Chương 48: Con gái luôn nói một đằng làm một nẻ
Cập nhật 3 năm trước
Khi nghe thấy hai chữ phụ nữ từ trong miệng của Thẩm ɖu͙ƈ An vốn không màng đến chuyện nam nữ, từng tế bào trong cơ thể anh ta giống như đều ngóc đầu dậy để nghe ngóng. Giọng nói hơi kϊƈɦ động: “Người phụ nữ ly hôn đã có con! Trời đất ơi, thật không ngờ gu của chú lại mặn như vậy! Có thể làm cho một thằng xử nam ba mươi tuổi động lòng, xem ra nhất định là đẹp nghiêng nước nghiêng thành! Mu mau mau, anh đưa micro cho chú. Mời chú kể câu chuyện của mình!” Thẩm ɖu͙ƈ An vốn bị Tô Manh làm cho tức tới phát điên, giờ lại bị cấp dưới chế nhạo, giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh: “Tư Tuấn Ngạn, tôi đang nói chuyện công với anh. Anh nghiêm túc một chút cho tôi!” Tư Tuấn Ngạn ở đầu dây bên kia vẫn tươi cười hớn hở.
chà chà, anh mới nói có mấy câu mà đã tức giận rồi. Xem ra lần này đúng là tình yêu đích thực. Chú đừng có xấu hổ làm gì, nói ra nghe xem. Anh sẽ không chê cười chú đâu. Ba mươi tuổi còn chưa yêu đương lần nào nói ra thì có hơi mất mặt nhưng anh cũng đang quan tâm tới chuyện lớn cả đời của chú chứ bộ!” “Tư Tuấn Ngạn, hôm nay anh thu dọn đồ đạc cút khỏi công ty cho tôi!” Thẩm ɖu͙ƈ An tức giận tới mức gân xanh trêи trán đều nổi lên.
“Ai da, ai da, anh sai rồi mà em họ. Anh sai rồi, sai rồi.
Em không thể tàn nhẫn như vậy được. Chỉ vì chút chuyện nhỏ vậy mà đuổi việc anh. Anh chính là công thần cùng khai phá giang sơn với chú đó!” Tư Tuấn Ngạn nghe thấy lời này của Thẩm ɖu͙ƈ An liền gấp gáp, nhịn không được mà cầu xin.
Tư Tuấn Ngạn là anh họ của Thẩm ɖu͙ƈ An. Hai người chỉ hơn kém nhau ba tuổi nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản. Một người lạnh lùng một người nhiệt tình.
Sở thích cũng cách biệt như trời và đất. Có điều lại không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác tốt đẹp của hai người.
Lúc đầu công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương chỉ có hai người và hai đối tác bên ngoài nữa là bốn, cùng chèo.
chống công ty.
Thẩm ɖu͙ƈ An hừ lạnh một tiếng: “Lần sau anh còn không nghiêm túc nữa, đừng trách tôi không khách khí.
Người mà tôi vừa nói tên, anh đã nhớ kỹ chưa?” Tư Tuấn Ngạn ở đầu dây điện thoại bên kia đã nói chuyện nghiêm túc trở lại: “Tô Manh, anh nhớ rồi. Chú muốn để anh phán quyết bao nhiêu năm?” Đừng nhìn Tư Tuấn Ngạn bình thường hay khùng khùng cười đùa cợt nhả mà lầm. Ngược lại hắn lại là một tay lão làng chính hiệu. Mấy năm qua bọn họ dựa vào miệng lưỡi cứng rắn mà có thể khiến khoa học kỹ thuật Hướng Dương thu tiền bồi thường vi phạm bản quyền mỗi năm vượt qua trăm triệu nhân dân tệ ở cái đất nước vốn không coi trọng bản quyền gì như Trung Quốc.
Do đó, quyền phát minh sáng chế của khoa học kỹ thuật Hướng Dương rất hiếm khi bị sử dụng bất hợp pháp.
