“Trúc cơ mà cũng được xưng là Thiếu chủ? Vậy Thiên mạch Trúc cơ như ta, tại Linh Khê Tông cũng cần được xưng là Thiếu chủ a…” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần không phục, nhưng cũng có chút hâm mộ. Lúc này cúi đầu xuống, tranh thủ câu thông với hồn Dạ Táng giả, hỏi xem đối phương có biết Huyết Mai hay không.
Hồn Dạ Táng giả lúc này đang run rẩy, tựa như rất sợ hãi Huyết Mai này, nghe thấy Bạch Tiểu Thuần hỏi bèn vội vàng giới thiệu.
“Huyết Mai thiếu chủ này có lai lịch rất lớn, nàng chính là con gái duy nhất của Vô Cực lão tổ, người vừa mới tấn chức lão tổ, trở thành một trong tám vị lão tổ của Huyết Khê Tông. Nàng này có tư chất kinh thiên, danh khí tại Huyết Khê Tông rất lớn, vượt trội hơn hẳn Tống Khuyết.
“Hơn nữa, Huyết Mai thiếu chủ từ khi Ngưng khí kỳ đã ở Tổ Phong tu hành, rất ít ra ngoài. Bây giờ, hẳn là đã Trúc cơ nên nàng này mới xuất hiện trong tông môn nhiều hơn một chút.
Bởi vì Vô Cực lão tổ xuất thân ở Trung Phong, cho nên nghe đồn Huyết Mai thiếu chủ này được dự định trở thành trường lão tiếp theo, còn là một ứng viên mạnh mẽ cho thân phận Huyết tử tại Trung Phong!” Dạ Táng giả nhanh chóng trả lời, Bạch Tiểu Thuần nghe mà có chút líu lưỡi.
“Các đời Huyết Khê Tông ta đều xuất hiện bốn vị Huyết tử, mỗi phong một vị, thế nhưng ba phong khác đều là cạnh tranh nhau địa vị này, nhưng duy nhất Trung Phong là không có cạnh tranh. Sau khi Huyết Mai thiếu chủ Trúc cơ thành công, bước tiếp theo hẳn là cùng với đại trưởng lão Trung Phong trực tiếp tranh đoạt thân phận Huyết tử.
Vốn Tống Khuyết nếu có thể Thiên đạo Trúc cơ thì cũng có tư cách này, đáng tiếc hắn chỉ là Địa mạch, Tống gia cũng sẽ không để hắn đối địch với tiểu Cô của hắn đấy!”
“Tiểu Cô?” Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
"Đúng vậy a, đại trưởng lão Trung Phong Tống Quân Uyển, chính là tiểu Cô củaTống Khuyết!" Dạ Táng giả nhanh chóng mở miệng. Sau khi nói xong thì ngừng lại, rồi đầy thần bí mà tiếp tục truyền âm.
“Nói đến Huyết tử, Bạch tiền bối, ta nói cho người biết một bí mật, ngươi có biết trên Huyết Tử, không phải, trên Huyết phách…cũng không đúng, hẳn là phía trên lão tổ, còn có cái gì nữa không?”
Bạch Tiểu Thuần nghe Dạ Táng giả giới thiệu, lại thấy đối phương đầy thần bí, không khỏi hiếu kỳ, vội vàng hỏi tiếp.
Dạ Táng giả vội ho lên một tiếng, đầy ngạo nghễ khoa trương nói tiếp.
“Theo truyền thuyết, phía trên lão tổ, còn có Huyết Ma!”
"Huyết Ma?" Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động, danh xưng này quả thật rất bá khí, nghe qua mà cảm thấy da đầu tê dại, dường như là chứng kiến một tuyệt thế Ma đầu không thể coi thường được.
“Hừ hừ, Huyết Khê Tông ta cực kỳ cường hãn, ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ ngọn Tổ Phong Huyết Khê Tông, thì bất kì người nào tại bốn phong còn lại có thể thu được Huyết tinh thì sẽ trở thành Huyết tử. Mà vị trí có Huyết tinh, chính là ở Huyết Khê Tông Thánh Thủ Sơn tại thể nội Huyết tổ bên dưới Thông Thiên Hà.
