái Dương với Thái Dương có sự liên hệ với nhau. Có thể nhìn thấy từng đạo hỏa lưu thật lớn từ trong các khỏa Thái Dương phun trào ra, liên tiếp lẫn nhau. Những đạo hỏa lưu kia không ngờ lại là do những đạo văn lộ Đồ đằng cấu thành. Chung Nhạc mở ra ba khỏa Thần Nhãn quan sát, trong lòng ầm ầm chấn động.
Hắn nhìn thấy những đạo hỏa lưu to tới hơn trăm vạn dặm kia lại là do từng con từng con Hỏa Long giống như bánh quai chèo vậy, quấn lấy cùng một chỗ, hình thành nên những chuỗi thần thông.
Những chuỗi thần thông này liên tiếp từng khỏa từng khỏa Thái Dương to lớn khôn cùng lại với nhau, mượn năng lượng của Thái Dương để vận chuyển, kéo dài cho tới bây giờ, thần thông vẫn như cũ bất diệt.
Đồng dạng cũng chính bởi vì những thần thông này tồn tại, đã không ngừng rút ra năng lượng trong Thái Dương, khiến cho năng lượng của hơn mười khỏa Thái Dương này tiêu hao, biến thành ám hồng sắc, sắp sửa tử vong dập tắt.
- Thần thông Lôi Trạch!
Tân Hỏa giật mình nói:
- Đó là thần thông Lôi Trạch!
- Thần thông Lôi Trạch?
Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Chuỗi thần thông liên tiếp các khỏa Thái Dương này không ngờ lại là do từng con từng con Thần Long Lôi Trạch cấu thành. Không biết kẻ bày bố những chuỗi thần thông này tới cùng là kẻ nào, vì sao lại muốn xâu chuỗi những khỏa Thái Dương này lại với nhau như vậy.
- Thần thông Lôi Trạch là thần thông của Thời đại Toại Hoàng. Toại Hoàng là con trai của Lôi Trạch thị, quan tưởng cha của hắn, tôn Tiên Thiên Thần Long Lôi Trạch đầu tiên mà khai sáng ra loại thần thông này!
Thanh âm Tân Hỏa có chút kích động, cũng có chút thương cảm, nói:
- Toại Hoàng đời thứ nhất tinh luyện Trụ Hồn sáng tạo ra ta, muốn ta truyền xuống truyền thừa của hắn. Ta trải qua toàn bộ Hỏa Kỷ nguyên, sau khi đi tới Địa Kỷ nguyên, mới truyền thụ thần thông Lôi Trạch cho Phục Hy thị. Đây là trận pháp do Phục Hy thị bày bố! Đáng tiếc là không được đầy đủ! Hẳn là trong thời gian ta ngủ say này, đã có Phục Hy thị ở đây bày trận. Tiếc là hắn vẫn chưa học hết được thần thông Lôi Trạch…
- Trận pháp do Phục Hy thị bày bố sao?
Chung Nhạc có chút ngơ ngẩn. Đạo quang lưu truyền tống mang theo bọn họ tiến vào chính giữa những chuỗi thần thông của hơn mười khỏa Thái Dương kia. Nơi đó có không biết bao nhiêu khỏa Tinh cầu do tồn tại cường đại tới mức đáng sợ tụ tập lại, nhưng toàn bộ đều đã bị đánh nát. Đạo quang lưu truyền tống đưa đám người Chung Nhạc tới nơi này, bên cạnh là vô số mảnh vỡ của từng khỏa từng khỏa Tinh cầu, bay lướt qua bên cạnh quang lưu truyền tống.
Bá!
Cuối cùng, đạo quang lưu truyền tống rơi xuống trên một khối Đại lục cổ lão ở trung tâm tòa đại trận mỹ lệ này. Đạo quang lưu chấn động, năng lượng dần dần tiêu tán. Dưới chân đám người Chung Nhạc hiện ra từng đám từng đám hoa văn Truyền Tống Trận, lan tràn về phía xa xa, cuối cùng dần dần biến mất.
Đó là những văn lộ Đồ đằng Không Gian uẩn tàng trong quang lưu truyền tống. Quang lưu bay tới nơi này, lạc ấn những văn lộ Đồ đằng Không Gian này lên trên đại địa. Bất quá, theo năng lượng khô kiệt, những văn lộ Đồ đằng này cũng lập tức biến mất.
- Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Bạch Thương Hải ngẩng đầu quan sát bốn phía, lẩm bẩm:
- Chúng ta đã tới Tử Vi Đế Tinh rồi sao?
Hắn dõi mắt quan sát, chỉ thấy hơn mười vầng đại nhật treo trên không trung, vô số hỏa tuyến tương liên lại với nhau. Trên thiên không treo nhiều Thái Dương như vậy, thiêu đốt đại địa giống như một phiến thế giới nham tương vậy.
Nhưng đây chỉ là sự khủng bố nhỏ nhất. Khủng bố càng mạnh hơn chính là địa thủy phong hỏa. Trên mặt đất nham tương phun trào, đại địa chấn động, phong bạo thổi quét khắp thiên địa, còn có đại thủy ngập trời, bị thiêu đốt nóng rực, đại thủy thiêu đốt giống như tường cao vạn trượng, cuồn cuộn nghiền ép khắp nơi, uy lực kinh thiên động địa.
Nhưng kinh khủng nhất lại chính là dư ba thần thông!
Nơi này hiển nhiên là một phiến cổ chiến trường, năng lượng thần thông hủy thiên diệt địa quét ngang toàn thể thế giới, hiện lên quang trạch xinh đẹp chói mắt. Vô số Thần quang mang theo mỹ cảm khiến người ta sợ hãi, vẫn như cũ gột rửa trong chiến trường. Những nơi Thần quang đi qua, đại địa bị xoắn nát, không trung bị xé rách.
Sư Bất Dịch liên tục rùng mình mấy cái, rung giọng nói:
- Đây là lực lượng gì? Sao có thể tạo thành lực tàn phá kinh khủng như vậy?
Dư ba thần thông còn lưu lại trên phiến cổ chiến trường này thể hiện rõ ràng một trận ác chiến đáng sợ. Những kẻ tham dự trận ác chiến này, sợ rằng đều là những tồn tại thực lực cường đại vô biên, viễn siêu sự tưởng tượng của đám người.
Sư Bất Dịch cũng từng chứng kiến qua Ích Tà Thần Hoàng thôi động Chiến Tranh Hào Giác đánh một trận với Hiên Viên Kiếm của Nông Hoàng tại Tây Hoang. Trận chiến ấy đã là đại chiến Hoàng cấp, nhưng lực phá hoại của trận chiến ấy so với phiến chiến trường trước mắt bọn họ này, chỉ giống như là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Khắp nơi ở đây đều tràn ngập khí tức tử vong, căn bản không có khả năng còn có sinh mệnh tồn tại.
- Chúng ta hẳn là vẫn còn ở trong Đệ Nhất Lục Đạo Giới! Thời gian ngắn như vậy, không có khả năng đã tới Tử Vi Đế Tinh được!
Ánh mắt Chung Nhạc đảo quét bốn phía, khắp nơi đều là cảnh tượng đang lúc tiêu tan, duy chỉ có nơi này của bọn họ là gió êm sóng lặng, phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình đang bảo vệ nơi này.
Vị trí hiện tại của bọn họ là một mảnh địa vực rộng rãi, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với Đại Hoang, không biết là loại lực lượng gì đã thủ hộ nơi này không bị chiến tranh thảm thiết hủy diệt.