Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Con đường này hẳn là một thông đạo tinh không cổ lão. Khẳng định là có một tòa Truyền Tống Trận khác có thể rời đi! Sư Bất Dịch, ngươi đánh hơi một chút mùi vị của Phong Vô Kỵ đi!
Sư Bất Dịch gật đầu, dùng sức rung động cái mũi, đột nhiên cười nói:
- Quả nhiên là có mùi vị của Phong Vô Kỵ!
Hắn sưu tầm theo mùi vị của Phong Vô Kỵ. Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi và Bạch Thương Hải cũng tản ra sưu tầm bốn phía, nỗ lực tìm được càng nhiều tin tức từ nơi này.
Chung Nhạc có một loại cảm giác thư thích vô cùng. Nơi này phảng phất như có một loại lực tương tác tự nhiên đối với huyết mạch Phục Hy, rất thích hợp cho hắn tu luyện.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nỗ lực từ trong chuỗi thần thông liên tiếp rất nhiều Thái Dương kia học được thần thông Lôi Trạch. Chỉ là nơi này khoảng cách quá xa, Thần Nhãn của hắn cũng không cách nào nhìn thấy rõ được.
Tân Hỏa tuyệt đối là tinh thông thần thông Lôi Trạch, chính là hắn đã lưu truyền thần thông Lôi Trạch xuống. Chỉ là môn thần thông này hẳn là tinh túy trong Truyền thừa Tân Hỏa, Chung Nhạc còn chưa phải là Kẻ thừa kế, chỉ sợ hắn chưa chắc đã chịu truyền thụ.
- Chẳng lẽ là Phục Hy thị bố trí đại trận, ở đây nghênh chiến cường địch gì sao?
Chung Nhạc có chút suy tư, lẩm bẩm.
- Đã tìm được Truyền Tống Trận Phong Vô Kỵ dùng để rời đi rồi!
Lúc này, tinh thần lực Sư Bất Dịch chợt ba động, truyền vào trong đầu hắn. Chung Nhạc chấn chỉnh tinh thần, đang định chạy tới, đột nhiên thanh âm của Khâu Cấm Nhi vang lên:
- Sư ca, nơi này có một tòa Thần Miếu!
- Thần Miếu?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người ra, cũng không vội đi về phía Truyền Tống Trận, mà chạy về phía chỗ của Khâu Cấm Nhi. Không bao lâu sau, hắn đã đi tới bên cạnh đám người Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà. Chỉ thấy một tòa miếu đài đổ nát đứng sừng sững giữa phiến cổ chiến trường kỳ quái này.
Miếu đài mặc dù cũ nát, nhưng vẫn như cũ có khí tức thần thánh trang nghiêm từ trong miếu truyền ra, chống đỡ lên một mảnh thiên mạc, ngăn cản phiến chiến trường tàn khốc ở bên ngoài. Chính là tòa miếu nhỏ này đã bảo vệ một phương thiên địa này bình an, không bị chiến đấu thảm thiết ảnh hưởng tới.
Phía trước tòa miếu nhỏ đổ nát này dựng thẳng một tấm bia đá, trên bia đá ghi lại Thần văn, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, trên tấm bia chỉ có mười chữ:
- Chiến trường thứ sáu tế huynh đệ tỷ muội ta!
Chung Nhạc đọc được mấy chữ này, thấp giọng nói:
- Chiến trường thứ sáu? Nơi này là chiến trường thứ sáu? Là chiến trường thứ sáu của chiến dịch gì?
Mà ở sau lưng tấm bia đá, đồng dạng cũng có một đám Thần văn, nhưng lại bất đồng với văn tự trước tấm bia, hẳn là do một người khác viết ra:
- Dư nghiệt Phục Hy thị nhảy qua vũ trụ hồng hoang, xâm chiếm ba ngàn Lục Đạo Giới. Trải qua sáu trận ác chiến cũng không thể ngăn cản bước chân dư nghiệt, tinh nhuệ ba ngàn Lục Đạo Giới tử thương vô số. Rốt cuộc tại trận ác chiến thứ bảy đã tiêu diệt sạch sẽ loạn đảng tại Tổ Tinh. Trên đường đại quân trở về tới đây, nhìn thấy tấm bia này cảm khái ngàn vạn, bội phục anh liệt. Ta không đành lòng hủy bỏ, lưu thư này lại để đời sau chứng giám!
