Con sắp làm mẹ sốt ruột chết rồi. Con nói một câu đi có được không” Nhân viên đưa điện thoại đến bên tai Tiểu Khải.
Tô Ngạn Khải vốn không muốn nói chuyện với mẹ, nếu không nó cũng sẽ không nhờ người khác gọi điện. Thế nhưng vừa nghe thấy Tô Manh sắp khóc ở bên kia điện thoại nó liền hơi đau lòng.
“Mẹ à, con đói rồi. Mẹ mau về nhà “Được được được. Mẹ về liền. Con ở với chú đợi mẹ vài phút” Sau nghe ngắt điện thoại, Tô Manh cười cười lau nước mắt không biết khi nào chảy đầy mặt, kϊƈɦ động nói với cô Vương và lãnh đạo nhà trường: “Vừa rồi bên quản lý tài sản gọi điện nói con tôi đang ở ngoài phòng đợi. Bây giờ tôi phải về nhà xem. Hôm nay thật phiền cô giáo rồi” Nói xong, cô liền đi nhanh như một cơn gió.
Cô Vương và lãnh đạo nhà trường nghe thấy Tiểu Khải đã bình an vô sự về nhà liền thở phào một hơi. Nghĩ đến khoảng thời gian giày vò ban nấy liền nhịn không được mà oán trách.
“Thăng bé này gan cũng lớn thật, dám chạy về nhà một mình. Xem xem làm biết bao nhiêu người chúng ta sốt ruột” Tô Manh chạy lộc cộc về tới nhà liền nhìn thấy Tiểu Khải mang balo không chút xây xát gì đang đứng cùng một chỗ với nhân viên quản lý tài sản mặc đồng phục.
Cô cúi người ôm chặt lấy Tiểu Khải rồi khóc lớn, dọa cả Tiểu Khải và nhân viên quản lý tài sản một trận.
“Thằng quỷ nhỏ xấu xa này, một mình về nhà sao không.
nói cho mẹ biết, hại mẹ còn tưởng con đi lạc rồi. Làm mẹ sợ muốn chết! Con có chuyện gì rồi thì mẹ biết làm sao đây!” Hôm qua Tiểu Khải bị Tô Manh đánh đến sưng ʍôиɠ.
Hôm nay cho dù có ngồi đệm ở nhà trẻ cũng cảm thấy không thoải mái.
Nó vừa buồn vừa giận mẹ, cảm thấy mẹ không thương mình chút nào.
Nhất là đến lúc tan học, bạn bè người ta đều được ba mẹ dẫn về mà mẹ nó còn chưa đến.
Nó lo mẹ không cần nó nữa rồi nên tự mình nghĩ cách thoát khỏi cô rồi đi về nhà ‘Tô Manh ngồi trêи ghế sofa, ôm chặt lấy Tiểu Khải, khàn giọng giải thích: “Mẹ chỉ bị kẹt xe trêи đường cho nên mới tới trễ. Sao mẹ có thể không cần con được?” Tiểu Khải ôm cổ mẹ, nghĩ tới bộ dạng mẹ lạnh lùng đánh mình hôm qua liền chu môi uất ức: “Nhưng hôm qua mẹ hung dữ với con quá. Con không ăn tối mẹ cũng không quan tâm. Sáng nay mẹ cũng không hôn con ở cổng nhà trẻ!” Tô Manh không ngờ Tiểu Khải lại nhạy cảm như vậy. Mấy cái chỉ tiết nhỏ này đều để trong lòng: “Hôm qua con không ăn tối nhưng lại lén mẹ ăn socola, mẹ nhìn thấy vỏ rồi. Hôm nay không hôn con chỉ vì mẹ thấy con không vui, còn tưởng con ghét mẹ, không muốn để mẹ hôn nữa: Tiểu Khải không vui giậm chân: “Con đâu có ghét gì mẹ” “Sao con biết đường về nhà vậy Tiểu Khải hơi đắc ý cười: “Con đã sớm nhớ đường từ nhà tới nhà trẻ rồi. Hôm nay con đi ba mươi phút liền về tới nhà” Tô Manh đau lòng xoa gót chân đỏ lên của Tiểu Khải: “Đỏ hết cả rồi, đợi lát mẹ thoa thuốc cho con” Hôm nay Tiểu Khải mang đôi giày da nhỏ, không thích hợp đi đường cho lắm, nhất là đi liền một mạch ba mươi phút nên gót chân sưng cả lên, đến ngón chân cũng phồng rộp.