Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn rất cảm thông với Dạ Táng, đồng thời cũng rất bội phục khả năng co được giãn được của gã.
“Khó trách có thể trở thành Ám tử, Dạ Táng này cũng không phải loại người tầm thường a.” Bạch Tiểu Thuần nhớ tới gương mặt của nữ tử kia mà không khỏi cảm khái.
Hắn cũng nhanh chóng về tới động phủ của Dạ Táng, nhìn động phủ đơn sơ của gã được sắp xếp liền kề với của một đám đệ tử nội môn khác, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thụ rõ được tình cảnh thê thảm của Dạ Táng tại tông môn.
Động phủ này chỉ bằng một phần động phủ của Bạch Tiểu Thuần tại Linh Khê Tông, không kể đến hồ nước và đan phòng, đến cả khoảnh sân nhỏ cũng không có…Chỉ là một gian thạch ốc, trong đó cũng chỉ có một chiếc giường và một cái đệm dùng để đả tọa, hoàn toàn không còn vật gì khác.
“Thế nào mà trà trộn vào đây để rồi thê thảm như vậy chứ.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, ngồi trên đệm. Lúc này hoàng hôn bên ngoài đã dần buông xuống, nếu là ở Hương Vân Sơn tại Linh Khê Tông thì sẽ từ từ yên tĩnh lại đến đêm khuya, lúc đó phần lớn đệ tử cũng nghỉ ngơi.
Nhưng ở Huyết Khê Tông thì hoàng hôn buông xuống cũng khác biệt. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy từng thanh âm gào thét thảm thiết truyền ra, tựa như có một vài đệ tử thừa dịp đêm xuống mà tiến hành chém giết lẫn nhau.
Môn quy cho phép đệ tử chém giết nhưng không được phép xảy ra tử vong. Thế nhưng cũng chỉ là không có người chết mà thôi, do vậy thời điểm về đêm cũng là lúc mà sự tàn khốc nhất trong Huyết Khê Tông phủ xuống.
Hoàn cảnh hoàn toàn khác xa với Linh Khê Tông khiến Bạch Tiểu Thuần rất không thích ứng được. Lúc này hắn hít sâu một hơi, cũng không chú ý tới bên ngoài nữa mà đóng cửa động phủ kỹ càng hơn, còn bố trí một vài bẫy rập đơn giản, sau đó mới tiếp tục khoanh chân ngồi xuống suy tính hành động trong thời gian tới.
Trên đường đến Huyết Khê Tông, sau khi tổng kết tất cả mọi chuyện mà Dạ Táng giả nói tới, Bạch Tiểu Thuần cũng biết được kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia được giấu trong ngọn Trung phong thuộc năm ngọn sơn phong nơi này, mà lại ở ngay bên dưới động phủ của Đại trưởng lão Trung Phong…Chính là khu vực đốt ngón tay phía trên, là khu vực tầng thứ mà một đệ tử nội môn khó mà đến được. Dù sao thì trên bốn ngọn phong kia, không tiếp nhận đệ tử nội môn, chỉ có Trúc Cơ mới có tư cách cư ngụ.
Đệ tử nội môn, chính là khu vực mu bàn tay mà Dạ Táng đang ở.
Ở phần phía trên đốt ngón tay của bốn ngọn sơn phong, đến cả Trưởng lão và Hộ Pháp Trúc cơ cũng không có tư cách bước vào nếu không được triệu hoán.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Dạ Táng không cách nào đạt được vật kia, cũng chính là mục đích Trúc cơ của gã. Chỉ khi Trúc cơ, mới có tư cách lựa chọn bốn ngọn núi này.
“Đầu tiên là Trúc cơ, lựa chọn lấy Trung Phong, bước thứ hai là trở thành Hộ pháp. Đáng tiếc ta chỉ có thể bày ra Phàm đạo Trúc cơ tại Huyết Khê Tông, khó mà lộ ra Địa mạch Trúc cơ được. Nếu không, hẳn có thể trở thành Trưởng lão.”