Nhưng tại Huyết Khê Tông còn có một truyền thuyết khác nữa, chính là thể nội của Huyết tổ bên dưới Thông Thiên Hà không chỉ ngưng tụ ra Huyết Tinh, mà còn ẩn giấu một truyền thừa thần bí bên trong nữa!
Ai thu được tuyền thừa này, người đó là Huyết Ma! Khai sáng ra một kì tích, đứng đầu Huyết Khê Tông.
Nhưng đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi, ta cũng chỉ nói vậy, ngươi đừng coi là thật. Có không ít người trong tông môn cũng đều nghĩ, cái truyền thuyết này căn bản cũng không có thật.” Dạ Táng giả cảm khái nói.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, tâm thần rung chuyển. Nếu là người khác có lẽ chỉ cho đây là truyền thuyết, nhưng Bạch Tiểu Thuần thì không nghĩ vậy. Hắn mơ hồ cảm thấy người khổng lồ bên dưới Thông Thiên Hà được Huyết Khê Tông xưng là Huyết Tổ này, có lẽ…trong thể nội thật sự có ẩn giấu một phần truyền thừa phi phàm.
Lúc này, sương mù giữa không trung cũng đi xa, mang theo cả Huyết kiệu với khí thế hồn hậu chầm chậm bay về hướng Tổ Phong. Đám tu sĩ Trúc cơ khác trên không trung mới chầm chậm tản đi, đám người dưới mặt đất cũng thở nhẹ ra một hơi.
Ánh mắt Triệu Vô Thường mang đầy hâm mộ, cúi đầu cảm khái một phen.
“Lá gan ngươi thật lớn, cũng may Huyết Mai thiếu chủ không chú ý đến nơi này, nếu không thì việc ngươi nhìn thẳng như vậy, nhẹ thì bị móc đi hai mắt, nặng coi như bị đánh chết cũng không chừng.”
“Quá bá đạo!!!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy khinh thường, nhưng lại không lộ chút nào trên mặt, mà vẫn lãnh khốc gật nhẹ đầu. Triệu Vô Thường thấy vậy cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhanh chóng cùng Bạch Tiểu Thuần đến vị trí tụ hội.
Nơi này nằm sát rìa mu bàn tay, là động phủ của một tên đệ tử đã từng ngưng tụ ra được Địa Mạch khí dẫn trong Nhất U bí cảnh, nhưng bởi vì Địa Mạch chi khí quá thưa thớt nên không thể hình thành tầng đầu tiên của Triều tịch mà bị đánh rớt khỏi Địa mạch Trúc cơ.
Tuy bị đánh rớt, nhưng tu vi gã coi như được rèn luyện một lần, cũng được tính là một nhân tài kiệt xuất trong đám người thất bại này.
Vừa mới vào động phủ, Bạch Tiểu Thuần đã nghe thấy rất nhiều giọng nói luận bàn đầy căm phẫn của hơn mười đệ tử Ngưng khí đại viên mãn đang ngồi bên trong.
“Đan Khê Tông Lâm Mộ kia, nếu có cơ hội ta nhất định phải diệt sát hắn, chính người này cứng rắn cướp đoạt Địa Mạch chi khí, khiến ta không cách nào thành công!”
“Lâm Mộ kia quả thật vô cùng tàn nhẫn, nghe nói chỉ vì tu hành mà hắn đã hạ Đạo Chủng trên thân thể các đệ tử Đan Khê Tông khác, lừa giết cả một lứa đệ tử với mình, thành tựu một mình hắn!”
“Các ngươi nói Lâm Mô cũng vậy, nói Huyền Khê Tông Thủy Phương cũng thế, cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Khiến người khác thực sự giận sôi, chính là Bạch Tiểu Thuần tại Vẫn Kiếm thâm uyên đó a!!!”
“Bạch Tiểu Thuần kia thật sự là một đại ma đầu, còn tàn nhẫn hung tàn hơn hẳn so với Huyết Khê Tông chúng ta. Toàn bộ Huyết Khê Tông ta còn sống trở về từ Vẫn Kiếm thâm uyên chỉ có vài người, hai Thánh địa khác làm sao mà sánh được!”