Chung Nhạc thoáng chần chừ trong chốc lát, tiến vào tòa miếu nhỏ này. Thân thể hắn ầm ầm chấn động, đã nhìn thấy từng cái từng cái bài vị, số lượng lên tới mấy ngàn tấm linh bài được cất giữ trong tòa miếu nhỏ này, bày ra hình dạng như tháp.
Linh vị Phục Hy thị Phong Ngạn!
Linh vị Phục Hy thị Đồng Chính!
Linh vị Phục Hy thị Kỳ Thước Tích!
Linh vị Phục Hy thị Đổng Thành Thư!
Linh vị Phục Hy thị Y Vân!
…
Chung Nhạc nhất nhất nhìn kỹ. Trong đám linh bài ở trong này phần lớn đều là những bài vị vô danh. Phục Hy thị chiến tử trong chiến trường thứ sáu, rất nhiều đều là những kẻ vô danh. Những Phục Hy thị này là tới từ các ngõ ngách trong ba ngàn Lục Đạo Giới, vì Phục Hy Thần Tộc mà làm ra một trận phản kháng cuối cùng. Có rất nhiều người chưa kịp lưu lại tên họ, hoặc là không tìm được thi thể trên chiến trường, hoặc là thi thể không thể phân biệt ra, cho nên đã lưu lại nhiều bài vị vô danh như vậy.
Chung Nhạc trầm mặc, khom người lạy bái những linh bài này. Trong linh bài tựa hồ vang lên thanh âm nức nở. Trong thoáng chốc, hắn phảng phất như nhìn thấy phía sau những linh bài này đang đứng sừng sững Linh của từng tôn từng tôn Phục Hy, đỉnh thiên lập địa.
Hắn phảng phất như đã nhìn thấy những tộc nhân còn sống sót sau trận đại chiến, bọn họ đang quỳ lạy trước những linh bài này.
Hắn tựa hồ đã nghe được một đạo thanh âm già nua bi thương đang hô lớn:
- Đi tốt các đồng tộc của ta!
Chung Nhạc xoay người lại, đi ra khỏi tòa miếu nhỏ, gật đầu với đám người Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà, nói:
- Chúng ta rời khỏi đi!
Sắc mặt hắn bình tĩnh tới mức đáng sợ, phảng phất như nội tâm bình tĩnh không có nửa phần gợn sóng.
Truyền Tống Trận sáng lên, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Lại qua thời gian hơn một tháng nữa, bọn họ đi tới một phiến chiến trường khác. Phiến chiến trường này cũng là nằm trong chiến dịch trên đường các Phục Hy thị trong ba ngàn Lục Đạo Giới tiến về Tổ Tinh đã từng đi qua.
Nơi này là chiến trường thứ năm!
Bất đồng với chiến trường thứ sáu, chiến trường thứ năm chỉ có một khỏa Thái Dương. Khỏa Thái Dương này đã sớm dập tắt, giống như một khối cầu đen như mực treo ở trên màn trời âm u. Chỉ có dư quang của thần thông Thần Minh đại chiến rọi sáng phiến địa phương thảm liệt này.
Chung Nhạc tìm được bia kỷ niệm của chiến trường thứ năm, tiến vào trong Thần Miếu bái kiến. Những Phục Hy thị này đã chiến tử, anh linh không tồn, Linh của bọn họ cũng đã bị hủy diệt trong chiến đấu.
Lại qua thời gian hơn một tháng nữa, bọn họ đã tới chiến trường thứ tư.