Ngày thứ hai về nước, cô liền dẫn theo Tiểu Khải ra khỏi nhà đi siêu thị mua đồ, chuẩn bị chút nữa đi thăm Hồ Dương.
Tiểu Khải vốn nghe nói là sẽ được ra ngoài liền có chút hứng khởi. Sau khi nghe thấy sẽ đi đến nhà bà ngoại liền không muốn rời khỏi cửa.
“Bà ngoại không thích con, con không thèm đi” Tiều Khải tuổi còn nhỏ, nhưng trí nhớ rất tốt, vẫn luôn nhớ chuyện lúc bé một tuổi, bà ở đầu bên kia gọi cậu là đồ con hoang.
Đồ con hoang ba chữ này bé không biết có ý gì nhưng vẻ chán ghét lồ lộ lúc bà ngoại nói câu này cậu nghe qua liền hiểu rõ ràng. Từ lúc này bé liền không thích người bà ngoại ở nơi thành phố Hải xa xôi.
Tô Manh biết suy nghĩ của Tiểu Khải, cũng biết mẹ ruột tại sao không muốn gặp bé.
Nhưng một người là con ruột, một người là mẹ ruột. Nói đến tất cả đều là tại cô, tại cô trao niềm tin lầm người.
Lúc đầu Triệu Trí Tuấn và Lưu Lệ Vân đôi gian phu ɖâʍ phụ này hãm hại cô thông ɖâʍ, dắt theo bạn bè họ hàng tới bắt gian, khiến cô mất mặt trước bạn bè người thân.
Thậm chí làm Hồ Dương tức tới nằm viện.
Hồ Dương oán giận Tô Manh khiến bà mất mặt trước bà con họ hàng, nửa năm không hề liên lạc với Tô Manh.
Sau khi liên lạc với Tô Manh lần nữa, biết cô sinh ra đứa con có mẹ mà không cha liền tức tới mức lên huyết áp lại phải đi nằm viện.
Từ lúc đó Hồ Dương liền cảm thấy Tô Manh đã không còn thuốc chữa. Luôn miệng gọi thằng cháu ngoại Tiểu Khải này là đồ con hoang.
Thế nhưng đó vẫn là mẹ ruột của cô, số ít người thân có thể đếm được trêи thế giới, Tô Manh vẫn cố sức hiếu thảo. Chuyện giữa con trai và mẹ, chỉ có thể thiệt thòi cho con trai rồi.
Cô nhìn lướt qua Tiểu Khải: “Tiểu Khải, chúng ta đi thăm ngoại một chút, ăn bữa cơm rồi đi có được không?” Tiểu Khải cúi đầu xem điện thoại. Ngón tay chọc chọc lên màn hình điện thoại, không lên tiếng.
“Tiểu Khải, Tiểu Khải, mẹ xin con có được không? Ngoại là mẹ của mẹ. Mẹ năm năm rồi không gặp bà, mẹ nhớ bà rồi. Con đi với mẹ thăm bà một lần được không? Mẹ tin, đợi bà nhìn thấy con rồi, chắc chắn sẽ thích con” Tiểu Khải nhìn khuôn mặt tràn đầy hy vọng của mẹ liền mềm lòng. Sau đó bày ra dáng vẻ bất lực như một ông cụ non, nói: “Được rồi, được rồi. Con đi với mẹ. Nhưng mẹ phải hứa, chỉ ăn một bữa cơm thôi!” Tô Manh cười, hôn Tiểu Khải một cái: “Mẹ biết con trai thương mẹ nhất. Chắc chắn chỉ ăn một bữa cơm trưa thôi” Hai mẹ con đi siêu thị mua säm một hồi, ôm túi lớn túi nhỏ đến cửa nhà Hồ Dương.
Khuôn mặt Tô Manh tràn đầy hưng phấn nhìn Hồ Dương mở cửa: “Mẹ, con đến thăm mẹ rồi” Tiểu Khải mặt không cảm xúc gọi một tiếng: “Bà ngoại!” Sau khi Hồ Dương nhìn thấy Tô Manh và Tiểu Khải đứng ở bên cạnh, sa sầm mặt, ngay cả một nụ cười cũng không nở: “Vào đi!” Vào trong nhà, Tô Manh nhìn thấy trong phòng khách có mấy dì cùng tuổi với Hồ Dương liền cười chào hỏi: “Chào các dì!” Tiểu Khải cũng chào theo: “Con chào các bài” Mấy dì đang ngồi trêи ghế sofa nhìn Tô Manh có chút lạ mắt nhưng trang điểm nhẹ nhàng, thằng bé dắt theo được dạy dỗ rất lễ phép nên đều lần lượt hỏi Hồ Dương: “Chị Hồ, đây là đứa nào trong nhà vậy? Mau giới thiệu cho em một chút.” “Đúng vậy, thằng bé này được dạy dỗ tốt thật, rất lễ phép! Bao nhiêu tuổi rồi?” Ai biết Hồ Dương thường ngày nhiệt tình hiếu khách lại có thái độ khác hẳn, không trả lời những vấn đề này mà lại còn chủ động tiên khách: “Nhà tôi phải tiếp đãi vài người bạn. Mọi người ngày mai hãy đến chơi nha!” Nghe thấy lời này, nụ cười trêи mặt Tô Manh có chút cứng lại. Thần sắc thất vọng, trong lòng đắng chát.
Đã qua năm năm rồi, không ngờ mẹ còn chưa tha thứ cho cô. Ngay cả người con ruột như cô cũng không bảng lòng giới thiệu với bạn bè.
Sau khi mấy dì đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người là mẹ con Tô Manh và Hồ Dương.