Điều này mới có thể khiến cho công ty chiếm lấy quá nửa thị phần trò chơi và phần cứng thông minh của Trung Quốc.
Thẩm ɖu͙ƈ An im lặng chốc lát mới mở miệng: “Không cần tới mức ngồi tù đâu. Bắt cô ta bồi thường ba mươi lăm vạn ba ngàn bốn trăm bảy mươi tám phẩy bảy mươi tám nhân dân tệ đi” Con số này là tổng số tiền trong tài khoản ngân hàng.
của Tô Manh mà hôm qua hắn đã kiểm tra được.
Tô Manh khiến hản mất mặt như vậy. Hắn phải bắt cô ta bồi thường toàn bộ tài sản của mình cho cô ta đau lòng một trận.
Tư Tuấn Ngạn tặc lưỡi vài tiếng, lại nhịn không được mà cà khia: “Chậc chậc chậc, còn không muốn thừa nhận bản thân có ý với người ta. Lấy cắp bí mật kinh doanh, cái tội nói nhỏ không nhỏ lớn không lớn mà chú liền muốn cô ta bồi thường mấy chục vạn. Chú nói không có †ư tình anh tin mới lạ. Em họ, anh cũng không biết chú với người ta có mâu thuẫn gì nhưng con gái đều là loài nói một đằng làm một nẻo” Thẩm ɖu͙ƈ An vốn dĩ không có nhãn nại lắng nghe nhưng nghe tới câu nghĩ một đằng làm một mẻo liền hơi động lòng. Do đó không nói chen vào mà tiếp tục nghe Tư Tuấn Ngạn tiếp tục phét lác.
“Chú không có kinh nghiệm nên không hiểu. Mấy người bạn gái anh quen còn nhiều hơn số lượng con gái mà chú từng gặp. Tâm tư trong lòng con gái anh hiểu hơn chú. Con gái nói không thích không muốn chính là thích, là muốn” “Nếu như cô ta trông có vẻ rất bài xích, không muốn tiếp.
xúc với anh thì sao?” Thẩm ɖu͙ƈ An không những so đo chuyện Tô Manh phủ nhận thích hẳn mà còn so luôn cả chuyện sau khi gặp mặt lần thứ hai, Tô Manh còn tỏ ra chán ghét và trốn tránh.
Tư Tuấn Ngạn nhịn không được cười lớn ở đầu dây điện thoại bên kia. Xem ra thằng em thiên tài nhà mình đúng.
là kết Tô Manh rồi nhưng người ta lại không để ý gì tới nó.
Nhưng em họ nhà mình kiêu ngạo có thừa. Đây là lần đầu tiên nó động lòng trong suốt ba mươi mấy năm nay, hắn không thể dập tắt lòng hăng hái theo đuổi con gái của nó được mà phải cổ vũ nhiều hơn.
Nếu không chừng nào nó mới có thể thoát khỏi số phận ế mãn kiếp đây.
Ôi, thằng anh họ như mình cũng quá thương em nhỏ rồi, nghĩ mà thấy cảm động.
“Con gái hả, đều là loại dè dặt, kín đáo. Không phải chú nói cô ta từng ly hôn sao. Có lẽ trong lòng cổ thích chú nhưng lại hơi tự ti, không dám thổ lộ tấm lòng mới cố ý làm vậy thì sao?” Thẩm ɖu͙ƈ An nhớ lại mấy lần gặp mặt của hắn và Tô Manh. Lúc gặp ở quán cà phê, cô cười rất vui vẻ. Hơn nữa trêи mạng cũng nói thẳng là muốn gặp mặt hắn.
Lần gặp mặt thứ hai cũng là ở quán cà phê nhưng cô ấy ôm con trong lòng, nhìn có vẻ rất sợ hãi.
Có lẽ Tư Tuấn Ngạn nói không sai. Cô ấy sinh lòng ngưỡng mộ với hắn nhưng lại bởi vì tình cảnh hiện tại của bản thân mà không dám trực tiếp thổ lộ tình cảm.