“Nghe nói tên Bạch Tiểu Thuần kia giết người như ngóe, đầu to như cái đấu, há to miệng trực tiếp thôn phệ huyết nhục, đối địch với hắn, chỉ cần bị hắn chạm nhẹ một cái sẽ phải tự bạo!”
Bạch Tiểu Thuần vừa mới tiến đên, nghe được mấy lời này mà trong lòng run lên, nhưng nhớ ra lúc này mình là Dạ Táng nên mới trấn định lại được, tiếp tục theo Triệu Vô Thường đi vào trong đám người.
Những người này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì lập tức gật đầu, có mấy người còn hỏi thẳng chuyện liên quan giữa hắn và Bạch Tiểu Thuần nữa.
“Bạch Tiểu Thuần, Triệu Vô Thường ta và hắn không đội trời chung!” Triệu Vô Thường nắm chặt tay, gân xanh trên mặt nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, tuy nhiên ánh mắt gã cũng có sợ hãi.
“Triệu sư huynh an tâm, ta nghe nói Chưởng môn đã treo thưởng, người nào chém được đầu của Bạch Tiểu Thuần xuống thì sẽ lập tức được ban cho Chí bảo, lập được đại công, thậm chí còn được ban cho một Kim Đan quả!” Có đệ tử Huyết Khê Tông khác mở miệng an ủi khiến những người khác cũng có chút khuây khỏa, chỉ Bạch Tiểu Thuần là trợn to mắt, tâm can run rẩy.
“Kim Đan quả? Là vật phẩm có thể tăng tỷ lệ Kết đan lên sao? Huyết Khê Tông quá độc ác rồi!!!” Bạch Tiểu Thuần vừa mới hít một hơi lạnh, thì một tên đệ tử Huyết Khê Tông bên cạnh cũng cười lạnh tiếp lời.
“Cái này thì tính là gì, mấy ngày trước ta nhận được tin tức, Huyết tử đời thứ ba của Huyết Khê Tông ta đã ra ngoài, dùng cách thức riêng của mỗi người tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần. Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám có can đảm ra khỏi Linh Khê Tông, hắn cầm chắc phải chết không nghi ngờ gì!”
Hơn mười người trong động phủ không ngừng nghiến răng nghiến lợi chửi mắng phát tiết, lại phát hiện Bạch Tiểu Thuần một mực không nói gì, thế là Triệu Vô Thường kinh ngạc liếc mắt nhìn qua Bạch Tiểu Thuần một cái.
“Dạ sư đệ sao không nói gì sao, khi đó ngươi là cửu tử nhất sinh trong tay Bạch Tiểu Thuần, ngươi nghĩ sao về tên này?” Triệu Vô Thường bèn hỏi, những người khác cũng chú ý tới mà nhao nhao nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Lúc này trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy run sợ, đứng ngồi không yên, nghe thấy Triệu Vô Thường hỏi, hắn lập tức uỡn ngực ra, hung hăng vỗ mạnh, vẻ mặt đầy dữ tợn, hai mắt đỏ lên.
“Ta và Bạch Tiểu Thuần, có ta không có hắn, có hắn thì không có ta. Đừng ở trước mặt ta mà nhắc tới hắn, mục tiêu suốt đời này của Dạ Táng ta, chính là…thủ tiêu Bạch Tiểu Thuần!” Bạch Tiểu Thuần vội mở miệng không ngừng mà thể hiện quyết tâm, càng nói càng hung ác. Đám người xung quanh nghe được thì liên tục gật đầu, còn Triệu Vô Thường cảm thấy Bạch Tiểu Thuần như đang nói hộ lòng mình thì liên tục cảm khái, cùng nhau rủa xả không ngừng.
Nói hơn nửa ngày, đám người này mới chậm rãi đổi chủ đề. Bạch Tiểu Thuần cũng thở nhẹ ra một hơi dài, cảm thấy mình ở trong Huyết Khê Tông quả thật quá nguy hiểm, trong lòng hắn đã bắt đầu nhớ về Linh Khê Tông.
“Nói cho mọi người một việc, ta đã thăm dò ra được chuyện tông môn quyết định xử lý những kẻ thất bại tại Thánh địa trúc cơ chúng ta, nghe nói là chuẩn bị cho chúng ta một cơ hội!” Chủ nhân của động phủ, cũng là đệ tử mạnh nhất trong mắt đám người này chậm rãi nói chuyện, đám người xung quanh cũng chợt im tiếng, biểu lộ đầy nghiêm túc lắng nghe.
