Cung Mẫn thấy lời này, thân thể cứng đờ, tức khắc trong đầu ông hiện lên đủ loại hình ảnh.
Ông nhớ Cung Hân cũng từng là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, nhưng từ sau khi ông tái hôn, tính cách anh lập tức đã xảy ra biến hóa lớn, hơn nữa cũng tự đứng ra quản lý một công ty con.
Lúc trước ông cũng cho rằng Cung Hân chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không thể tưởng được Cung Hân thật sự làm nghiêm túc.
Cung Mẫn đủ hiểu con trai mình, đúng là tính cách trước kia của anh.
Tại đây một khắc, Cung Mẫn đột nhiên hiểu rõ vì sao Cung Hân có biến hóa như vậy, mấy năm nay đều làm việc liều mạng, còn vào bệnh viện.
Hiện tại tất cả đều rõ ràng, Cung Hân chỉ sợ là muốn độc lập tách ra, sau đó nói với bọn họ, anh yêu Mạc Vân Quả.
Giờ khắc này, Cung Mẫn không thể nói trong lòng là tư vị gì.
Ông nhớ vợ mình đã từng nói, Mạc Vân Quả đã từng là thiếu nữ thiên tài, sau khi cùng ông tái hôn, tính cách đại biến......
Cung Mẫn thở dài một hơi, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều nghẹn một ngụm hờn dỗi.
Từ trước đến nay ông không có ý định ngăn cản con trai yêu đương, nếu chỉ vì chuyện của ông và vợ, lại ngắn cách tình cảm của hai đứa, đó là tội lớn.
Cung Mẫn lập tức gọi điện thoại cho Cung Hân, giọng nói hỗn loạn đan xem cả giận dỗi ngay cả ông cũng không biết.
Ông tức giận, không phải bởi vì Cung Hân yêu Mạc Vân Quả, mà tức giận bởi anh không nói cho ông.
Hách Trường Nhạc nhìn biểu hiện của Cung Mẫn, hừ lạnh một tiếng, hắn thật muốn xem, Cung Hân còn lời gì để nói!
Cho nên khi Cung Hân mang theo Mạc Vân Quả về đến nhà, nhìn thấy chính là Hách Trường Nhạc ngồi ở bên cạnh Cung Mẫn, bộ dáng khí thế mười phần.
Cung Hân vừa thấy Hách Trường Nhạc ở chỗ này, trong lòng cả kinh, anh nhìn thoáng qua sắc mặt Cung Mẫn, trong lòng có một ý niệm không tốt.
Quả nhiên, Cung Mẫn một mở miệng liền chứng thực ý tưởng của anh.
"Con yêu Quả Nhi?"
Cung Mẫn khoanh tay trước ngực nhìn Cung Hân.
Cung Hân nghe được lời này, thân thể trở nên cứng đờ,anh mở một nụ cười khổ, có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn Cung Hân không nói lời nào, nhấc chân tiến lên một bước nói: "Đúng vậy, Mạc Vân Quả cũng yêu Cung Hân."
Cung Hân nghe được Quả Nhi của anh nói yêu anh, không thể tin tưởng quay đầu nhìn Mạc Vân Quả, trên mặt toàn là kinh hỉ.
Cung Mẫn nhìn vẻ mặt kiên định ( thật ra là lạnh lẽo) của Mạc Vân Quả, xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Hân nhi, vì sao không nói cho cha biết?"
Cung Hân giật giật môi, lại không nói ra được ời nào.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Cung Hân, tiếp tục nói: "Bởi vì hắn sợ hãi."
Cung Hân cười khổ một tiếng, gật gật đầu, đúng vậy, anh sợ hãi, sợ hãi một khi nói cho cha biết, anh sẽ vĩnh viễn mất đi Quả Nhi.
Mà hiện tai, anh phát hiện không nói cho cha biết, mới có thể vĩnh viễn mất đi Quả Nhi của anh a......
Trong mắt Hân ẩn ẩn ngấn lệ thoáng hiện, anh "Bùm" lập tức quỳ xuống.
"Cha, con yêu Quả Nhi, vì cô ấy, con nguyện ý từ bỏ tất cả!"
Cung Mẫn nhìn Cung Hân như vậy, xua xua tay nói: "Gần mẹ con muốn nhận con về, con trở về đi."
Cung Hân ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Cung Mẫn nói: " Cha, ý cha là......"
Cung Mẫn xua xua tay nói: "Cha cũng không muốn vì hạnh phúc của mình mà phá vỡ hạnh phúc của con."
Cung Hân mừng rỡ như điên, anh đứng lên muốn bế Mạc Vân Quả lên, lại bị Mạc Vân Quả nhẹ nhàng đẩy, lập tức té lăn quay trên mặt đất.
Mọi người:......
- ------