Cô nhớ kỹ lại xem rốt cuộc ai đã đón Tiểu Khải đi rồi!” Cô Vương bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Tô Manh, cũng bắt đầu hoảng sợ: “Thế nhưng quả thật Tiểu Khải nói là mẹ bé tới đón bé rồi” Tô Manh gấp tới độ cắn ngón tay tới mức đỏ hồng một mảng. Sau đó cô dùng chút lý trí còn sót lại dẫn cơn hoảng loạn và tức giận trong lòng: “Vậy cô có nhìn rõ người đón Tiểu Khải trông như thế nào không?” Cô Vương bị hỏi tới mức hít thở khó khăn, ấp a ấp úng: “Không, không nhìn rõ” Sau khi tan học, cô liền dẫn mấy đứa nhỏ trong lớp xếp hàng đi ra ngoài cổng đợi người nhà.
Từng đứa một được đón về, cuối cùng chỉ còn sót lại Tô Ngạn Khải.
Cô Vương biết mẹ của Ngạn Khải là một bà mẹ đơn thân rất bận rộn, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.
Nhưng giữa chừng cô nhận được cuộc gọi của bạn nên xoay người đi qua một bên nói mấy câu, lúc đó có nghe thấy Tô Ngạn Khải nói vọng lại từ phía sau: “Mẹ, mẹ tới rồi!” Sau đó liếc qua khóe mắt thấy một người phụ nữ dắt Tiểu Khải mà Tiểu Khải còn quay đầu nói với cô: “Cô giáo, mẹ con tới đón con rồi. Con đi đây. Tạm biệt” Lúc đó, cô Vương bận nghe điện thoại của bạn, lại cộng.
với việc bình thường Tiểu Khải đều rất trưởng thành và lý trí so với độ tuổi của bé nên cô cũng không nghĩ nhiều, còn thật sự tưởng rằng mẹ của Tiểu Khải đã tới đón bé TÔI.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả mặt của người phụ nữ đó cô cũng chưa nhìn rõ, sao lại có thể xác định được đó là mẹ của Tô Ngạn Khải được? Cô là cô giáo mầm non của Tô Ngạn Khải. Theo quy định của nhà trẻ, cô giáo đều phải tự tay giao mỗi đứa nhỏ cho người nhà của chúng.
Nhưng lại xảy ra chuyện có người dắt Tô Ngạn Khải đi từ †ay cô, cô khó mà thoát khỏi trách nhiệm nên đừng có nghĩ giữ được công việc này nữa.
Tô Manh nghe cô Vương ấp úng kể lại ở đầu dây điện thoại bên kia, trước mắt tối sầm lại.
Trong lòng cô chỉ lo lắng cho Tiểu Khải, căn bản không có tâm tình trách móc cô giáo làm việc tắc trách: “Cô đến đây đi. Chúng ta cùng xem camera.” Trong lúc đợi cô Vương tới, Tô Manh chỉ cảm thấy trái †im như đang dập dềnh trêи biển, vừa lạnh vừa cóng không tìm thấy nơi cập bờ.
Lúc này cô vô cùng hối hận, hối hận lúc đầu không nên cấm Tiểu Khải mang điện thoại đến trường.
Nếu như có điện thoại, bây giờ cô đã có thể liên lạc với Tiểu Khải rồi. Cho dù là nó đi lạc thì trong điện thoại cũng có bản đồ, cô cũng không cần lo lắng như vậy.
Cho dù nó có thông minh thì sao, năng lực học tập giỏi hơn người thì sao, nó có thể đấu lại bọn người chuyên bất cóc lừa dối ngoài xã hội sao? Có khi nào nó bị người ta bắt cóc rồi không? Hay là xảy ra tai nạn ngoài ý muốn? Có khi nào…
Tô Manh chỉ nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra với Tiểu Khải thì có cảm giác như trời sắp sập tới nơi.
Cô Vương vừa đến liền đi với Tô Manh vào phòng camera của trường. Đợi đến khi đến đoạn Tiểu Khải bị người khác dắt đi, cả hai người đều nhìn chằm chằm lên màn hình camera không rời.
Sắc mặt Tô Manh trắng bệch. Cô nắm chặt lấy dây túi xách, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Khải trêи màn hình, nhìn thấy nó đi bên cạnh một người phụ nữ lạ mặt đang dắt một đứa nhỏ, vẫy vẫy tay chào cô Vương.
Người phụ nữ lạ dắt đứa nhỏ còn nhìn bé một cái đầy kỳ lạ. Ba người cùng ra khỏi cổng được hai ba bước.
liền mỗi người mỗi ngã.
Tiểu Khải đi về đường lớn phía bên trái nhà trẻ. Sau đó bóng dáng nó dần dần biến mất trong màn hình camera cho đến khi không còn thấy nữa.
Rõ ràng là Tiểu Khải nhân lúc cô Vương nói chuyện điện thoại mà đi theo người nhà của mấy đứa nhỏ khác rồi sau đó tự rời khỏi nhà trẻ mà không biết đã đi đâu.
Lãnh đạo nhà trường nghe tin cũng chạy đến, xem xong camera liền gấp gáp nói: “Cô này, tôi thấy con cô đi với người khác nhưng không có liên quan gì tới trường chúng tôi hết” Tô Manh không có tâm tình trở mặt nói đến vấn đề trách nhiệm với lãnh đạo nhà trường. Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được con mình.
Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị báo cảnh sát.
Lúc này, điện thoại có một cuộc gọi đến từ số lạ.
Cô vốn không có tâm tình nghe máy nhưng ngón tay cô run rẩy không ngừng, không nhấn trúng nút tắt mà còn nhấn phải nút nghe.