Mặc dù cô ấy từng kết hôn lại còn sinh con nhưng quả thật hắn không để ý. Đứa nhỏ được cô ấy ôm trong lòng ngày hôm đó nhìn qua cũng rất dễ thương. Sau này ba người bọn họ sống chung với nhau cũng rất tốt.
Thẩm ɖu͙ƈ An quyết định dẹp đi sự xấu hổ mà học hỏi: “Vậy giờ tôi phải làm gì đây?” “Gặp mặt nhiều vào, tiếp xúc nhiều vào, thể hiện sự yêu thích của mình dành cho cô ấy nhiều lên” Cúp điện thoại rồi, Thẩm ɖu͙ƈ An vân vê cằm suy nghĩ hồi lâu. Hai mắt sáng lên, trong đầu liền xuất hiện một kế hoạch hoàn hảo.
Kỹ thuật máy tính của KU giỏi như vậy, đúng lúc có thể tới làm việc ở công ty hắn! Tiền lương gấp mười lần ở công ty thiết kế trang phục đó. Hắn không tin Tô Manh không động lòng! Còn về địa điểm làm việc, có chỗ nào càng gần hắn hơn là phòng làm việc của hắn chứ.
Hắn vui vẻ đứng dậy khỏi ghế. Sau khi quét mắt nhìn phòng làm việc rộng rãi hết một lượt, đột nhiên hắn hơi không vừa lòng, sau đó liền gọi điện thoại cho phòng công trình: “Mấy anh gửi một bộ bàn ghế làm việc lên trêи lầu cho tôi!” Cái bàn đó tốt nhất đặt bên cạnh bàn làm việc của Thẩm ɖu͙ƈ An. Mấy bộ dụng cụ chuột, bàn phím, máy tính cũng cùng loại với hắn, là thứ tốt nhất trêи toàn thế giới.
Nhìn ngắm cái bàn bên cạnh chỉ cách hắn không tới hai mét, hắn liền gật đầu hài lòng.
Rất tốt. Bây giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi KU thôi.
Lúc này, Tô Manh đang bận rộn vẽ bản phác thảo trong phòng làm việc, không hề biết có người đã chuẩn bị sẵn phòng làm việc cho mình. Vẽ quá giờ làm việc vài phút mới đi ra khỏi phòng làm việc. Ai ngờ trêи đường gặp một vụ tai nạn giao thông, làm cô lỡ một khoảng thời gian.
Trước cửa nhà trẻ trống không. Lúc bảo vệ chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Tô Manh vội vội vàng vàng xuống xe còn tưởng là người nhà mấy đứa nhỏ nhớ nhầm giờ mà tới đón liền vây vây tay với cô: “Tới trễ rồi. Trở về đi. Mấy đứa nhỏ đều đã được đón hết rồi” Trong đầu Tô Manh dường như có một đoàn xe lửa chạy.
rầm rầm qua, lắp ba lắp báp hỏi: “Đứa nhỏ đều được đón về rồi? Vậy con tôi đâu, bị ai đón đi rồi?” Trừ cô ra còn có người nào có thể đón được Tiểu Khải của cô chứ.
Nghĩ tới mấy bảng tin quảng cáo công ích tìm trẻ bị bắt cóc phát nhan nhản mỗi ngày trêи tivi, ngón tay đang lấy điện thoại ra của Tô Manh run rẩy không ngừng, khàn giọng hỏi: “Alo, cô Vương phải không? Tôi là mẹ của Tiểu Khải. Ai đã đón Tiểu Khải nhà chúng tôi về vậy?” Cô biết Tiểu Khải rất thông minh nhưng nó mới năm tuổi, kinh nghiệm xã hội đều dựa cả vào Baidu. Nếu như quả thật bị bắt cóc rồi thì phải làm thế nào bây giờ?