“Sau khi trở thành Hộ pháp, thì mục tiêu cuối cùng là…trở thành Đại trưởng lão Trung Phong, đây là bước thứ ba, cũng là bước cuối cùng. Vì chỉ như vậy mới có thể thu được kiện Vĩnh hằng Bất diệt được giấu bên dưới động phủ của Đại trưởng lão Trung Phong.” Bạch Tiểu Thuần hít sâu. Mục tiêu này rất lớn, cần rất nhiều thời gian, con đường từ một đệ tử nội môn phổ thông trở thành Đại trưởng lão Trung Phong có dài đằng đẵng, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần cũng không phải là không thể thực hiện được.
Sau khi định ra mục tiêu, Bạch Tiểu Thuần khép chặt hai mắt lại, hắn không tu hành Tử Khí Thông Thiên Quyết mà bắt đầu vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công Bất Tử Kim Cương quyển.
Hắn muốn nhìn xem phải chăng tu hành ở đây có sự khác biệt so với tại Linh Khê Tông.
Ngay khi Bất tử Kim Cương Quyển được triển khai, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng đột nhiên chấn động. Hắn phát hiện lúc tu luyện Bất tử Kim Cương tại Linh Khê Tông, bản thân phải hao tốn Nguyên khí trong cơ thể vô cùng kinh khủng, nếu không có thiên tài địa bảo hoặc đan dược vô tận thì không cách nào có thể chống đỡ nổi.
Thế nhưng ở đây, khi hắn tu hành thì lại có từng đợt huyết khí dưới mặt đất dâng lên, thuận theo cơ thể hắn mà tiến nhập vào trong thể nội thay thế cho Nguyên khí, khiến vận chuyển Bất Tử Kim Cương Quyển không những được tăng tốc lên mà tiêu hao cũng được huyết khí kia thay thế.
Huyết nhục toàn thân hắn sau một chu thiên chợt run rẩy, còn truyền ra từng đợt cảm giác mãnh liệt. Hắn còn cảm nhận được lực lượng của mình vậy mà tăng lên được một chút.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở ra, đầy vui mừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Nơi này đối với ta mà nói, chính là một bảo địa a!” Bạch Tiểu Thuần chạm vào mặt đất, tựa như chạm đến Bất tử Bì của bàn tay khổng lồ này, trong lòng hắn càng thêm kích động.
"Bất Tử Trường Sinh Công thật phi phàm, nhất định là người khổng lồ này còn chưa tu luyện tới đỉnh phong, thế nhưng chỉ thế này thôi đã khiến nhục thể hắn trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi còn chưa hư thối, thậm chí còn có thể trở thành sơn môn của cả một tông phái.
Bởi vậy mới thấy, Bất Tử Trường Sinh Công, thật phi phàm!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, tiếp tục tu luyện.
Bốn ngày nữa cũng nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian này, ban ngày Bạch Tiểu Thuần cũng ra ngoài nên càng thêm quen thuộc với Huyết Khê Tông, đồng thời liên hệ với Dạ Táng giả dạng, dần dần cũng nhớ hết phần lớn đệ tử nội môn mà hắn gặp được. Hắn còn rất chú tâm rèn luyện thần sắc trên gương mặt, luôn giữ một bộ dạng hung thần ác sát, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ra trận trận sát khí. Dường như hắn có chút thiên phú ở lĩnh vực này, cho nên rất nhanh chóng nhập tâm đầy hoàn hảo, hơn nữa hắn còn cố tình thay đổi giọng cười của mình, một khi cười lên lại mang theo âm lãnh đến vô cùng.
Chẳng qua thân phận hiện tại của Bạch Tiểu Thuần chính là đỉnh phong trong đệ tử nội môn, chỉ cách một chút nữa là Trúc cơ. Hơn nữa, nhìn thế nào thì cũng thấy hắn rất có khả năng là Phàm Đạo Trúc cơ, cho nên các đệ tử nội môn khác cũng không nguyện ý trêu chọc vào.
Mấy ngày này Bạch Tiểu Thuần cũng bình an vô sự đấy. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần đang tu hành Bất tử Kim cương quyển trong động phủ thì thần sắc chợt khẽ động, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt hắn vậy mà âm lãnh cực kỳ tự nhiên, ánh mắt lóe lên lạnh lùng nhìn về cửa động phủ.