“Là một cơ hội Phàm đạo Trúc cơ, đáng tiếc là sẽ không có quá nhiều Trúc cơ đan. Hẳn là một lần thí luyện, để cho đám thất bại chúng ta cùng nhau tranh đoạt Trúc cơ đan tại một địa điểm thí luyện nào đó!”
“Chẳng qua ta còn nghe nói, cũng không phải tất cả những người thất bại đều có tư cách tham gia thí luyện. Trước hết phải hoàn thành một nhiệm vụ do tông môn chỉ định, người nào hoàn thành mới có được tư cách.” Nghe được chủ nhân động phủ này nói vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống. Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, cũng ra vẻ thâm trầm, bay ra bộ dạng âm lãnh.
Ánh mắt chủ nhân động phủ này đảo qua đám người, hai mắt chợt lóe lên một cái rồi nói tiếp.
“Chư vị đồng môn, kẻ thất bại không chỉ có đám chúng ta, mà còn có những tên gia hỏa độc lai độc vãng, khinh thường kết bạn với chúng ta. Lần này chúng ta cần liên thủ tiêu diệt những kẻ khác, rồi nội bộ sẽ tiến hành phân phối Trúc cơ đan!”
Mặc kệ tâm tư mỗi người thế nào, nhưng bề ngoài tất cả đều ủng hộ quyết định này, cũng nhanh chóng tạo thành nhất trí, còn cùng nhau trao đổi một vài tin tức trong tông môn, rồi mới nhao nhao rời đi.
Bạch Tiểu Thuần bước đi trong tông môn, sắc trời lúc này dần muộn. Hắn đang suy nghĩ đến chuyện thí luyện Trúc cơ của Huyết Khê Tông, nghĩ đến chuyện tốt nhất là không để cho bất kì kẻ nào Trúc cơ thành công. Dù sao theo ý nghĩa nào đó thì Huyết Khê Tông chính là địch nhân của Linh Khê Tông.
Hắn còn đang nghĩ cách thì đột nhiên hai mắt lóe lên, đồng thời nâng tay phải lên mạnh mẽ trảo một phát ra phía sau lưng. Người phía sau lưng hắn xuất hiện, thế nhưng người này không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại phản ứng nhanh như vậy, lùi về sau thì cũng đã chậm rồi. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần sắp chộp được trúng, người này không những không né tránh, mà còn ưỡn ngực một cái.
“Quỷ sứ, ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ muốn ở đây luôn sao?” Thân ảnh này là một nữ tử trung niên, khuôn mặt đầy nếp nhăn, còn có một vết sẹo chạy dọc từ giữa trán đến khóe miệng, nhìn dưới ánh trăng ban đêm này không khác gì La Sát….
Tu vi cũng là Ngưng khí tầng mười, ánh mắt lúc này còn lộ ra xuân ý, hướng về Bạch Tiểu Thuần mà quăng ra cái liếc mắt đầy mê hoặc.
Bạch Tiểu Thuần bị dọa đến trợn to hai mắt, tranh thủ rút tay lại, lùi nhanh ra sau.
“Thôi được, ngươi đã hào hứng như vậy, ta đành thuận theo ngươi vậy…” Nữ tử trung niên lại liếc mắt đưa tình lần nữa, đang định cởi áo ra thì Bạch Tiểu Thuần vừa mới bị hù dọa xong đã nhoáng người, cấp tốc chạy trốn.
“Chết tiệt, nói cho ta biết, đến cùng thì ngươi có bao nhiêu tình nhân vậy!” Liều mạng chạy trốn khỏi nữ tử đang gọi với theo phía sau, Bạch Tiểu Thuần giận dữ hỏi Dạ Táng giả.
“Ta…thật sự ta cũng không nhớ rõ, ta trà trộn vào Huyết Khê Tông cũng không dễ dàng a. Những năm này, ai cho ta đan dược, thì ta sẽ cùng với người đó…” Dạ Táng giả sợ hãi vội vàng trả lời.
Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm lại . .