Cung Hân cũng không màng hình tượng của mình, anh cứ như vậy ngồi dưới đất, cười lớn, cười cười, lại chảy ra nước mắt.
Cung Mẫn biết, Hách Trường Nhạc cũng biết, đó là nước mắt vui sướng.
Chỉ có mình Mạc Vân Quả lại nhìn Cung Hân vừa cười vừa khóc như kẻ điên, cô không hiểu được, một người trong tình huống như thế nào lại có thể vừa cười vừa khóc được đây?
"Tiểu Quả Quả, sau chuyện này sẽ có chuyện vui đi?"
"Ta nghĩ, chờ tiểu Quả Quả hoàn thành nhiệm vụ, lúc sau, nguyên chủ trở về nhìn thấy kết cục như vậy hẳn sẽ rất vui vẻ đi?"
"Nói như vậy, tiểu Quả Quả nhà ta lại làm dược một chuyện tốt rồi ~"
"Tiểu Quả Quả nhà ta quả nhiên uy vũ ~"
"Yêu nhất tiểu Quả Quả nhà ta! Moah moah ~"
"Hằng ngày thổ lộ với tiểu Quả Quả, moah moah ~"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận các loại thổ lộ, lại nhìn thoáng qua Cung Hân còn ngồi dưới đất, không nói gì.
Hách Trường Nhạc vẫn luôn ngồi ở chỗ kia nhìn tất cả mọi chuyện, hắn đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, lại không nghĩ đến kết cục này.
Hách Trường Nhạc nắm chặt nắm tay, không biết là nên khóc hay cười.
Xem cái biểu hiện của Cung Hân kia, Hách Trường Nhạc biết người con trai này thực sự yêu Mạc Vân Quả.
Nhưng mà......
Hách Trường Nhạc sờ sờ vị trí tim, vì sao hắn cảm thấy có chút đau?
Hách Trường Nhạc lắc đầu, nỗ lực muốn loại bỏ tạp niệm, nhưng càng như vậy, ý niệm lại càng rõ ràng.
Hách Trường Nhạc đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy một sợi tiểu hoàng mao bay nhanh lướt qua mặt mình.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, tiểu hoàng mao......
Sau đó mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản, Cung Hân cũng trở về bên mẹ đẻ, chính đại quang minh cùng Mạc Vân Quả ở bên nhau.
Mà bởi vì Mạc Vân Quả sắp thi đại học, hai người cũng không có bao nhiêu thời gian "Thân thiết".
Mạc Vân Quả đang học bổ túc phần ngữ văn lý giải, mà Hách Trường Nhạc không còn có xuất hiện trước mặt cô nữa.
Một tuần sau, kì thi đại học chính thức bắt đầu.
Hai ngày sau, kì thi đại học chính thức kết thúc.
Khi thi xong một môn cuối cùng, Mạc Vân Quả từ trường thi ra, cùng Cung Hân đi về phía cổng trường.
Khi sắp đi ra khỏi cổng trường, Mạc Vân Quả giống cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người, vừa rồi cô giống như nhìn thấy tiểu hoàng mao.
Mạc Vân Quả nhìn nhìn, lại không thấy bóng dáng tiểu hoàng mao đâu, sau đó cô xoay người cùng Cung Hân rời đi.
Ở sau một gốc cây to, Hách Trường Nhạc nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, cười nhạo một tiếng, nước mắt lại không chịu khống chế từ khóe mắt nhỏ giọt, ẩn vào bên trong bụi cỏ.
Thi đại học kết thúc, cũng có ý nghĩa giải phóng, cũng ý nghĩa nhiệm vụ của Mạc Vân Quả muốn hoàn thành.
Tốc độ chấm bài thi rất nhanh, một tuần sau đã có kết quả.
Mạc Vân Quả cầm bảng điểm thiếu hai điểm môn ngữ văn, cùng lúc đó, Đoàn Tử nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Ngay lúc đó, Mạc Vân Quả nhận được một cuộc điện thoại, là Hách Trường Nhạc gọi tới.
"Tiểu mỹ nữ, chúc mừng chị a! Thủ khoa! Tấm tắc, 748 điểm! Chị nói một chút, hai điểm kia chị mất ở đâu?"
Giọng nói của Hách Trường Nhạc vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy.
Mạc Vân Quả nói: "Vì sao nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?"
"Cái gì?" Hách Trường Nhạc hỏi.
"Bởi vì mùa xuân tới."
Khi Mạc Vân Quả nói xong câu đó, thời gian Đoàn Tử đếm ngược vừa vặn kết thúc, cái này cũng có ý nghĩa Mạc Vân Quả phải rời khỏi thế giới này.
Hách Trường Nhạc không thể hiểu được nhìn điện thoại đã bị ngắt, bĩu môi, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà các giáo viên nhìn đề thi ngữ văn của thủ khoa năm nay, đồng loại tỏ vẻ:...... Cạn lời.
Đề bài là cái dạng này: Vì cái gì nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?
Đáp án của thủ khoa là như thế này: Bởi vì mùa xuân tới......
- ------