Rất nhanh, có một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
"Dạ sư đệ, tại hạ Triệu Vô Thường, thỉnh ra gặp một lần."
Bạch Tiểu Thuần lập tức hỏi Dạ Táng giả, mới biết tên này là Triệu Vô Thường, cũng từng đi vào Vẫn Kiếm thế giới. Lúc này hắn mới giữ nguyên bộ dáng lãnh khốc, ra đến cửa động phủ còn tản ra sát ý trên người, sau đó đầy lạnh lùng đưa mắt nhìn tên nam tử trung niên đang đứng ngoài động phủ.
"Chuyện gì!" Bạch Tiểu Thuần lạnh nhạt nói. Thật ra hắn cũng có chút ấn tượng với tên Triệu Vô Thường này, gã đã từng cùng với đám đệ tử Huyết Khê Tông định vây công mình, nhưng lại bị Bạch Tiểu Thuần ra tay diệt sát dọa cho sợ hãi lủi chạy vô cùng nhanh.
Sắc mặt Triệu Vô Thường tái nhợt nhưng lại ẩn giấu tàn nhẫn sâu trong mắt, cả người gã đứng nơi đó rất dễ liên tưởng đến một con sói hung tàn có thể cắn xé người khác. Ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa mới xuất hiện, ánh mắt của gã nhanh chóng quét qua người hắn.
“Dạ sư đệ, từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ!” Triệu Vô Thường cười nhưng trong lòng không cười, thu ánh mắt rồi chậm rãi mở miệng.
“Cũng không có gì đặc biệt lắm, chẳng qua những kẻ thất bại trong Vẫn Kiếm thế giới chúng ta đang định tụ hội lại, trao đổi một số thông tin, thương thảo xem làm sao để đạt Phàm đạo Trúc cơ. Dạ sư đệ đã trở về, Triệu mỗ nghĩ rằng, cũng nên kêu ngươi một tiếng.” Trong lòng Triệu Vô Thường cũng thở dài. Trong mấy ngày nay, đám người thất bại bọn họ quả thật rất khó chịu, địa vị nửa vời giữa Trúc cơ và đám đệ tử nội môn trong tông, bây giờ đã không có cơ duyên Địa mạch Trúc cơ, đành phải chọn Phàm đạo Trúc cơ.
Nhưng ở Huyết Khê Tông này, muốn thu hoạch lấy Trúc cơ đan đạt Phàm đạo Trúc cơ phải bỏ ra một cái giá hết sức thảm liệt. Bây giờ phần lớn những người thất bại thường kết minh với nhau, Triệu Vô Thường bên này nghĩ ngợi đủ kiểu, khi nghe nói Dạ Táng đã trở về bèn nhanh chóng đến đây kết minh. Phe gã cũng có thêm một người nữa, như vậy càng thêm tốt hơn.
"Ồ?" Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Tiếp xúc với mấy người này một chút, tìm hiểu thêm một số thông tin cũng có trợ giúp rất lớn cho hắn.
Thấy Bạch Tiểu Thuần đồng ý, Triệu Vô Thường cười cười, mang Bạch Tiểu Thuần đi vào phía trong sơn môn, tới nơi tụ họp của bọn họ. Một đường đi, gã nhiều lần để ý Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy Dạ Táng trước mắt này tựa như rất khác so với trong trí nhớ của gã, sát khí nặng hơn một chút, vẻ lãnh khốc trong mắt cũng nhiều hơn không ít.
“Xem ra mặc dù Dạ Táng này không thành công Địa mạch Trúc cơ trong Vẫn Kiếm thế giới, nhưng hắn có thể sống sót được từ tay Bạch Tiểu Thuần kia cũng đã không đơn giản.” Triệu Vô Thường như có điều suy nghĩ, vì thế cũng nói nhiều hơn một chút. Hai người đều giữ một khoảng cách nhất định, vừa đi vừa nói chuyện bâng quơ với nhau.
