Ả tức đến mức trốn vào trong phòng đập phá hết đồ đạc. Sau đó ả lên wechat tìm tài khoản Daigou.
(*) Daigou: một kênh mua bán bất hợp pháp trêи mạng.
Ả đúng là không nên tham đồ rẻ, không nên ôm tâm lý may mắn.
Cứ tưởng mua một cái túi một trăm hai mươi nghìn tệ sẽ không có đồ nhái, còn cảm thấy dùng một trăm hai mươi nghìn tệ mua một cái túi mà trêи mạng bán giá mười tám vạn sẽ tiết kiệm được không ít tiền.
Nhưng Daigou đã sớm thấy tin tức trêи weibo liền biết chuyện không hay rồi, nên đã xóa tài khoản ả trêи wechat.
Nhìn dòng chữ “Bạn và xx tạm thời không phải là bạn bè.
Xin yêu cầu kết bạn lần nữa rồi trả lời tin nhắn” trêи màn hình, ả tức đến mức ném cái Iphone mới mua đi.
Thật trùng hợp, Triệu Trí Tuấn vừa mở cửa liền bị cái điện thoại ném thẳng vào người.
Triệu Trí Tuấn bị điện thoại ném trúng mũi, mũi đỏ lên, thiếu chút nữa đau đến chảy nước mắt.
Vốn hắn nhìn thấy tin tức trêи weibo mới gấp gáp từ công ty trở về, lại bị Lưu Lệ Vân ném điện thoại vào mặt.
Hai việc gộp lại khiến sự tức giận của hắn bộc phát trong nháy mắt.
Hắn bước tới lên đẩy Lưu Lệ Vân một cái, ả ngã sóng soài lên giường, bị nẩy ngược vài lần.
“Con mẹ nó, cô có phải điên rồi không? Còn muốn hại chết chồng mình sao? Tôi ở bên ngoài đầu tắt mặt tối, không phải là kiếm tiền cho cô mua túi giả! Mua một cái túi giả một trăm hai mươi nghìn tệ, cô cũng giỏi quá rồi! Tôi sao lại cưới một con đàn bà ngu ngốc như cô! Chỉ biết tiêu xài hoang phí thì thôi đi, mẹ nó đằng này cái bụng lại còn bỏ đi. Năm năm mà không sinh nổi một đứa!” Lưu Lệ Vân vốn bị chọc tức ở bên ngoài, nghe thấy lời này của Triệu Trí Tuấn, cũng khống chế không nổi tính tình: “Vậy anh quay về mà tìm Tô Manh đi! Tô Manh người ta giỏi giang, sau khi ly hôn với anh liền cùng người khác sinh con. Con trai bây giờ cũng lớn rồi. Anh cút về mà tìm nó! Coi coi người ta có còn muốn ɭϊếʍ giày cho anh không?” Triệu Trí Tuấn kinh ngạc: “Tô Manh quay về rồi? Cô nhìn thấy sao? Cô gặp cô ta ở đâu?” Lưu Lệ Vân không ngờ được Triệu Trí Tuấn lại có phản ứng với Tô Manh, tức tới mức cầm gối đập Triệu Trí Tuấn: “Anh cút đi! Anh cút đi cho tôi! Anh cút đi mà tìm Tô Manh đi! Chúng ta ly hôn!” Hai vợ chồng làm loạn lên, bực bội cạch mặt nhau. Cuối cùng kết thúc bằng việc Triệu Trí Tuấn đẩy cửa ra khỏi nhà.
Lưu Lệ Vân ngồi trong căn phòng ngủ bừa bộn, căm hận lau nước mắt trêи mặt, hung ác nói: “Năm năm trước tao có thể đuổi mày ra khỏi nước. Lần này, tao cũng có thể khiến mày không chốn dung thân” Sau khi khóc xong, ả lau nước mắt, bắt đầu cho mạng lưới của mình đi điều tra tin tức hiện tại của Tô Manh.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Còn Triệu Trí Tuấn rời khỏi nhà liên lên xe. Sau khi hút một điếu thuốc mới nhớ lại câu nói mà Lưu Lệ Vân vừa nói: “Sau khi ly hôn với anh, cô ta đã cùng người khác sinh con. Con trai bây giờ đã lớn rồi..” Bàn tay định đánh vô lăng khựng lại.
Hắn cứ nghĩ đã hiểu rất rõ tính cách của Tô Manh.
Tô Manh ngu ngốc, bảo thủ. Hắn không tin người này sau khi ly hôn với hắn sẽ lập tức tìm đàn ông kết hôn sinh con.
Vậy… đứa trẻ đó có phải là con của hắn hay không? Hắn nhớ, hai người trước khi ly hôn có ngủ chung một lần, không có mang bao.
Hắn và Lưu Lệ Vân kết hôn năm năm mà mãi vẫn chưa có con, đó luôn là tâm bệnh của hắn. Thực sự trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác, có khả năng chuyện này liên quan đến sức khỏe của mình cho nên hắn sẵn sàng đổ hết mọi lỗi lầm lên người Lưu Lệ Vân.
Nghĩ tới việc hắn có thể có một đứa con trai đã lớn sống ở thành phố Hải, trong lòng liền sốt ruột.
Xem ra hắn phải tìm cơ hội gặp mặt Tô Manh và thằng bé đó một phen.