Khi bọn họ đi được nửa đường thì chợt trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ĩ!
Tiếng sấm ầm ầm vang vọng khắp bốn phương, rồi từng đợt sương mù huyết sắc như sóng máu dần lan tràn ra khắp bầu trời. Vốn lúc này có vài tu sĩ Trúc cơ đang phi hành, sắc mặt đám người này đột nhiên biến hóa, rồi nhanh chóng mở ra một lối đi, thần sắc cũng lộ vẻ cung kính.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, lúc ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một đám huyết vụ lan tràn nơi chân trời xa xa, trong đám huyết vụ đó đột nhiên xuất hiện một chiếc kiệu huyết sắc to khoảng mười trượng, toàn thân chiếc kiệu là màu huyết sắc với vô số đám oan hồn vờn quanh bốn phía, mở ra miệng to gào thét nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, khí thế kinh người!
Kiệu này được khiêng bởi bốn thân thể cao hơn một trượng đầy hắc khí vờn quanh, tựa như Ma đầu Lệ quỷ dữ tợn. Bọn chúng có làn da xanh, trên người ngưng tụ ba động có thể so với tu sĩ Trúc cơ, vẻ băng hàn tràn khắp bốn phía.
Hai bên Huyết kiệu là hai hàng cung nữ mặc váy dài huyết sắc lẫn trong đám huyết vụ đó, mỗi người đều thanh tú xinh đẹp nhưng lại không chút cảm xúc trên gương mặt, tay cầm đèn lồng mở đường đi, bám sát lấy Huyết kiệu, đạp lên đám sương mù tiến về phía trước.
Khí thế kinh người, quỷ dị phi phàm.
Coi như Bạch Tiểu Thuần cũng bị một màn này làm cho chấn kinh. Phản ứng đầu tiên của hắn, là suy nghĩ hẳn là lão tổ xuất hành, nhưng nhìn kỹ thì lại chỉ thấy một nữ tử ngồi trong kiệu.
Nàng này mặc trường bào đỏ, mái tóc bay lượn theo gió, trên mặt đeo một cái mặt nạ huyết sắc, do đó mà nhìn không rõ tướng mạo của nàng, trên mặt nạ còn thêu lên một đóa…hoa Mai!
Nữ tử này đang đưa tay chống cằm, nhìn xa xăm.
Tu vi nàng này là Trúc cơ, nhưng lại có uy áp linh lực nồng hậu từ trong cơ thể áp chế không được mà khuếch tán ra, hình thành từng tầng từng tầng vòng xoáy triều tịch, khiến Huyết vụ cuồn cuộn.
Điều này đại biểu, nàng này là Địa mạch Trúc cơ!
Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, cảm thấy rất là hâm mộ. Đến địa vị như hắn tại Linh Khê Tông, lúc ra ngoài cũng không được hưởng thụ cái lễ nghi như vậy, trong khi ở Huyết Khê Tông, chỉ một tu sĩ Trúc cơ đã khoa trương đến thế. Bạch Tiểu Thuần không khỏi thở dài.
“Ngươi không muốn sống nữa hay sao, còn không thấp đầu xuống! Coi chừng Huyết Mai thiếu chủ móc mắt ngươi!!! Huyết Mai thiếu chủ tại Nhất U thánh địa, đã đạt chín lần Triều tịch Địa mạch Trúc cơ!” Triệu Vô Thường đứng cạnh Bạch Tiểu Thuần, thấy hắn cứ thản nhiên nhìn thẳng vào Huyết kiệu giữa không trung, trong lòng gã run lên. Nếu không vì muốn liên minh cùng Bạch Tiểu Thuần, gã cũng sẽ không nhiều lời, lúc này đành gầm nhẹ nhắc nhở.
“Huyết Mai thiếu chủ?” Lập tức Bạch Tiểu Thuần nhớ tới có lần tại Linh Khê Tông Hứa Bảo Tài có nói qua vị Thiên kiêu Huyết Khê Tông này, cũng nhìn thấy không ít đệ tử nội môn bốn phía xung quanh đều cung cung kính kính cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn, bèn cúi đầu xuống theo.